Xuyên Nhanh: Nữ Chính Kiều Quyến Rũ, Phản Diện Cưng Chiều Đến Phát Điên
Chương 27: Ngươi không ngại thử thách, ta cũng không
Tiểu Tiên Cô Cô
26/10/2024
Tô Vãn nhướn mày, cười nhẹ:
“Chỉ là tạm thôi sao? Vậy thật đáng tiếc, ta còn tưởng sẽ nhận được lời khen ngợi.”
Lục Tây Từ xoay người đi trước, giọng nói lạnh lùng nhưng pha chút hài hước:
“Nếu ngươi muốn nhận được lời khen, phải cố gắng hơn nữa.”
Tô Vãn khẽ nhún vai, bước theo sau anh, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng "cộc cộc" nhịp nhàng trên nền đá hoa cương. Cô cố ý đi chậm lại một chút, kéo dài khoảng cách giữa hai người, trong lòng vui vẻ khi thấy Lục Tây Từ bắt đầu có dấu hiệu mất kiên nhẫn.
Họ đi đến phòng ăn rộng lớn, nơi đã bày sẵn bữa sáng đầy đủ và xa hoa.
Lục Tây Từ kéo ghế cho Tô Vãn, rồi ngồi đối diện, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng:
“Ngươi ăn nhiều vào, còn nhiều chuyện cần giải quyết sau.”
Tô Vãn cười khẩy:
“Giọng điệu như ông chủ lớn, ta cũng đâu phải nhân viên của ngươi.”
Lục Tây Từ đáp lại bằng một nụ cười nhạt:
“Chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Tô Vãn ngừng lại giữa chừng, đôi mắt chợt hiện lên sự cảnh giác. Nhưng ngay sau đó, nàng lại bật cười, nụ cười có chút khinh thường:
“Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng chịu kiểm soát như vậy sao? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chỉ ở lại đây một tháng, không hơn không kém.”
Lục Tây Từ nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt không giấu được sự quyết tâm:
“Vậy hãy chờ xem, trong một tháng này, ai mới là người thật sự nắm giữ quyền chủ động.”
Bữa sáng tiếp tục diễn ra trong không khí tĩnh lặng nhưng không kém phần căng thẳng. Cả hai đều có những suy nghĩ riêng, và cuộc chiến ngầm giữa họ vẫn tiếp tục mà không cần đến lời nói.
Tô Vãn nhấm nháp từng miếng bánh mì, mắt khẽ liếc nhìn Lục Tây Từ. Dường như hắn là một thử thách lớn, và nàng chưa bao giờ thích thú với một thử thách như thế này.
“Lục Tây Từ,” nàng đột ngột lên tiếng, “Ngươi nói xem, ngươi thực sự nghĩ mình sẽ thay đổi được ta?”
Lục Tây Từ không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào nàng:
“Ngươi không phải thứ dễ thay đổi, nhưng ta có đủ kiên nhẫn để thử.”
Tô Vãn khẽ gật đầu, miệng nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn:
“Vậy, chúc may mắn.”
Không ai chịu nhường ai trong trò chơi đầy nguy hiểm này, và cả hai đều biết rõ rằng cuộc đối đầu này chỉ mới bắt đầu.
Tô Vãn nghe vậy ngước mắt nhìn Lục Tây Từ, có chút bất ngờ:
“Hồi Lục gia? Ta đi cùng ngươi làm gì?”
Lục Tây Từ hờ hững đáp, giọng điệu đầy quyền uy:
“Ta có một bữa tiệc gia đình, cần ngươi đi cùng. Không phải ngươi đã đồng ý làm bạn gái ta trong một tháng sao? Cũng nên làm đúng phần việc của mình.”
Tô Vãn hơi nhíu mày, tỏ ra không hài lòng:
“Nhưng mà đó là bữa tiệc gia đình, ngươi không sợ ta sẽ gây rắc rối cho ngươi sao?”
Lục Tây Từ cười lạnh, đôi mắt sắc bén như đang soi thấu tâm can cô:
“Nếu ngươi đã không sợ, ta cũng không.”
