Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level
Chương 288: Dưới ánh chiều tà (23)
Mặc Linh
06/08/2022
Tác giả: Mặc Linh.
Edit: Umei
Beta: Dương Mai Phương
====
Đêm đến.
Hoa Vụ tắm rửa sạch sẽ đi ra, nằm lên giường, Bạch Tuyệt ngồi một bên, rất khác thường mà không nằm xuống, ngược lại đứng dậy đi đến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.
Kể từ ngày hôm đó, Bạch Tuyệt vẫn luôn ngủ cùng cô.
Cô phản đối cũng vô dụng, cho dù có chạy đến ngủ sô pha thì Bạch Tuyệt cũng sẽ chen lên sô pha với cô.
Mỹ nhân tự nguyện nhào vào lòng, Hoa Vụ cảm thấy mấy ngày mình được mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đã giỏi lắm rồi.
Hoa Vụ liếc hắn một cái, kéo chăn che đầu, ngủ.
"Đừng che đầu."
Hoa Vụ lại kéo chăn bông, lộ đầu ra hỏi hắn: "Anh không ngủ à?"
Bạch Tuyệt không trả lời cô, ánh sáng trong phòng tối dần.
Hoa Vụ nhớ đến bộ dạng Bạch Tuyệt rời đi lúc sáng, duỗi tay sờ cổ, cọ cọ chỗ Bạch Tuyệt thường cắn.
Bạch Tuyệt đã uống máu cô rất nhiều lần.
Hắn sẽ càng ngày càng nghiện máu của cô......
Hoa Vụ thu tay lại, nhắm mắt ngủ.
Ngủ xong một giấc, lúc cô tỉnh lại phát hiện xung quanh vẫn tối đen như mực.
Trời còn chưa sáng sao?
Hoa Vụ sờ sang bên cạnh, Bạch Tuyệt không ở đây......
Hoa Vụ ngồi dậy, phát hiện trên sô pha cũng không có ai.
Cửa phòng tắm khép hờ, tia sáng mỏng manh hắt ra từ khe cửa.
Hoa Vụ xuống đất, dẫm lên chiếc thảm mềm mại, đến cạnh cửa phòng tắm, tay cô mới vừa đặt lên nắm cửa định đẩy ra, đã thấy trong phòng tắm có người đang đứng qua khe cửa.
Bạch Tuyệt quay lưng về phía cô, nhưng có thể nhìn qua gương xem hắn đang làm cái gì.
Người đàn ông hơi cúi đầu, cắn cổ tay mình, máu từ từ nhỏ giọt xuống, nhiễm đỏ bồn rửa tay trắng sứ.
Ngón tay Hoa Vụ buông lỏng, giây tiếp theo lại đột nhiên đẩy cửa ra.
Cánh cửa đập bức tường đằng sau, phát ra thanh âm nặng nề.
Bạch Tuyệt không quay người lại, chỉ liếc nhìn cô từ trong gương, không nhanh không chậm mà liếm láp vết máu trên cổ tay.
Hình ảnh trong gương nửa che nửa lộ, Hoa Vụ cách mặt gương nhìn hắn chăm chú.
Máu tươi, mỹ nhân, phòng tắm mờ ảo, đan chéo nhau tạo thành bức tranh đẹp đến mê hồn.
Ngón tay Hoa Vụ rũ bên người khẽ cong lên, tâm trí lung lay một chút.
Cái này quả thực......
"Bạch Tuyệt."
Bạch Tuyệt mở vòi nước ra, rửa vết máu sạch sẽ rồi xoay người ra khỏi cửa.
Hoa Vụ đi theo hắn ra ngoài, thấy hắn nằm lên giường rồi im lặng thì cũng đi lên, chủ động tới gần hắn, kéo cổ áo sang một bên "Cắn đi."
Bạch Tuyệt kéo áo cô lại, nhưng cũng không đẩy cô ra, để cô gối lên khuỷu tay mình, "Ngủ đi."
"Không phải anh khó chịu sao?"
"Vẫn còn chịu được."
"Anh......"
"Em sao thế?" Bạch Tuyệt cầm lấy cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên cười như có như không, "Tôi càng nghiện em, em càng có nhiều quyền khống chế tôi, cần gì phải mềm lòng."
"Tôi thừa nhận, tôi muốn có lợi thế, nhưng tôi không thật sự muốn khống chế anh, chúng ta là đối tác."
Đối tác sao......
