Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level
Chương 310: Tôi làm nữ chính ở nhà bên (8)
Mặc Linh
09/08/2022
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by dmp.
====
Hoa Vụ làm xong mấy tờ đề thi, đã đến giờ cơm trưa.
Bởi vì cần các giáo viên khác chấm bài, cho nên tạm thời không cho cô biết kết quả, bảo cô đi ăn cơm trước.
Trong thẻ cơm của Hoa Vụ không còn bao nhiêu tiền, đồ ăn ở căn tin nhìn qua không đắt, nhưng nếu muốn ăn ngon chút, vẫn phải chi ra một ít tiền.
Hôm nay Phó Việt đọc kiểm điểm, chắc chắn sẽ ở trường.
Nếu Phó Việt tới trường, bình thường đều sẽ đợi đến buổi chiều tan học mới đi.
Vì vậy Hoa Vụ quyết định đi ăn ké cơm của Phó Việt!
Cần kiệm là phẩm chất cao đẹp của nữ chính.
Căn tin của cấp 2 với cấp 3 nằm tách biệt, ở hai tầng khác nhau.
Tuy nhiên cũng không chặn kín, cho nên ở căn tin cấp 3 cũng có thể thấy một ít học sinh mặc đồng phục cấp 2, đến đây đổi khẩu vị.
Hoa Vụ tìm một vòng nhưng không nhìn thấy Phó Việt.
Chạy rồi?
Hoa Vụ không nhìn thấy Phó Việt, nhưng lại thấy Giang Đồ và bạn học đang ăn cơm.
Hoa Vụ liền đi tới hỏi: "Chị Giang Đồ, chị thấy anh trai em đâu không?"
Giang Đồ sửng sốt, nhanh chóng đáp lại: "Lúc chị đi, cậu ta còn ở trong phòng học, em tìm cậu ta có việc à?"
"Vâng."
"Nếu cậu ta không có ở căn tin, chắc là vẫn còn trong phòng học, em lên phòng học tìm cậu ta xem."
"Được ạ, cảm ơn chị Giang Đồ."
"Không có gì."
Hoa Vụ định đi, Giang Đồ lại gọi cô lại.
Đưa cô hộp sữa chua trên bàn: "Hôm nay chị mua nhiều đồ ăn quá, ăn xong chắc không uống nổi nữa, em giúp chị uống hết đi, được không?"
Hoa Vụ liếc nhìn cô ấy một cái, nhấp môi cười: "Cảm ơn chị."
Giang Đồ mỉm cười ôn nhu, "Đi đi."
Hoa Vụ cảm ơn, rồi đi ra ngoài căn tin.
"Cậu quen biết bé cấp 2 khi nào vậy?" Hoa Vụ vừa đi, nữ sinh đối diện Giang Đồ liền tò mò hỏi.
"Một em gái tớ quen thôi."
"Ồ." Nữ sinh lấy làm lạ: "Anh trai em ấy là người lớp ta à?"
"Ừ."
"Ai thế?" Nữ sinh tò mò.
Giang Đồ do dự, lắc đầu, không nói gì.
......
......
Lúc này đa phần học sinh không phải đi căn tin ăn cơm, thì chính là ra ngoài trường ăn cơm.
Khu dạy học trống không, không có ai cả.
Hoa Vụ leo lên tầng, tới cửa đã thấy Phó Việt trong phòng học.
Cô vừa định gọi người, lại phát hiện còn có một nữ sinh đứng đối diện Phó Việt.
Nữ sinh không mặc đồng phục, mà thay quần áo của riêng mình, rõ ràng đã trang điểm ăn diện tỉ mỉ trước đó.
Mặt lớn bằng bàn tay, thanh tao xinh đẹp khôn tả.
Đứng ở chỗ đó giống như một đóa ngọc lan nở rộ, hương thơm dễ chịu, đoan trang xinh đẹp.
Đôi tay nữ sinh cầm phong thư màu lam nhạt, khuôn mặt ửng đỏ, vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp.
"Bạn học Phó Việt...... Mình...... Mình thích cậu."
Nữ sinh đưa phong thư cho Phó Việt, thiếu chút nữa là khom lưng 90 độ, không giống như là trao thư tình, càng giống đưa báo cáo hơn.
Cận cảnh tỏ tình nha!
