Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level
Chương 260: Phẩm giá của sát thủ (36)
Mặc Linh
06/08/2022
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Trương phu nhân nên cảm thấy may mắn vì bây giờ bà đang bị nhốt ở đây, bằng không bây giờ người bên ngoài có thể xé xác các người."
Trương thị: "......"
Bọn họ đều biết hết rồi?
Sắc mặt Trương thị nhanh chóng trắng bệch, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
"Mẫu thân!"
Liên Hương vội vàng chạy đến đỡ bà ta.
Nhị trang chủ khoanh tay đứng bên ngoài, nhìn Trương thị như già đi trong chớp mắt kia: "Cũng không phải là Tri Lai sơn trang bọn ta muốn nhốt các ngươi ở đây, là giao dịch, hôm nay các ngươi có thể rời đi."
Trương thị ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi muốn thả bọn ta?"
Nhị trang chủ nháy mắt với người sau lưng.
Bọn họ mở cửa, lấy ra khăn tẩm thuốc mê, mỗi người cầm một cái.
"Các ngươi muốn làm gì...... buông ta ra...... Ưm ưm......"
Trương thị và Liên Hương lần lượt mất đi ý thức, ngã xuống đất.
Ngoài cửa có người cầm túi vải bố đi vào, nhét bọn họ vào, khiêng đi.
Mấy người của Trục Nguyệt Lâu bị nhốt bên cạnh, cũng bị đưa đi giống như thế.
Nhị trang chủ nhìn bọn họ đi khỏi, người bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: "Nhị trang chủ, làm vậy không có vấn đề gì chứ?"
"Việc nội bộ trong môn phái người ta, có vấn đề gì được?"
"Đúng vậy. Thiếu chủ Trục Nguyệt Lâu còn đó......"
......
......
Từ xa Hoa Vụ đã thấy Tạ Lan và vị nữ tử dẫn đầu Phù Dung Cốc kia đứng chung một chỗ, nghe nói đó là cốc chủ đương nhiệm của Phù Dung Cốc.
Cốc chủ không đeo mặt nạ, bởi vì gương mặt này của nàng ta rất có thể là giả.
Thuật dịch dung của Phù Dung Cốc, vốn là một tuyệt kỹ trên giang hồ.
Không biết hai người nói gì với nhau, cốc chủ giao cho Tạ Lan một phong thư, sau đó liền rời đi.
Hoa Vụ đợi một lúc mới đi qua, "Sư phụ, chúng ta phải đi."
Tạ Lan không mở phong thư kia ra, nhét vào trong tay áo: "Ừ."
Hoa Vụ đẩy Tạ Lan ra ngoài Tri Lai sơn trang, mấy đệ tử của Tri Lai sơn trang đang nhét bao tải vào trong một chiếc xe ngựa.
Tạ Lan: "Cái gì đó?"
Hoa Vụ không hề chớp mắt: "Đặc sản."
"Đặc sản gì mà hình người?" Tạ Lan lạnh mặt nhìn cô, "Sư phụ của con là chân cẳng không tiện, không phải là đôi mắt không dùng được."
"Sư phụ, chân cẳng của người cũng rất linh hoạt."
"......"
Tạ Lan lên xe ngựa, mới biết được ở phía sau là người của Trục Nguyệt Lâu.
Tạ Lan nghe thấy ba chữ này liền không vui, đuổi Hoa Vụ và Liên Hoài xuống xe ngựa, bảo họ đi mà ngồi với đặc sản.
Hoa Vụ: "......"
......
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Trương phu nhân nên cảm thấy may mắn vì bây giờ bà đang bị nhốt ở đây, bằng không bây giờ người bên ngoài có thể xé xác các người."
Trương thị: "......"
Bọn họ đều biết hết rồi?
Sắc mặt Trương thị nhanh chóng trắng bệch, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
"Mẫu thân!"
Liên Hương vội vàng chạy đến đỡ bà ta.
Nhị trang chủ khoanh tay đứng bên ngoài, nhìn Trương thị như già đi trong chớp mắt kia: "Cũng không phải là Tri Lai sơn trang bọn ta muốn nhốt các ngươi ở đây, là giao dịch, hôm nay các ngươi có thể rời đi."
Trương thị ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi muốn thả bọn ta?"
Nhị trang chủ nháy mắt với người sau lưng.
Bọn họ mở cửa, lấy ra khăn tẩm thuốc mê, mỗi người cầm một cái.
"Các ngươi muốn làm gì...... buông ta ra...... Ưm ưm......"
Trương thị và Liên Hương lần lượt mất đi ý thức, ngã xuống đất.
Ngoài cửa có người cầm túi vải bố đi vào, nhét bọn họ vào, khiêng đi.
Mấy người của Trục Nguyệt Lâu bị nhốt bên cạnh, cũng bị đưa đi giống như thế.
Nhị trang chủ nhìn bọn họ đi khỏi, người bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: "Nhị trang chủ, làm vậy không có vấn đề gì chứ?"
"Việc nội bộ trong môn phái người ta, có vấn đề gì được?"
"Đúng vậy. Thiếu chủ Trục Nguyệt Lâu còn đó......"
......
......
Từ xa Hoa Vụ đã thấy Tạ Lan và vị nữ tử dẫn đầu Phù Dung Cốc kia đứng chung một chỗ, nghe nói đó là cốc chủ đương nhiệm của Phù Dung Cốc.
Cốc chủ không đeo mặt nạ, bởi vì gương mặt này của nàng ta rất có thể là giả.
Thuật dịch dung của Phù Dung Cốc, vốn là một tuyệt kỹ trên giang hồ.
Không biết hai người nói gì với nhau, cốc chủ giao cho Tạ Lan một phong thư, sau đó liền rời đi.
Hoa Vụ đợi một lúc mới đi qua, "Sư phụ, chúng ta phải đi."
Tạ Lan không mở phong thư kia ra, nhét vào trong tay áo: "Ừ."
Hoa Vụ đẩy Tạ Lan ra ngoài Tri Lai sơn trang, mấy đệ tử của Tri Lai sơn trang đang nhét bao tải vào trong một chiếc xe ngựa.
Tạ Lan: "Cái gì đó?"
Hoa Vụ không hề chớp mắt: "Đặc sản."
"Đặc sản gì mà hình người?" Tạ Lan lạnh mặt nhìn cô, "Sư phụ của con là chân cẳng không tiện, không phải là đôi mắt không dùng được."
"Sư phụ, chân cẳng của người cũng rất linh hoạt."
"......"
Tạ Lan lên xe ngựa, mới biết được ở phía sau là người của Trục Nguyệt Lâu.
Tạ Lan nghe thấy ba chữ này liền không vui, đuổi Hoa Vụ và Liên Hoài xuống xe ngựa, bảo họ đi mà ngồi với đặc sản.
Hoa Vụ: "......"
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.