Ngay từ đầu cô đã muốn lừa mình uống máu cô, lại còn đối tác, lừa quỷ à.
"Anh uống một ít đi, sẽ dễ chịu hơn chút đấy." Hoa Vụ nhẹ giọng nói.
Bạch Tuyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế kia, ánh mắt từ gương mặt cô nhìn xuống bờ môi đỏ bừng.
Cơn đói vừa rồi được giảm bớt lại rục rịch khắp cơ thể.
Cảm giác giằng xé bủa vây lấy hắn.
Hầu kết Bạch Tuyệt hơi hơi động, hắn từ từ cúi đầu.
Hoa Vụ nhắm mắt lại, chờ Bạch Tuyệt cắn.
Sau đó cái chạm lạnh lẽo kia cũng không có dán lên cổ cô mà dừng trên môi.
Hơi thở lạnh lẽo kia sau khi nhẹ tựa lông hồng lại trở nên nặng nề giống như mưa rền gió dữ đánh úp về phía Hoa Vụ.
......
......
Hôm sau.
Bạch Tuyệt cầm bữa sáng trở về, Hoa Vụ đã dậy, ủ rũ ngồi cạnh bàn ăn, trước mặt để chậu Hấp Huyết Vương Đằng đã vô cùng khô héo.
Cả khung cảnh chán nản không thể tả.
Thi thoảng cô cũng ở trạng thái này, Bạch Tuyệt đã quen.
Chuyện tối hôm qua......
Bạch Tuyệt rũ mắt, đặt bữa sáng ở trên bàn, " Em ăn sáng đi."
Hoa Vụ vô cùng ưu sầu: "Con mất rồi, ăn không được."
"???"
Con gì?
Hoa Vụ chỉ vào Hấp Huyết Vương Đằng.
"......" Có là con thì cũng là con của người khác được không? Giữa đường bị nhổ về, người ta nhận em chắc?
"Hai ngày nữa tôi lại đi nhổ về cho em một cây." Bạch Tuyệt dỗ dành cô, "Mau ăn sáng đi."
"Haizz, con chết rồi, tôi nào có tâm tình ăn."
"......"
Hoa Vụ nói xong liền cầm cái muỗng lên.
Bạch Tuyệt: "......"
Hoa Vụ không đề cập đến chuyện tối hôm qua, da mặt Bạch Tuyệt cũng không mỏng, cũng làm như chẳng có gì xảy ra, như thường lệ đút cô ăn bữa sáng.
......
......
Ngày thứ ba Hấp Huyết Vương Đằng càng khô héo hơn, Hoa Vụ đoán rằng nó chết chắc rồi.
Ngày thứ tư cả bộ rễ cũng đã khô vàng.
Hoa Vụ đã chuẩn bị để cho Bạch Tuyệt đi trộm...... Mượn một cây khác về, kết quả sáng sớm hôm đó, cô lại phát hiện khắp phòng đều là dây leo.
Chỗ duy nhất không bị dây leo chiếm chỗ chỉ có chiếc giường cô đang nằm.
Trước mắt Hoa Vụ là lá cây màu đỏ, tiêu hóa một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, hỏi Bạch Tuyệt đang chống cằm nhìn cô: "Anh nhổ một cây mới về à?"
"Không có."
Hoa Vụ chỉ xung quanh, "Hồi quang phản chiếu? Huy hoàng trước lúc lâm chung?"
Bạch Tuyệt sửa lại: "Chắc nó không chết."
Hiển nhiên Hấp Huyết Vương Đằng đã mất mấy ngày để tiêu hóa máu của Hoa Vụ.
Bây giờ nó đã tiêu hóa hết.
Không chỉ không chết, còn có thay đổi rõ rệt.
Lúc trước lá của nó có màu hồng nhạt, nhưng bây giờ đã biến thành màu đỏ như máu.
Hấp Huyết Vương Đằng không chết, đương nhiên Hoa Vụ là người hạnh phúc nhất.
"Thứ này có nở hoa không?" Hoa Vụ hứng thú dạt dào hỏi Bạch Tuyệt.
"Nghe nói sẽ nở."
"Nghe nói?"
"Chưa huyết tộc nào nhìn thấy cả." Nhưng trong một số truyền thuyết, có nhắc tới chuyện Hấp Huyết Vương Đằng nở hoa.
Hoa Vụ vừa đi một chút thì một cây dây leo liền quấn lấy mắt cá chân Hoa Vụ, muốn kéo cô ra ban công.