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Phó Việt thật sự đẹp.
Đúng vậy, là đẹp.
Tên anh trai hờ này, dù cho đặt trong một đống minh tinh, giá trị nhan sắc cũng nằm ở đỉnh tháp.
Trong trường hắn chính là tên lưu manh hư đốn đẹp trai, đối với học sinh tuổi dậy thì mà nói, loại người này có sức hút chết người.
Nữ sinh trong trường thích hắn không ít.
Đáng tiếc...... Không chịu đi đường sáng.
Hoa Vụ bám vào khung cửa hóng chuyện.
Phó Việt không nhận phong thư, hai tay đút trong túi áo đồng phục, vô cùng nhẫn tâm nói: "Tôi không thích cậu."
Tay cầm phong thư của nữ sinh căng cứng.
Phó Việt quay đầu đi về phía cửa, nữ sinh không biết lấy dũng khí từ đâu, kéo vạt áo Phó Việt, "Bạn học Phó Việt, cậu...... Cậu thích kiểu con gái như thế nào?"
Phó Việt nhíu mày, nét mặt từ hờ hững chuyển thành mất kiên nhẫn.
"Liên quan gì đến cậu."
Phó Việt không nể tính chút nào mà kéo lại áo mình, đi nhanh ra cửa.
Sau đó hắn liền thấy Hoa Vụ bám vào khung cửa.
"......"
Hai ngày trước cô cưỡng ép 'đưa' hắn đi học, như thể bị chập mạch.
Sau đó hắn trực tiếp không về nhà.
Lúc tan học, thỉnh thoảng bị cô bắt gặp, nhưng chỉ cần hắn đi nhanh, thì cô sẽ đuổi không kịp.
Nhưng giữa trưa như này, cô chưa từng đến tìm mình......
Phó Việt xị mặt đi tới, xác định trước cô không mang cặp sách, lúc này mới hung dữ nói: "Cô lại làm cái gì đây?"
Hoa Vụ kéo tay áo Phó Việt rời đi.
Nữ sinh kia còn trong phòng học, nếu như bị ai nhìn thấy, chắc sẽ cảm thấy khó xử lắm.
"Thẻ cơm của em không có tiền." Đến cầu thang Hoa Vụ mới nói.
"Đâu liên quan gì tới tôi."
"Anh định bỏ đói em gái anh à?" Hoa Vụ mỉm cười: "Đưa em đi ăn cơm đi."
Không có người lớn, không phải anh trai nên có trách nhiệm chi tiền nuôi em gái sao?
"Tôi thiếu cô à?"
"Theo lý thuyết mà nói, bây giờ anh là người giám hộ trên danh nghĩa của em." Hoa Vụ gật đầu: "Có thiếu."
"......" Tôi thấy cô rất thiếu* đấy.
*thiếu đánh:))))
Phó Việt rất muốn tát cô một cái.
......
......
Hàng Tinh Ngữ siết chặt phong thư, hồn lạc phách bay từ trong phòng học đi ra.
Tuy biết chắc sẽ thất bại, nhưng khi thật sự bị từ chối, vẫn rất...... Đau khổ.
Cô không thể từ bỏ như vậy được......
Có lẽ bây giờ bạn học Phó Việt chưa hiểu cô.
Hàng Tinh Ngữ vừa tự an ủi mình xong, quay đầu đã thấy Phó Việt đứng ở lối vào cầu thang.
Bức tường khuất mất tầm nhìn, nhưng Hàng Tinh Ngữ vẫn có thể thấy bên kia còn có một nữ sinh.
Bởi vì cô thấy một ngón tay trắng nõn tinh tế, túm ống tay áo Phó Việt.
Mà Phó Việt không có rút ra......
Tuy chỉ là ống tay áo, nhưng lại đại biểu rằng mức độ bao dung của Phó Việt với đối phương rất cao.
Đó là ai......
Hàng Tinh Ngữ bước qua theo bản năng, nhưng cô còn chưa đi tới, Phó Việt và nữ sinh kia đã xuống lầu, chờ cô đuổi theo, chỉ còn thấy bóng dáng.
Là học sinh cấp 2......
Phó Việt quen học sinh cấp 2 sao?
Hay là Phó Việt thích nhỏ tuổi?
