Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu
Chương 12: Em trai quá yêu ta phải làm sao bây giờ (12)
Hắc Bạch Hôi Cô Nương
29/05/2019
Hệ thống vội vàng run rẩy nói:"Bệ hạ, bình tĩnh, bình tĩnh, đế quân đại đại không phải người........".
Cái từ 'như thế' còn chưa kịp nói ra.
Hệ thống nhìn thấy ------------
Thiếu niên dáng người thon dài, chậm rãi hướng đến giường bệnh.
Ngón tay trắng nõn thưởng thức thanh đao, nhẹ nhàng mở ra, hiện ra hàn quang lạnh lẽo, sắc bén.
Hệ thống đột nhiên như bị bóp chặt yết hầu, ngậm miệng lại.
Nội tâm hỏng mất a!!!!!!
Đế quân đại đại, ta hết sức vất vả mới mở được miệng,thay ngài cầu tình với nữ hoàng bệ hạ để sau này nàng sẽ không ngược ngài quá thảm, nhưng mà ngài lại có hành động như vậy? Ngài thật sự đã cô phụ kỳ vọng của ta, anh anh anh..........
"Không phải người như vậy?" Phong Hoa hướng nó liếc mắt một cái, hết sức trào phúng "A".
Hệ thống:"..........."
Mặt đau.
#Cảm giác bị vả mặt tới nhanh như gió lốc.
Thu hồi trào phúng, Phong Hoa nghiêm túc nói:"Trẫm muốn tự tay trừng trị tên điêu dân dám phạm thượng với người có quyền thế ngay trước mặt trẫm".
Hệ thống hơi hơi hé miệng:"Bệ hạ......".
Vừa mới nói ra hai chữ, đã bị lời nói lạnh nhạt vô tình đánh gãy:" Ngồi ở một bên nghịch kiến đi, đừng cản trẫm".
Nói xong, Phong Hoa trở lại thân thể Hứa Nặc.
Hệ thống:"........"
Kỳ thật ta định nói, lấy sức khỏe hiện nay của nguyên chủ, nữ hoàng bệ hạ ngài với đế quân đại đại cả hai người, ai trị ai còn không xác định đâu.
Đáng tiếc, Phong Hoa còn chưa nghe được.
- -
(Khi Phong Hoa còn ở trong thân thể nguyên chủ mình sẽ đổi xưng hô nhé!!)
Không bao lâu, Phong Hoa tỉnh lại.
Mở to mắt chính là một màn--------
Thiếu niên ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh giường bệnh, thân hình thon dài nửa hướng về lưng ghế.
Mặt mày xinh đẹp hơi buông xuống, lông mi ở mí mắt nhỏ dài, rũ xuống da thịt trắng nõn, đầu hơi cúi, một bộ dạng nghiêm túc an tĩnh, được xưng là ngoan ngoãn khả ái.
Tư thái tùy ý lười biếng, liền ở trong mắt người có thể tạo thành một bức họa.
Tuy là trong lòng nữ hoàng đã nhận định, thiếu niên trước mặt rắp tâm bất lương, là người cả ngày luôn làm chuyện như loạn thần tặc tử, đột nhiên nhìn thấy một màn này, đáy mắt cũng không nhịn được xẹt qua tia..........Kinh diễm.
Hứa Khả đang cắt táo.
Ngón tay rất đẹp, động tác ưu nhã, vỏ táo từng chút một bị cắt ra, lộ ra thịt quả thơm ngọt bên trong.
Vỏ táo thật dài liền thành một vòng, ở trong tay thiếu niên, như một món hàng hoàn mỹ.
"Bệ hệ ngài xem, ta đã nói đế quân đại đại không phải người như vậy rồi". Hệ thống có một chút khoe khoang nói.
Phong Hoa hơi hơi mở to mắt, ngữ khí có chút khiếp sợ:"Vỏ táo vậy mà có thể cắt liền không đứt sao?".
Hệ thống:"..........."
Chuyện nhỏ nhặt này mà cũng kinh ngạc??
Nhưng hệ thống không dám nói ra, bằng không liền bị kéo ra ngoài chém đầu trong vòng một giây đồng hồ.
Hứa Khả cắt xong quả táo, đem dao thu vào vỏ, lúc này mới ngước mắt nhìn lên, bắt gặp cô gái đang nhìn mình chằm chằm.
"Chị tỉnh rồi à".
Đôi môi hơi cong lên, lời nói tràn đầy ác ý từ môi hồng răng trắng nhẹ nhàng phun ra:" Thật đáng tiếc, vậy mà còn chưa chết".
Phong Hoa liếc mắt nhìn hắn---------
Mạnh miệng.
Ngươi làm trẫm chảy máu đầm đìa, nhưng không phải cuối cùng máu của ngươi vẫn ở trong cơ thể trẫm sao?
Đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm thôi.
Đối mặt với khiêu khích, nữ hoàng bệ hạ xưa nay không hề cam lòng yếu thế.
