Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu
Chương 282: (29)
Hắc Bạch Hôi Cô Nương
25/02/2022
Kiểm tra.
Tự nhiên là muốn từ ngoài vô trong, từ đầu đến chân, toàn bộ không góc chết... kiểm tra một lần.
Rốt cuộc, nàng nghiến răng nghiến lợi kêu ra tiếng: "Tiêu, Phượng, Đình."
"...... Ân, làm sao vậy?"
Mặt mày nhiễm một tia du͙ƈ vọиɠ nồng đậm, càng tô điểm thêm dung nhan tuyệt mỹ của Nhiếp Chính Vương, khóe môi diễm sắc từ trên một mảnh ôn hương nhuyễn ngọc lưu luyến thu hồi.
Con ngươi đen nhánh ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, ngậm lên một tầng sương mù hoa lệ quyến rũ mê hoặc lòng người, thần sắc thế nhưng mười phần thuần lương vô tội.
Tựa hồ không rõ chính mình làm ra sự tình gì sai mà chọc đến nàng sinh khí, tức giận như thế.
"Ngươi mẹ nó rốt cuộc có làm hay không?!"
Thiếu nữ tóc mây tán loạn, dung nhan sớm đã kiều diễm ướŧ áŧ, ngay cả khi trong vầng sáng tối tăm của Tử Khuyết Cung này thì thân thể mềm mại oánh bạch đều tràn ngập một tầng kiều diễm hồng nhạt, hô hấp hơi hơi dồn dập, gằn từng chữ một cắn răng quát lên.
Theo nàng từ trong môi đỏ răng trắng nghiến răng nghiến lợi từng bước từng bước gằn ra bên ngoài, làm hai luồng mềm mại no đủ như bánh bao to đẫy đà run rẫy, trong đáy mắt Tiêu Phượng Đình hơi hơi phập phồng lóe lên độ cung diễm sắc.
Trong bóng đêm hắc ám, ôn nhu kinh hồng, mọi thứ đều thu vào trong đáy mắt đen nhánh kia.
Thiếu nữ làn da oánh bạch lại mỏng manh, cơ hồ chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, liền có thể ở trên làn da mẫn cảm lưu lại ấn kí của chính mình.
Nhẹ ma sát chậm rãi cắn cắn, kéo kéo ngậm ngậm.
Một đám dấu vết tươi đẹp mà ái muội ở trên thân thể tuyết trắng mềm mại ánh vào trong đáy mắt người nào đó.
Nam tử khoác cẩm bào tím thẫm trên mặt nở nụ cười càng thêm thâm thúy, khóe môi diễm sắc hơi hơi cong lên, hỏi: "Chờ không kịp?"
"..."
"Ngô, đều ướt."
"..."
mmp.
Nữ hoàng bệ hạ muốn mắng má nó.
Phong Hoa nhắm mắt, hít thật sâu một hơi, nói cho chính mình ——
Đây là mục tiêu công lược của ngươi, không thể gϊếŧ. Gϊếŧ là muốn...
Đi mẹ ngươi!
Nàng lại nhịn không được, một ngụm hung hăng hướng cái cổ trắng nõn thon dài của Tiêu Phượng Đình cắn một ngụm.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên bị ôn nhu chiếm cứ.
Nóng bỏng lại no đủ.
Một bộ cẩm bào tím thẫm, nam nhân dung nhan tuyệt sắc vẫn đang mặc y quan chỉnh tề.
Chỉ là, trong lòng ngực hắn, lại ôm một vị thiếu nữ toàn thân trần trụi da thịt tuyết trắng.
Đứng lên, từng bước một từ trường kỷ đi đến mép giường.
Đầu tóc dài đen nhánh như thác nước chảy xuống đầu vai thiếu nữ, phía sau xương cánh bướm mỹ lệ bị tóc phớt qua thấp thoáng như ẩn như hiện, run rẩy phập phồng miêu tả từng đường cong quyến rũ lại hoa lệ mạn diệu...
Dưới ánh sáng tối tăm sâu kín của Tử Khuyết Cung, gió thổi làm chuông nhỏ trên đầu giường nhẹ nhàng run động, hai bên màn lặng yên không một tiếng động mà tản ra, lấy tư thái nhanh nhẹn nhẹ nhàng buông xuống trên mặt đất.
Lụa đỏ trong trướng, thân ảnh giao điệp triền miên, ở trên mặt phác họa ra đôi thân ảnh đang điên đảo quyến rũ hương diễm như bức hoạ đông cung rực rỡ.
Ái muội như lửa, khi thì truyền ra tiếng thởi trầm trầm dần thô nặng của nam tử, cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều đầy khắc chế ẩn nhẫn của thiếu nữ...
