Xuyên Nhanh: Nữ Chính Kiều Quyến Rũ, Phản Diện Cưng Chiều Đến Phát Điên
Chương 25: Bước vào thế giới của ta, đừng hối hận
Tiểu Tiên Cô Cô
26/10/2024
“Được rồi, nếu ngươi đã muốn vào phòng ta đến vậy, ta sẽ để ngươi vào. Nhưng nhớ kỹ, đây là quyết định của ngươi.”
Không chờ thêm một giây, Lục Tây Từ nhấc bổng Tô Vãn lên, đi thẳng về phòng của mình. Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng họ, để lại một không gian đầy u ám nhưng cũng không kém phần mãnh liệt.
Đặt Tô Vãn xuống giường, Lục Tây Từ cúi người xuống gần mặt cô, ánh mắt sắc lạnh:
“Từ giờ trở đi, ngươi chính thức bước vào thế giới của ta. Đừng hối hận, Tô Vãn.”
Tô Vãn cười nhạt, đôi mắt ánh lên tia thách thức:
“Ta chưa bao giờ biết hối hận là gì.”
Tô Vãn hơi ngẩn người trước lời xin lỗi đột ngột của Lục Tây Từ, không ngờ một người lạnh lùng như anh lại có thể nói ra lời này. Cô tròn mắt nhìn anh trong vài giây rồi đột nhiên bật cười, giọng điệu kiều mị:
“Thật không ngờ, Lục Tây Từ ngươi cũng có lúc biết nhận sai.”
Lục Tây Từ nhíu mày, có chút không thoải mái trước sự châm chọc của Tô Vãn, nhưng lại không thể phủ nhận sự thật là anh thực sự cảm thấy mình đã hơi quá đà. Anh đáp lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa chút thách thức:
“Nếu ngươi còn tiếp tục chọc ta, đừng trách ta không kiềm chế được lần tới.”
Tô Vãn đưa tay lau đi chút son môi nhòe ở khóe miệng, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Ngươi đang đe dọa ta sao, Lục Tây Từ? Vậy thì đừng quên, ta không phải là người dễ bị dọa đâu.”
Lục Tây Từ nhìn sâu vào mắt cô, một tia lạnh lùng lại lóe lên. Anh cúi người xuống gần mặt cô, đôi mắt đen thẫm mang theo chút nguy hiểm:
“Tô Vãn, ngươi biết không? Trò chơi này càng lúc càng thú vị.”
Tô Vãn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng. Cô không thể đoán được suy nghĩ thật sự của người đàn ông trước mặt. Sự kiên nhẫn của cô đang dần bị thử thách, nhưng không thể để lộ bất cứ điểm yếu nào. Cô cười nhẹ, nhún vai như thể không để tâm:
“Ta chỉ là đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thôi mà. Ngươi thích hay không thích cũng chẳng quan trọng với ta.”
Lục Tây Từ chợt nhận ra, Tô Vãn trước mặt không giống bất cứ ai mà anh từng gặp. Cô không những không sợ hãi mà còn có vẻ đang tận hưởng cuộc chơi này. Đó chính là điều khiến anh vừa bực bội vừa tò mò. Nhưng bất kể cô có mục đích gì, anh cũng sẽ không để mình bị mắc kẹt trong cái bẫy này.
Cuối cùng, Lục Tây Từ buông cô ra, quay người định bước ra khỏi phòng. Nhưng trước khi rời đi, anh quay đầu lại, giọng nói trầm trầm mang theo chút cảnh cáo:
“Ngủ đi, Tô Vãn. Sáng mai còn nhiều chuyện cần làm đấy.”
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại Tô Vãn một mình trong phòng. Cô ngồi xuống giường, vuốt nhẹ bờ môi vẫn còn hơi tê từ nụ hôn vừa rồi, trong mắt hiện lên một tia khó đoán:
“Lục Tây Từ, ngươi thực sự nghĩ ta dễ bị khuất phục như vậy sao?”