Phong Hoa thanh âm lười biếng nói: "Cậu còn chưa chết, tôi sao dám chết trước cậu".
Cái từ 'như thế' còn chưa kịp nói ra.
Hệ thống nhìn thấy ------------
Thiếu niên dáng người thon dài, chậm rãi hướng đến giường bệnh.
Ngón tay trắng nõn thưởng thức thanh đao, nhẹ nhàng mở ra, hiện ra hàn quang lạnh lẽo, sắc bén.
Hệ thống đột nhiên như bị bóp chặt yết hầu, ngậm miệng lại.
Nội tâm hỏng mất a!!!!!!
Đế quân đại đại, ta hết sức vất vả mới mở được miệng,thay ngài cầu tình với nữ hoàng bệ hạ để sau này nàng sẽ không ngược ngài quá thảm, nhưng mà ngài lại có hành động như vậy? Ngài thật sự đã cô phụ kỳ vọng của ta, anh anh anh..........
"Không phải người như vậy?" Phong Hoa hướng nó liếc mắt một cái, hết sức trào phúng "A".
Hệ thống:"..........."
Mặt đau.
#Cảm giác bị vả mặt tới nhanh như gió lốc.
Thu hồi trào phúng, Phong Hoa nghiêm túc nói:"Trẫm muốn tự tay trừng trị tên điêu dân dám phạm thượng với người có quyền thế ngay trước mặt trẫm".
Hệ thống hơi hơi hé miệng:"Bệ hạ......".
Vừa mới nói ra hai chữ, đã bị lời nói lạnh nhạt vô tình đánh gãy:" Ngồi ở một bên nghịch kiến đi, đừng cản trẫm".
Nói xong, Phong Hoa trở lại thân thể Hứa Nặc.
Hệ thống:"........"
Kỳ thật ta định nói, lấy sức khỏe hiện nay của nguyên chủ, nữ hoàng bệ hạ ngài với đế quân đại đại cả hai người, ai trị ai còn không xác định đâu.
Đáng tiếc, Phong Hoa còn chưa nghe được.
- -
(Khi Phong Hoa còn ở trong thân thể nguyên chủ mình sẽ đổi xưng hô nhé!!)
Không bao lâu, Phong Hoa tỉnh lại.
Mở to mắt chính là một màn--------
Thiếu niên ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh giường bệnh, thân hình thon dài nửa hướng về lưng ghế.
Mặt mày xinh đẹp hơi buông xuống, lông mi ở mí mắt nhỏ dài, rũ xuống da thịt trắng nõn, đầu hơi cúi, một bộ dạng nghiêm túc an tĩnh, được xưng là ngoan ngoãn khả ái.
Tư thái tùy ý lười biếng, liền ở trong mắt người có thể tạo thành một bức họa.
Tuy là trong lòng nữ hoàng đã nhận định, thiếu niên trước mặt rắp tâm bất lương, là người cả ngày luôn làm chuyện như loạn thần tặc tử, đột nhiên nhìn thấy một màn này, đáy mắt cũng không nhịn được xẹt qua tia..........Kinh diễm.
Hứa Khả đang cắt táo.
Ngón tay rất đẹp, động tác ưu nhã, vỏ táo từng chút một bị cắt ra, lộ ra thịt quả thơm ngọt bên trong.
Vỏ táo thật dài liền thành một vòng, ở trong tay thiếu niên, như một món hàng hoàn mỹ.
"Bệ hệ ngài xem, ta đã nói đế quân đại đại không phải người như vậy rồi". Hệ thống có một chút khoe khoang nói.
Phong Hoa hơi hơi mở to mắt, ngữ khí có chút khiếp sợ:"Vỏ táo vậy mà có thể cắt liền không đứt sao?".
Hệ thống:"..........."
Chuyện nhỏ nhặt này mà cũng kinh ngạc??
Nhưng hệ thống không dám nói ra, bằng không liền bị kéo ra ngoài chém đầu trong vòng một giây đồng hồ.
Hứa Khả cắt xong quả táo, đem dao thu vào vỏ, lúc này mới ngước mắt nhìn lên, bắt gặp cô gái đang nhìn mình chằm chằm.
"Chị tỉnh rồi à".
Đôi môi hơi cong lên, lời nói tràn đầy ác ý từ môi hồng răng trắng nhẹ nhàng phun ra:" Thật đáng tiếc, vậy mà còn chưa chết".
Phong Hoa liếc mắt nhìn hắn---------
Mạnh miệng.
Ngươi làm trẫm chảy máu đầm đìa, nhưng không phải cuối cùng máu của ngươi vẫn ở trong cơ thể trẫm sao?
Đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm thôi.
Đối mặt với khiêu khích, nữ hoàng bệ hạ xưa nay không hề cam lòng yếu thế.
Phong Hoa thanh âm lười biếng nói: "Cậu còn chưa chết, tôi sao dám chết trước cậu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.