Tựa như đau đớn, lại tựa như suиɠ sướиɠ.
637 words.
Tự nhiên là muốn từ ngoài vô trong, từ đầu đến chân, toàn bộ không góc chết... kiểm tra một lần.
Rốt cuộc, nàng nghiến răng nghiến lợi kêu ra tiếng: "Tiêu, Phượng, Đình."
"...... Ân, làm sao vậy?"
Mặt mày nhiễm một tia du͙ƈ vọиɠ nồng đậm, càng tô điểm thêm dung nhan tuyệt mỹ của Nhiếp Chính Vương, khóe môi diễm sắc từ trên một mảnh ôn hương nhuyễn ngọc lưu luyến thu hồi.
Con ngươi đen nhánh ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, ngậm lên một tầng sương mù hoa lệ quyến rũ mê hoặc lòng người, thần sắc thế nhưng mười phần thuần lương vô tội.
Tựa hồ không rõ chính mình làm ra sự tình gì sai mà chọc đến nàng sinh khí, tức giận như thế.
"Ngươi mẹ nó rốt cuộc có làm hay không?!"
Thiếu nữ tóc mây tán loạn, dung nhan sớm đã kiều diễm ướŧ áŧ, ngay cả khi trong vầng sáng tối tăm của Tử Khuyết Cung này thì thân thể mềm mại oánh bạch đều tràn ngập một tầng kiều diễm hồng nhạt, hô hấp hơi hơi dồn dập, gằn từng chữ một cắn răng quát lên.
Theo nàng từ trong môi đỏ răng trắng nghiến răng nghiến lợi từng bước từng bước gằn ra bên ngoài, làm hai luồng mềm mại no đủ như bánh bao to đẫy đà run rẫy, trong đáy mắt Tiêu Phượng Đình hơi hơi phập phồng lóe lên độ cung diễm sắc.
Trong bóng đêm hắc ám, ôn nhu kinh hồng, mọi thứ đều thu vào trong đáy mắt đen nhánh kia.
Thiếu nữ làn da oánh bạch lại mỏng manh, cơ hồ chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, liền có thể ở trên làn da mẫn cảm lưu lại ấn kí của chính mình.
Nhẹ ma sát chậm rãi cắn cắn, kéo kéo ngậm ngậm.
Một đám dấu vết tươi đẹp mà ái muội ở trên thân thể tuyết trắng mềm mại ánh vào trong đáy mắt người nào đó.
Nam tử khoác cẩm bào tím thẫm trên mặt nở nụ cười càng thêm thâm thúy, khóe môi diễm sắc hơi hơi cong lên, hỏi: "Chờ không kịp?"
"..."
"Ngô, đều ướt."
"..."
mmp.
Nữ hoàng bệ hạ muốn mắng má nó.
Phong Hoa nhắm mắt, hít thật sâu một hơi, nói cho chính mình ——
Đây là mục tiêu công lược của ngươi, không thể gϊếŧ. Gϊếŧ là muốn...
Đi mẹ ngươi!
Nàng lại nhịn không được, một ngụm hung hăng hướng cái cổ trắng nõn thon dài của Tiêu Phượng Đình cắn một ngụm.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên bị ôn nhu chiếm cứ.
Nóng bỏng lại no đủ.
Một bộ cẩm bào tím thẫm, nam nhân dung nhan tuyệt sắc vẫn đang mặc y quan chỉnh tề.
Chỉ là, trong lòng ngực hắn, lại ôm một vị thiếu nữ toàn thân trần trụi da thịt tuyết trắng.
Đứng lên, từng bước một từ trường kỷ đi đến mép giường.
Đầu tóc dài đen nhánh như thác nước chảy xuống đầu vai thiếu nữ, phía sau xương cánh bướm mỹ lệ bị tóc phớt qua thấp thoáng như ẩn như hiện, run rẩy phập phồng miêu tả từng đường cong quyến rũ lại hoa lệ mạn diệu...
Dưới ánh sáng tối tăm sâu kín của Tử Khuyết Cung, gió thổi làm chuông nhỏ trên đầu giường nhẹ nhàng run động, hai bên màn lặng yên không một tiếng động mà tản ra, lấy tư thái nhanh nhẹn nhẹ nhàng buông xuống trên mặt đất.
Lụa đỏ trong trướng, thân ảnh giao điệp triền miên, ở trên mặt phác họa ra đôi thân ảnh đang điên đảo quyến rũ hương diễm như bức hoạ đông cung rực rỡ.
Ái muội như lửa, khi thì truyền ra tiếng thởi trầm trầm dần thô nặng của nam tử, cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều đầy khắc chế ẩn nhẫn của thiếu nữ...
Tựa như đau đớn, lại tựa như suиɠ sướиɠ.
637 words.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.