Đêm nay, dù có ngủ hay không, Tô Vãn biết rằng trò chơi này chỉ mới bắt đầu.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tô Vãn, Lục Tây Từ bỗng cảm thấy một luồng hơi nóng chạy dọc từ tai xuống ngực, khiến cả người anh khẽ run lên. Không ngờ nàng lại nhéo tai anh một cách tự nhiên như vậy.
Anh chưa kịp đáp trả, Tô Vãn đã nhanh chóng rút tay lại, nụ cười pha chút trêu đùa, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Ngươi không cần phải nghĩ nhiều, trong mắt ta, ngươi là số một rồi.”
Lời nói thẳng thừng nhưng lại mang theo sự chân thành hiếm thấy, khiến Lục Tây Từ trong thoáng chốc có chút dao động. Anh vốn quen với sự dối trá và âm mưu trong thế giới kinh doanh, nhưng trước sự thẳng thắn của Tô Vãn, anh lại không biết phải phản ứng thế nào.
“Ngươi thật sự không sợ ta sao?” Lục Tây Từ hỏi, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào nàng như muốn khám phá tất cả bí mật.
Tô Vãn nhướng mày, đôi mắt trong trẻo như hồ thu:
“Vì sao ta phải sợ? Ngươi có thể làm gì ta?”
Câu trả lời không chút do dự khiến Lục Tây Từ ngạc nhiên. Anh nghĩ, đối với hầu hết mọi người, anh là một kẻ đáng sợ, nhưng với Tô Vãn, dường như anh chỉ là một nam nhân mà nàng muốn công lược.
Nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vẻ mặt kiêu kỳ nhưng lại mang nét duyên dáng đặc biệt:
“Ngươi biết đấy, ta vốn không phải người dễ dàng bị dọa dẫm. Nếu ngươi thật sự muốn thử thách, cứ việc ra tay. Nhưng nhớ nhé, nếu muốn chiến thắng, thì phải kiên nhẫn. Vì ta không phải kiểu dễ khuất phục.”
Lục Tây Từ đột nhiên bật cười, giọng nói mang theo sự thách thức:
Không chờ thêm một giây, Lục Tây Từ nhấc bổng Tô Vãn lên, đi thẳng về phòng của mình. Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng họ, để lại một không gian đầy u ám nhưng cũng không kém phần mãnh liệt.
Đặt Tô Vãn xuống giường, Lục Tây Từ cúi người xuống gần mặt cô, ánh mắt sắc lạnh:
“Từ giờ trở đi, ngươi chính thức bước vào thế giới của ta. Đừng hối hận, Tô Vãn.”
Tô Vãn cười nhạt, đôi mắt ánh lên tia thách thức:
“Ta chưa bao giờ biết hối hận là gì.”
Tô Vãn hơi ngẩn người trước lời xin lỗi đột ngột của Lục Tây Từ, không ngờ một người lạnh lùng như anh lại có thể nói ra lời này. Cô tròn mắt nhìn anh trong vài giây rồi đột nhiên bật cười, giọng điệu kiều mị:
“Thật không ngờ, Lục Tây Từ ngươi cũng có lúc biết nhận sai.”
Lục Tây Từ nhíu mày, có chút không thoải mái trước sự châm chọc của Tô Vãn, nhưng lại không thể phủ nhận sự thật là anh thực sự cảm thấy mình đã hơi quá đà. Anh đáp lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa chút thách thức:
“Nếu ngươi còn tiếp tục chọc ta, đừng trách ta không kiềm chế được lần tới.”
Tô Vãn đưa tay lau đi chút son môi nhòe ở khóe miệng, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Ngươi đang đe dọa ta sao, Lục Tây Từ? Vậy thì đừng quên, ta không phải là người dễ bị dọa đâu.”