Bạch Tuyệt dẫm lên dây leo, dây leo run lên vài cái rồi nhanh chóng rụt vào trong lá.
"Cẩn thận một chút, nó không phân biệt được chủ nhân đâu."
Hấp Huyết Vương Đằng chỉ biết sợ hãi những thứ lợi hại hơn nó, ví dụ như thân vương......
Những thứ còn lại đều sẽ trở thành đồ ăn của nó.
Hoa Vụ vuốt cằm suy tư: "Máu của tôi đối với nó có vẻ có tác dụng, tôi cho nó ăn vài lần nữa, anh nói xem có phải nó sẽ tiến hóa không?"
"......" Bạch Tuyệt đại khái biết mình không cản được Hoa Vụ, "Em có thể thử xem."
Vì thế mỗi ngày Hoa Vụ đều cho Hấp Huyết Vương Đằng ăn một ít máu.
Hấp Huyết Vương Đằng lớn lên rất nhanh, chỉ qua mấy ngày, dây leo đã phủ kín cả tòa nhà, cả những công trình xung quanh cũng bị nó quấn hết vào.
Hoa Vụ thường sẽ phát hiện một ít xương quỷ hút máu bên trong đám dây leo.
Cũng không biết nó túm về từ chỗ nào......
Ban đầu Bạch Tuyệt còn hơi lo lắng Hấp Huyết Vương Đằng sẽ nghĩ cách ăn luôn Hoa Vụ, nhưng hắn phát hiện thi thoảng dây leo sẽ chạm vào Hoa Vụ, nhưng cũng không có ý định làm cô bị thương.
Hơn nữa mỗi lần Hoa Vụ cho ăn máu, lá nó đều sẽ héo rũ một thời gian.
Hẳn là máu Hoa Vụ với nó mà nói, vẫn có độc tính......
Nó hiểu điểm này, cho nên cũng không dám trực tiếp nuốt Hoa Vụ.
Mà sau khi Hoa Vụ phát hiện điểm này, lá gan liền to ra, mỗi ngày đều giống như nuôi con, nhắc nhở nó mau mau lớn lên, sớm ngày cống hiến cho thế giới.
Hấp Huyết Vương Đằng: "......"
Edit: Umei
Beta: Dương Mai Phương
====
Đêm đến.
Hoa Vụ tắm rửa sạch sẽ đi ra, nằm lên giường, Bạch Tuyệt ngồi một bên, rất khác thường mà không nằm xuống, ngược lại đứng dậy đi đến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.
Kể từ ngày hôm đó, Bạch Tuyệt vẫn luôn ngủ cùng cô.
Cô phản đối cũng vô dụng, cho dù có chạy đến ngủ sô pha thì Bạch Tuyệt cũng sẽ chen lên sô pha với cô.
Mỹ nhân tự nguyện nhào vào lòng, Hoa Vụ cảm thấy mấy ngày mình được mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đã giỏi lắm rồi.
Hoa Vụ liếc hắn một cái, kéo chăn che đầu, ngủ.
"Đừng che đầu."
Hoa Vụ lại kéo chăn bông, lộ đầu ra hỏi hắn: "Anh không ngủ à?"
Bạch Tuyệt không trả lời cô, ánh sáng trong phòng tối dần.
Hoa Vụ nhớ đến bộ dạng Bạch Tuyệt rời đi lúc sáng, duỗi tay sờ cổ, cọ cọ chỗ Bạch Tuyệt thường cắn.
Bạch Tuyệt đã uống máu cô rất nhiều lần.
Hắn sẽ càng ngày càng nghiện máu của cô......
Hoa Vụ thu tay lại, nhắm mắt ngủ.
Ngủ xong một giấc, lúc cô tỉnh lại phát hiện xung quanh vẫn tối đen như mực.
Trời còn chưa sáng sao?
Hoa Vụ sờ sang bên cạnh, Bạch Tuyệt không ở đây......
Hoa Vụ ngồi dậy, phát hiện trên sô pha cũng không có ai.
Cửa phòng tắm khép hờ, tia sáng mỏng manh hắt ra từ khe cửa.
Hoa Vụ xuống đất, dẫm lên chiếc thảm mềm mại, đến cạnh cửa phòng tắm, tay cô mới vừa đặt lên nắm cửa định đẩy ra, đã thấy trong phòng tắm có người đang đứng qua khe cửa.