Tô Vãn nghe lời nói đầy tự tin của Lục Tây Từ, cảm thấy người đàn ông này thật khó đoán. Nhưng cô cũng không muốn tỏ ra yếu thế, nhún vai tỏ vẻ thoải mái:
“Được thôi, đi thì đi. Nhưng ngươi phải chuẩn bị cho ta một bộ lễ phục thích hợp, không thì đừng trách ta ăn mặc không phù hợp.”
Lục Tây Từ không hề do dự, gật đầu:
“Tất nhiên. Ngươi sẽ có thứ tốt nhất.”
Tô Vãn bất giác nở nụ cười, trong lòng cảm thấy thú vị. Dường như trong trò chơi này, cô và Lục Tây Từ đều có phần kiểm soát. Nhưng cô biết rõ, Lục Tây Từ không phải là một đối thủ dễ chơi.
“Ngươi thật là khó đoán, Lục Tây Từ,” Tô Vãn buột miệng, ánh mắt không giấu nổi sự thích thú.
“Ta có cảm giác ngươi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước, chỉ chờ ta tự bước vào.”
Lục Tây Từ im lặng nhìn cô, đôi mắt vẫn thâm trầm như trước, chỉ khẽ nhếch môi đáp lại một câu đơn giản:
“Vậy ngươi cũng không ngại đi cùng ta, đúng không?”
Tô Vãn cười tươi, đôi mắt long lanh đầy ý khiêu khích:
“Ta chưa bao giờ ngại thử thách.”
Lục Tây Từ đứng dậy, tỏ ra không để tâm lắm:
“Tốt. Ta chờ ngươi sẵn sàng.”
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lục Tây Từ khuất dần, Tô Vãn khẽ thở dài. Cô hiểu rõ, trò chơi này không chỉ đơn thuần là một hợp đồng tình cảm. Lục Tây Từ là một đối thủ mạnh mẽ và nguy hiểm, nhưng cũng chính điều đó lại làm cô càng thêm phấn khích.
Lục Tây Từ khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng khó che giấu chút tò mò:
“Ngươi nghĩ như vậy sao?”
Tô Vãn mỉm cười, không hề né tránh ánh mắt của Lục Tây Từ:
“Chỉ là tạm thôi sao? Vậy thật đáng tiếc, ta còn tưởng sẽ nhận được lời khen ngợi.”
Lục Tây Từ xoay người đi trước, giọng nói lạnh lùng nhưng pha chút hài hước:
“Nếu ngươi muốn nhận được lời khen, phải cố gắng hơn nữa.”
Tô Vãn khẽ nhún vai, bước theo sau anh, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng "cộc cộc" nhịp nhàng trên nền đá hoa cương. Cô cố ý đi chậm lại một chút, kéo dài khoảng cách giữa hai người, trong lòng vui vẻ khi thấy Lục Tây Từ bắt đầu có dấu hiệu mất kiên nhẫn.
Họ đi đến phòng ăn rộng lớn, nơi đã bày sẵn bữa sáng đầy đủ và xa hoa.
Lục Tây Từ kéo ghế cho Tô Vãn, rồi ngồi đối diện, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng:
“Ngươi ăn nhiều vào, còn nhiều chuyện cần giải quyết sau.”
Tô Vãn cười khẩy:
“Giọng điệu như ông chủ lớn, ta cũng đâu phải nhân viên của ngươi.”
Lục Tây Từ đáp lại bằng một nụ cười nhạt:
“Chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Tô Vãn ngừng lại giữa chừng, đôi mắt chợt hiện lên sự cảnh giác. Nhưng ngay sau đó, nàng lại bật cười, nụ cười có chút khinh thường:
“Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng chịu kiểm soát như vậy sao? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chỉ ở lại đây một tháng, không hơn không kém.”
Lục Tây Từ nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt không giấu được sự quyết tâm:
“Vậy hãy chờ xem, trong một tháng này, ai mới là người thật sự nắm giữ quyền chủ động.”