Nỗi lòng Hàng Tinh Ngữ không yên, các loại suy nghĩ loạn thất bát tao hiện lên.
Mắt thấy hai người đã biến mất ở góc cầu thang, cô lập tức xoay người ra ban công, nhoài người ra xem.
Phó Việt và nữ sinh kia rất nhanh đã ra khỏi khu dạy học.
Hai người đã tách ra, nữ sinh đút tay trong túi, đi hơi nhanh, Phó Việt theo ở phía sau, đi rất chậm, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng dài.
Nhưng nữ sinh đột nhiên quay đầu, quay lại túm Phó Việt, kéo hắn đi nhanh vài bước.
Vậy mà Phó Việt lại rất phối hợp, không có giãy ra, cũng không mất kiên nhẫn rời đi.
Tay nắm lan can của Hàng Tinh Ngữ vô thức siết chặt.
Đó là ai chứ......
......
......
Đối với Phó Việt mà nói, bị em gái kéo một chút, hắn chưa nóng tính đến vậy.
Hơn nữa đứa em này của hắn...... Rất hoang dại.
Chỉ sợ nếu hắn giãy giụa, cô sẽ đột nhiên rút ra một con dao từ đồng phục học sinh.
Cho nên giãy giụa không có ý nghĩa gì cả.
Phó Việt dẫn Hoa Vụ ra ngoài từ cửa sau trường học, băng qua con phố ăn vặt sau trường, rẽ vào một con hẻm vắng, đi được khoảng 50 mét thì dừng lại.
Cạnh đó có một tiệm nhỏ, trông cũ kĩ xập xệ.
Trên cửa treo một tấm biển gỗ, bên trên viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ 'nồi lẩu nhỏ'.
Hoa Vụ đã ngửi được hương thơm bay ra từ bên trong.
Phó Việt đẩy cửa ra, ý bảo Hoa Vụ đi vào.
Hoa Vụ ngó vào bên trong.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, người ăn còn không ít, bàn nào cũng kín chỗ.
Phó Việt đẩy cô một cái, Hoa Vụ bị ép bước vào.
Phó Việt vừa đi vào, ở cái bàn trong cùng đã có người giơ tay, "Anh Việt."
Edit by Umei.
Beta by dmp.
====
Hoa Vụ làm xong mấy tờ đề thi, đã đến giờ cơm trưa.
Bởi vì cần các giáo viên khác chấm bài, cho nên tạm thời không cho cô biết kết quả, bảo cô đi ăn cơm trước.
Trong thẻ cơm của Hoa Vụ không còn bao nhiêu tiền, đồ ăn ở căn tin nhìn qua không đắt, nhưng nếu muốn ăn ngon chút, vẫn phải chi ra một ít tiền.
Hôm nay Phó Việt đọc kiểm điểm, chắc chắn sẽ ở trường.
Nếu Phó Việt tới trường, bình thường đều sẽ đợi đến buổi chiều tan học mới đi.
Vì vậy Hoa Vụ quyết định đi ăn ké cơm của Phó Việt!
Cần kiệm là phẩm chất cao đẹp của nữ chính.
Căn tin của cấp 2 với cấp 3 nằm tách biệt, ở hai tầng khác nhau.
Tuy nhiên cũng không chặn kín, cho nên ở căn tin cấp 3 cũng có thể thấy một ít học sinh mặc đồng phục cấp 2, đến đây đổi khẩu vị.
Hoa Vụ tìm một vòng nhưng không nhìn thấy Phó Việt.
Chạy rồi?
Hoa Vụ không nhìn thấy Phó Việt, nhưng lại thấy Giang Đồ và bạn học đang ăn cơm.
Hoa Vụ liền đi tới hỏi: "Chị Giang Đồ, chị thấy anh trai em đâu không?"
Giang Đồ sửng sốt, nhanh chóng đáp lại: "Lúc chị đi, cậu ta còn ở trong phòng học, em tìm cậu ta có việc à?"
"Vâng."
"Nếu cậu ta không có ở căn tin, chắc là vẫn còn trong phòng học, em lên phòng học tìm cậu ta xem."
"Được ạ, cảm ơn chị Giang Đồ."
"Không có gì."
Hoa Vụ định đi, Giang Đồ lại gọi cô lại.