Bạch Tuyệt quay lưng về phía cô, nhưng có thể nhìn qua gương xem hắn đang làm cái gì.
Người đàn ông hơi cúi đầu, cắn cổ tay mình, máu từ từ nhỏ giọt xuống, nhiễm đỏ bồn rửa tay trắng sứ.
Ngón tay Hoa Vụ buông lỏng, giây tiếp theo lại đột nhiên đẩy cửa ra.
Cánh cửa đập bức tường đằng sau, phát ra thanh âm nặng nề.
Bạch Tuyệt không quay người lại, chỉ liếc nhìn cô từ trong gương, không nhanh không chậm mà liếm láp vết máu trên cổ tay.
Hình ảnh trong gương nửa che nửa lộ, Hoa Vụ cách mặt gương nhìn hắn chăm chú.
Máu tươi, mỹ nhân, phòng tắm mờ ảo, đan chéo nhau tạo thành bức tranh đẹp đến mê hồn.
Ngón tay Hoa Vụ rũ bên người khẽ cong lên, tâm trí lung lay một chút.
Cái này quả thực......
"Bạch Tuyệt."
Bạch Tuyệt mở vòi nước ra, rửa vết máu sạch sẽ rồi xoay người ra khỏi cửa.
Hoa Vụ đi theo hắn ra ngoài, thấy hắn nằm lên giường rồi im lặng thì cũng đi lên, chủ động tới gần hắn, kéo cổ áo sang một bên "Cắn đi."
Bạch Tuyệt kéo áo cô lại, nhưng cũng không đẩy cô ra, để cô gối lên khuỷu tay mình, "Ngủ đi."
"Không phải anh khó chịu sao?"
"Vẫn còn chịu được."
"Anh......"
"Em sao thế?" Bạch Tuyệt cầm lấy cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên cười như có như không, "Tôi càng nghiện em, em càng có nhiều quyền khống chế tôi, cần gì phải mềm lòng."
"Tôi thừa nhận, tôi muốn có lợi thế, nhưng tôi không thật sự muốn khống chế anh, chúng ta là đối tác."
Đối tác sao......
Ngay từ đầu cô đã muốn lừa mình uống máu cô, lại còn đối tác, lừa quỷ à.
"Anh uống một ít đi, sẽ dễ chịu hơn chút đấy." Hoa Vụ nhẹ giọng nói.
Bạch Tuyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế kia, ánh mắt từ gương mặt cô nhìn xuống bờ môi đỏ bừng.
Cơn đói vừa rồi được giảm bớt lại rục rịch khắp cơ thể.
Cảm giác giằng xé bủa vây lấy hắn.
Hầu kết Bạch Tuyệt hơi hơi động, hắn từ từ cúi đầu.
Hoa Vụ nhắm mắt lại, chờ Bạch Tuyệt cắn.
Sau đó cái chạm lạnh lẽo kia cũng không có dán lên cổ cô mà dừng trên môi.
Hơi thở lạnh lẽo kia sau khi nhẹ tựa lông hồng lại trở nên nặng nề giống như mưa rền gió dữ đánh úp về phía Hoa Vụ.
......
......
Hôm sau.
Bạch Tuyệt cầm bữa sáng trở về, Hoa Vụ đã dậy, ủ rũ ngồi cạnh bàn ăn, trước mặt để chậu Hấp Huyết Vương Đằng đã vô cùng khô héo.
Cả khung cảnh chán nản không thể tả.
Thi thoảng cô cũng ở trạng thái này, Bạch Tuyệt đã quen.
Chuyện tối hôm qua......
Bạch Tuyệt rũ mắt, đặt bữa sáng ở trên bàn, " Em ăn sáng đi."
Hoa Vụ vô cùng ưu sầu: "Con mất rồi, ăn không được."
"???"
Con gì?
Hoa Vụ chỉ vào Hấp Huyết Vương Đằng.
"......" Có là con thì cũng là con của người khác được không? Giữa đường bị nhổ về, người ta nhận em chắc?
"Hai ngày nữa tôi lại đi nhổ về cho em một cây." Bạch Tuyệt dỗ dành cô, "Mau ăn sáng đi."
"Haizz, con chết rồi, tôi nào có tâm tình ăn."
"......"
Hoa Vụ nói xong liền cầm cái muỗng lên.
Bạch Tuyệt: "......"