Bữa sáng tiếp tục diễn ra trong không khí tĩnh lặng nhưng không kém phần căng thẳng. Cả hai đều có những suy nghĩ riêng, và cuộc chiến ngầm giữa họ vẫn tiếp tục mà không cần đến lời nói.
Tô Vãn nhấm nháp từng miếng bánh mì, mắt khẽ liếc nhìn Lục Tây Từ. Dường như hắn là một thử thách lớn, và nàng chưa bao giờ thích thú với một thử thách như thế này.
“Lục Tây Từ,” nàng đột ngột lên tiếng, “Ngươi nói xem, ngươi thực sự nghĩ mình sẽ thay đổi được ta?”
Lục Tây Từ không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào nàng:
“Ngươi không phải thứ dễ thay đổi, nhưng ta có đủ kiên nhẫn để thử.”
Tô Vãn khẽ gật đầu, miệng nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn:
“Vậy, chúc may mắn.”
Không ai chịu nhường ai trong trò chơi đầy nguy hiểm này, và cả hai đều biết rõ rằng cuộc đối đầu này chỉ mới bắt đầu.
Tô Vãn nghe vậy ngước mắt nhìn Lục Tây Từ, có chút bất ngờ:
“Hồi Lục gia? Ta đi cùng ngươi làm gì?”
Lục Tây Từ hờ hững đáp, giọng điệu đầy quyền uy:
“Ta có một bữa tiệc gia đình, cần ngươi đi cùng. Không phải ngươi đã đồng ý làm bạn gái ta trong một tháng sao? Cũng nên làm đúng phần việc của mình.”
Tô Vãn hơi nhíu mày, tỏ ra không hài lòng:
“Nhưng mà đó là bữa tiệc gia đình, ngươi không sợ ta sẽ gây rắc rối cho ngươi sao?”
Lục Tây Từ cười lạnh, đôi mắt sắc bén như đang soi thấu tâm can cô:
“Nếu ngươi đã không sợ, ta cũng không.”
Tô Vãn nghe lời nói đầy tự tin của Lục Tây Từ, cảm thấy người đàn ông này thật khó đoán. Nhưng cô cũng không muốn tỏ ra yếu thế, nhún vai tỏ vẻ thoải mái:
“Được thôi, đi thì đi. Nhưng ngươi phải chuẩn bị cho ta một bộ lễ phục thích hợp, không thì đừng trách ta ăn mặc không phù hợp.”
Lục Tây Từ không hề do dự, gật đầu:
“Tất nhiên. Ngươi sẽ có thứ tốt nhất.”
Tô Vãn bất giác nở nụ cười, trong lòng cảm thấy thú vị. Dường như trong trò chơi này, cô và Lục Tây Từ đều có phần kiểm soát. Nhưng cô biết rõ, Lục Tây Từ không phải là một đối thủ dễ chơi.
“Ngươi thật là khó đoán, Lục Tây Từ,” Tô Vãn buột miệng, ánh mắt không giấu nổi sự thích thú.
“Ta có cảm giác ngươi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước, chỉ chờ ta tự bước vào.”
Lục Tây Từ im lặng nhìn cô, đôi mắt vẫn thâm trầm như trước, chỉ khẽ nhếch môi đáp lại một câu đơn giản:
“Vậy ngươi cũng không ngại đi cùng ta, đúng không?”
Tô Vãn cười tươi, đôi mắt long lanh đầy ý khiêu khích:
“Ta chưa bao giờ ngại thử thách.”
Lục Tây Từ đứng dậy, tỏ ra không để tâm lắm:
“Tốt. Ta chờ ngươi sẵn sàng.”
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lục Tây Từ khuất dần, Tô Vãn khẽ thở dài. Cô hiểu rõ, trò chơi này không chỉ đơn thuần là một hợp đồng tình cảm. Lục Tây Từ là một đối thủ mạnh mẽ và nguy hiểm, nhưng cũng chính điều đó lại làm cô càng thêm phấn khích.
Lục Tây Từ khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng khó che giấu chút tò mò:
“Ngươi nghĩ như vậy sao?”
Tô Vãn mỉm cười, không hề né tránh ánh mắt của Lục Tây Từ:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.