Đưa cô hộp sữa chua trên bàn: "Hôm nay chị mua nhiều đồ ăn quá, ăn xong chắc không uống nổi nữa, em giúp chị uống hết đi, được không?"
Hoa Vụ liếc nhìn cô ấy một cái, nhấp môi cười: "Cảm ơn chị."
Giang Đồ mỉm cười ôn nhu, "Đi đi."
Hoa Vụ cảm ơn, rồi đi ra ngoài căn tin.
"Cậu quen biết bé cấp 2 khi nào vậy?" Hoa Vụ vừa đi, nữ sinh đối diện Giang Đồ liền tò mò hỏi.
"Một em gái tớ quen thôi."
"Ồ." Nữ sinh lấy làm lạ: "Anh trai em ấy là người lớp ta à?"
"Ừ."
"Ai thế?" Nữ sinh tò mò.
Giang Đồ do dự, lắc đầu, không nói gì.
......
......
Lúc này đa phần học sinh không phải đi căn tin ăn cơm, thì chính là ra ngoài trường ăn cơm.
Khu dạy học trống không, không có ai cả.
Hoa Vụ leo lên tầng, tới cửa đã thấy Phó Việt trong phòng học.
Cô vừa định gọi người, lại phát hiện còn có một nữ sinh đứng đối diện Phó Việt.
Nữ sinh không mặc đồng phục, mà thay quần áo của riêng mình, rõ ràng đã trang điểm ăn diện tỉ mỉ trước đó.
Mặt lớn bằng bàn tay, thanh tao xinh đẹp khôn tả.
Đứng ở chỗ đó giống như một đóa ngọc lan nở rộ, hương thơm dễ chịu, đoan trang xinh đẹp.
Đôi tay nữ sinh cầm phong thư màu lam nhạt, khuôn mặt ửng đỏ, vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp.
"Bạn học Phó Việt...... Mình...... Mình thích cậu."
Nữ sinh đưa phong thư cho Phó Việt, thiếu chút nữa là khom lưng 90 độ, không giống như là trao thư tình, càng giống đưa báo cáo hơn.
Cận cảnh tỏ tình nha!
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Phó Việt thật sự đẹp.
Đúng vậy, là đẹp.
Tên anh trai hờ này, dù cho đặt trong một đống minh tinh, giá trị nhan sắc cũng nằm ở đỉnh tháp.
Trong trường hắn chính là tên lưu manh hư đốn đẹp trai, đối với học sinh tuổi dậy thì mà nói, loại người này có sức hút chết người.
Nữ sinh trong trường thích hắn không ít.
Đáng tiếc...... Không chịu đi đường sáng.
Hoa Vụ bám vào khung cửa hóng chuyện.
Phó Việt không nhận phong thư, hai tay đút trong túi áo đồng phục, vô cùng nhẫn tâm nói: "Tôi không thích cậu."
Tay cầm phong thư của nữ sinh căng cứng.
Phó Việt quay đầu đi về phía cửa, nữ sinh không biết lấy dũng khí từ đâu, kéo vạt áo Phó Việt, "Bạn học Phó Việt, cậu...... Cậu thích kiểu con gái như thế nào?"
Phó Việt nhíu mày, nét mặt từ hờ hững chuyển thành mất kiên nhẫn.
"Liên quan gì đến cậu."
Phó Việt không nể tính chút nào mà kéo lại áo mình, đi nhanh ra cửa.
Sau đó hắn liền thấy Hoa Vụ bám vào khung cửa.
"......"
Hai ngày trước cô cưỡng ép 'đưa' hắn đi học, như thể bị chập mạch.
Sau đó hắn trực tiếp không về nhà.
Lúc tan học, thỉnh thoảng bị cô bắt gặp, nhưng chỉ cần hắn đi nhanh, thì cô sẽ đuổi không kịp.
Nhưng giữa trưa như này, cô chưa từng đến tìm mình......
Phó Việt xị mặt đi tới, xác định trước cô không mang cặp sách, lúc này mới hung dữ nói: "Cô lại làm cái gì đây?"
Hoa Vụ kéo tay áo Phó Việt rời đi.
Nữ sinh kia còn trong phòng học, nếu như bị ai nhìn thấy, chắc sẽ cảm thấy khó xử lắm.