Lục Tây Từ nhìn sâu vào mắt cô, một tia lạnh lùng lại lóe lên. Anh cúi người xuống gần mặt cô, đôi mắt đen thẫm mang theo chút nguy hiểm:
“Tô Vãn, ngươi biết không? Trò chơi này càng lúc càng thú vị.”
Tô Vãn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng. Cô không thể đoán được suy nghĩ thật sự của người đàn ông trước mặt. Sự kiên nhẫn của cô đang dần bị thử thách, nhưng không thể để lộ bất cứ điểm yếu nào. Cô cười nhẹ, nhún vai như thể không để tâm:
“Ta chỉ là đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thôi mà. Ngươi thích hay không thích cũng chẳng quan trọng với ta.”
Lục Tây Từ chợt nhận ra, Tô Vãn trước mặt không giống bất cứ ai mà anh từng gặp. Cô không những không sợ hãi mà còn có vẻ đang tận hưởng cuộc chơi này. Đó chính là điều khiến anh vừa bực bội vừa tò mò. Nhưng bất kể cô có mục đích gì, anh cũng sẽ không để mình bị mắc kẹt trong cái bẫy này.
Cuối cùng, Lục Tây Từ buông cô ra, quay người định bước ra khỏi phòng. Nhưng trước khi rời đi, anh quay đầu lại, giọng nói trầm trầm mang theo chút cảnh cáo:
“Ngủ đi, Tô Vãn. Sáng mai còn nhiều chuyện cần làm đấy.”
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại Tô Vãn một mình trong phòng. Cô ngồi xuống giường, vuốt nhẹ bờ môi vẫn còn hơi tê từ nụ hôn vừa rồi, trong mắt hiện lên một tia khó đoán:
“Lục Tây Từ, ngươi thực sự nghĩ ta dễ bị khuất phục như vậy sao?”
Đêm nay, dù có ngủ hay không, Tô Vãn biết rằng trò chơi này chỉ mới bắt đầu.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tô Vãn, Lục Tây Từ bỗng cảm thấy một luồng hơi nóng chạy dọc từ tai xuống ngực, khiến cả người anh khẽ run lên. Không ngờ nàng lại nhéo tai anh một cách tự nhiên như vậy.
Anh chưa kịp đáp trả, Tô Vãn đã nhanh chóng rút tay lại, nụ cười pha chút trêu đùa, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Ngươi không cần phải nghĩ nhiều, trong mắt ta, ngươi là số một rồi.”
Lời nói thẳng thừng nhưng lại mang theo sự chân thành hiếm thấy, khiến Lục Tây Từ trong thoáng chốc có chút dao động. Anh vốn quen với sự dối trá và âm mưu trong thế giới kinh doanh, nhưng trước sự thẳng thắn của Tô Vãn, anh lại không biết phải phản ứng thế nào.
“Ngươi thật sự không sợ ta sao?” Lục Tây Từ hỏi, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào nàng như muốn khám phá tất cả bí mật.
Tô Vãn nhướng mày, đôi mắt trong trẻo như hồ thu:
“Vì sao ta phải sợ? Ngươi có thể làm gì ta?”
Câu trả lời không chút do dự khiến Lục Tây Từ ngạc nhiên. Anh nghĩ, đối với hầu hết mọi người, anh là một kẻ đáng sợ, nhưng với Tô Vãn, dường như anh chỉ là một nam nhân mà nàng muốn công lược.
Nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vẻ mặt kiêu kỳ nhưng lại mang nét duyên dáng đặc biệt:
“Ngươi biết đấy, ta vốn không phải người dễ dàng bị dọa dẫm. Nếu ngươi thật sự muốn thử thách, cứ việc ra tay. Nhưng nhớ nhé, nếu muốn chiến thắng, thì phải kiên nhẫn. Vì ta không phải kiểu dễ khuất phục.”
Lục Tây Từ đột nhiên bật cười, giọng nói mang theo sự thách thức:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.