Hoa Vụ không đề cập đến chuyện tối hôm qua, da mặt Bạch Tuyệt cũng không mỏng, cũng làm như chẳng có gì xảy ra, như thường lệ đút cô ăn bữa sáng.
......
......
Ngày thứ ba Hấp Huyết Vương Đằng càng khô héo hơn, Hoa Vụ đoán rằng nó chết chắc rồi.
Ngày thứ tư cả bộ rễ cũng đã khô vàng.
Hoa Vụ đã chuẩn bị để cho Bạch Tuyệt đi trộm...... Mượn một cây khác về, kết quả sáng sớm hôm đó, cô lại phát hiện khắp phòng đều là dây leo.
Chỗ duy nhất không bị dây leo chiếm chỗ chỉ có chiếc giường cô đang nằm.
Trước mắt Hoa Vụ là lá cây màu đỏ, tiêu hóa một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, hỏi Bạch Tuyệt đang chống cằm nhìn cô: "Anh nhổ một cây mới về à?"
"Không có."
Hoa Vụ chỉ xung quanh, "Hồi quang phản chiếu? Huy hoàng trước lúc lâm chung?"
Bạch Tuyệt sửa lại: "Chắc nó không chết."
Hiển nhiên Hấp Huyết Vương Đằng đã mất mấy ngày để tiêu hóa máu của Hoa Vụ.
Bây giờ nó đã tiêu hóa hết.
Không chỉ không chết, còn có thay đổi rõ rệt.
Lúc trước lá của nó có màu hồng nhạt, nhưng bây giờ đã biến thành màu đỏ như máu.
Hấp Huyết Vương Đằng không chết, đương nhiên Hoa Vụ là người hạnh phúc nhất.
"Thứ này có nở hoa không?" Hoa Vụ hứng thú dạt dào hỏi Bạch Tuyệt.
"Nghe nói sẽ nở."
"Nghe nói?"
"Chưa huyết tộc nào nhìn thấy cả." Nhưng trong một số truyền thuyết, có nhắc tới chuyện Hấp Huyết Vương Đằng nở hoa.
Hoa Vụ vừa đi một chút thì một cây dây leo liền quấn lấy mắt cá chân Hoa Vụ, muốn kéo cô ra ban công.
Bạch Tuyệt dẫm lên dây leo, dây leo run lên vài cái rồi nhanh chóng rụt vào trong lá.
"Cẩn thận một chút, nó không phân biệt được chủ nhân đâu."
Hấp Huyết Vương Đằng chỉ biết sợ hãi những thứ lợi hại hơn nó, ví dụ như thân vương......
Những thứ còn lại đều sẽ trở thành đồ ăn của nó.
Hoa Vụ vuốt cằm suy tư: "Máu của tôi đối với nó có vẻ có tác dụng, tôi cho nó ăn vài lần nữa, anh nói xem có phải nó sẽ tiến hóa không?"
"......" Bạch Tuyệt đại khái biết mình không cản được Hoa Vụ, "Em có thể thử xem."
Vì thế mỗi ngày Hoa Vụ đều cho Hấp Huyết Vương Đằng ăn một ít máu.
Hấp Huyết Vương Đằng lớn lên rất nhanh, chỉ qua mấy ngày, dây leo đã phủ kín cả tòa nhà, cả những công trình xung quanh cũng bị nó quấn hết vào.
Hoa Vụ thường sẽ phát hiện một ít xương quỷ hút máu bên trong đám dây leo.
Cũng không biết nó túm về từ chỗ nào......
Ban đầu Bạch Tuyệt còn hơi lo lắng Hấp Huyết Vương Đằng sẽ nghĩ cách ăn luôn Hoa Vụ, nhưng hắn phát hiện thi thoảng dây leo sẽ chạm vào Hoa Vụ, nhưng cũng không có ý định làm cô bị thương.
Hơn nữa mỗi lần Hoa Vụ cho ăn máu, lá nó đều sẽ héo rũ một thời gian.
Hẳn là máu Hoa Vụ với nó mà nói, vẫn có độc tính......
Nó hiểu điểm này, cho nên cũng không dám trực tiếp nuốt Hoa Vụ.
Mà sau khi Hoa Vụ phát hiện điểm này, lá gan liền to ra, mỗi ngày đều giống như nuôi con, nhắc nhở nó mau mau lớn lên, sớm ngày cống hiến cho thế giới.
Hấp Huyết Vương Đằng: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.