"Thẻ cơm của em không có tiền." Đến cầu thang Hoa Vụ mới nói.
"Đâu liên quan gì tới tôi."
"Anh định bỏ đói em gái anh à?" Hoa Vụ mỉm cười: "Đưa em đi ăn cơm đi."
Không có người lớn, không phải anh trai nên có trách nhiệm chi tiền nuôi em gái sao?
"Tôi thiếu cô à?"
"Theo lý thuyết mà nói, bây giờ anh là người giám hộ trên danh nghĩa của em." Hoa Vụ gật đầu: "Có thiếu."
"......" Tôi thấy cô rất thiếu* đấy.
*thiếu đánh:))))
Phó Việt rất muốn tát cô một cái.
......
......
Hàng Tinh Ngữ siết chặt phong thư, hồn lạc phách bay từ trong phòng học đi ra.
Tuy biết chắc sẽ thất bại, nhưng khi thật sự bị từ chối, vẫn rất...... Đau khổ.
Cô không thể từ bỏ như vậy được......
Có lẽ bây giờ bạn học Phó Việt chưa hiểu cô.
Hàng Tinh Ngữ vừa tự an ủi mình xong, quay đầu đã thấy Phó Việt đứng ở lối vào cầu thang.
Bức tường khuất mất tầm nhìn, nhưng Hàng Tinh Ngữ vẫn có thể thấy bên kia còn có một nữ sinh.
Bởi vì cô thấy một ngón tay trắng nõn tinh tế, túm ống tay áo Phó Việt.
Mà Phó Việt không có rút ra......
Tuy chỉ là ống tay áo, nhưng lại đại biểu rằng mức độ bao dung của Phó Việt với đối phương rất cao.
Đó là ai......
Hàng Tinh Ngữ bước qua theo bản năng, nhưng cô còn chưa đi tới, Phó Việt và nữ sinh kia đã xuống lầu, chờ cô đuổi theo, chỉ còn thấy bóng dáng.
Là học sinh cấp 2......
Phó Việt quen học sinh cấp 2 sao?
Hay là Phó Việt thích nhỏ tuổi?
Nỗi lòng Hàng Tinh Ngữ không yên, các loại suy nghĩ loạn thất bát tao hiện lên.
Mắt thấy hai người đã biến mất ở góc cầu thang, cô lập tức xoay người ra ban công, nhoài người ra xem.
Phó Việt và nữ sinh kia rất nhanh đã ra khỏi khu dạy học.
Hai người đã tách ra, nữ sinh đút tay trong túi, đi hơi nhanh, Phó Việt theo ở phía sau, đi rất chậm, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng dài.
Nhưng nữ sinh đột nhiên quay đầu, quay lại túm Phó Việt, kéo hắn đi nhanh vài bước.
Vậy mà Phó Việt lại rất phối hợp, không có giãy ra, cũng không mất kiên nhẫn rời đi.
Tay nắm lan can của Hàng Tinh Ngữ vô thức siết chặt.
Đó là ai chứ......
......
......
Đối với Phó Việt mà nói, bị em gái kéo một chút, hắn chưa nóng tính đến vậy.
Hơn nữa đứa em này của hắn...... Rất hoang dại.
Chỉ sợ nếu hắn giãy giụa, cô sẽ đột nhiên rút ra một con dao từ đồng phục học sinh.
Cho nên giãy giụa không có ý nghĩa gì cả.
Phó Việt dẫn Hoa Vụ ra ngoài từ cửa sau trường học, băng qua con phố ăn vặt sau trường, rẽ vào một con hẻm vắng, đi được khoảng 50 mét thì dừng lại.
Cạnh đó có một tiệm nhỏ, trông cũ kĩ xập xệ.
Trên cửa treo một tấm biển gỗ, bên trên viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ 'nồi lẩu nhỏ'.
Hoa Vụ đã ngửi được hương thơm bay ra từ bên trong.
Phó Việt đẩy cửa ra, ý bảo Hoa Vụ đi vào.
Hoa Vụ ngó vào bên trong.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, người ăn còn không ít, bàn nào cũng kín chỗ.
Phó Việt đẩy cô một cái, Hoa Vụ bị ép bước vào.
Phó Việt vừa đi vào, ở cái bàn trong cùng đã có người giơ tay, "Anh Việt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.