Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu
Chương 89: Trẫm cùng quý phi ngủ chung gối (1)
Hắc Bạch Hôi Cô Nương
29/05/2019
Tùy từng thế giới, mình sẽ thay đổi xưng hô về nữ chính nhé!!
-----
[ Keng! Tập hợp đủ 1 mảnh vụn linh hồn của Đế Quân! ]
[ Keng! Ban thưởng 1 gói quà tân thủ lớn! ]
[ Keng! Đạt được độ thiện cảm! ]
"... Nương nương, không, hiện tại phải gọi là Hoa phế phi rồi, ngươi nên mau vào đi thôi. Đừng chậm trễ để trì hoãn thời gian nữa, chúng ta cần phải trở về phục mệnh Hoàng Thượng."
Phong Hoa đứng trước một đạo cánh cửa màu son.
Trên cửa sơn màu đỏ thắm cũ nát, từng mảnh bị tróc xuống, cái để gõ cửa màu đồng thau dính một ít mạng nhện.
Lãnh cung.
Hai chữ quen thuộc, thoáng cái nhẹ nhàng nhảy vào đầu Phong Hoa.
Bên cạnh cách nàng nửa bước, một thái giám mặc y phục màu xanh, ở giữa thêu hoa linh hồng đứng đó.
Gương mặt hắn khinh miệt, âm thanh lanh lảnh thúc giục nói:
"Làm sao vậy? Hoa phế phi đến bây giờ chẳng lẽ còn muốn bày ra bộ dáng kiêu ngạo, cần chúng ta đến mở cửa cho ngươi hay sao? Đừng quên, ngươi..."
"Đùng -- "
Đối với loại cẩu nô tài thấy cao giẫm thấp này, nữ hoàng bệ hạ trở tay cho một cái tát.
Đánh để cho hắn hoài nghi nhân sinh, không thể nương tay.
"Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi..." Công công tiểu bạch kiểm bụm mặt, vẻ mặt không thể tin được, phẫn hận bất bình chỉ vào Phong Hoa.
"Đùng -- "
Không nói nhảm, một chữ "đánh".
Phong Hoa không đếm xỉa tới thu tay lại.
Cẩu nô tài phạm thượng không đánh không nghe lời, khuyết điểm duy nhất chính là lại để trẫm tự mình ra tay.
Công công hai cánh tay đều che mặt, đứng tại chỗ dậm chân.
"Ngươi đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta? Ngươi muốn bị chặt tay sao? Ngươi biết ta là ai không? Ta thế nhưng..."
Bị một nữ nhân đánh?
Phong Hoa thổi thổi lòng bàn tay, liếc xéo hắn, động tác mang theo mười phần uy hiếp.
Công công lập tức sợ tới mức không dám lên tiếng.
"Mở cửa."
Phong Hoa có chút giơ chiếc cằm tinh xảo tuyệt mỹ ra lệnh.
Dưới dâm uy của nữ hoàng bệ hạ, công công nhăn nhó đi tới, vẻ mặt ghét bỏ duỗi tay ra, thấy chết không từ nhắm mắt lại, lúc chuẩn bị đẩy cánh cửa dính đầy bụi bặm kia thì....
Phong Hoa nâng chân lên cho hắn một cước --
"Ôi này!"
Thân thể công công nhào ra đằng trước một cái, cửa cung lâu năm không được tu sửa bị lung la lung lay mở ra, bụi bặm dày đặc tuôn rơi.
Trên đầu công công dính đầy bụi, hai tay bụm lấy bờ mông lăn lộn trên mặt đất.
"Lề mà lề mề trì hoãn canh giờ, vẫn là như vậy nhanh hơn một chút."
Phong Hoa bình tĩnh thu hồi chân, giống như người đạp hắn không phải nàng, nhẹ bẫng bỏ lại câu tiếp theo.
Nàng bây giờ, hẳn là một phi tử bị đày vào lãnh cung.
Nhìn qua bày biện nơi lãnh cung cũ nát, Phong Hoa chớp chớp mi.
Thật đúng là thảm a.
Công công phóng câu ngoan thoại "Ngươi chờ đó cho ta!" rồi rời đi, Phong Hoa không có để ý.
Cái thế giới này, tâm nguyện nguyên chủ, ai là Đế Quân, Phong Hoa cũng không có quản.
Nữ hoàng bệ hạ trước tiên đem hệ thống xách ra, ngữ khí lười biếng hỏi nó:
"Gói quà tân thủ lớn là cái gì quỷ? Cái độ thiện cảm dùng để làm gì nữa hay sao?"
Hệ thống suy tư, cố gắng đem những gì mình biết tận lực dùng để giải thích dễ hiểu cho Phong Hoa một lần.
"... Gói quà tân thủ là do hệ thống trao cho ngài một kinh hỉ miễn phí, Độ thiện cảm có thể dùng để mua đồ hoặc đổi lấy [ kỹ năng ]".
Phong Hoa ngưng lông mày.
Kỹ năng gì?
Trước mở nó ra nhìn.
Dưới ánh mắt hệ thống thúc giục cùng chờ mong, vẻ mặt Phong Hoa hững hờ mở ra gói quà tân thủ --
[ Keng! Đã mở ra món quà, đạt được kỹ năng trao đổi linh hồn, sử dụng trong thời gian hạn định 3 tháng! ]
-----
[ Keng! Tập hợp đủ 1 mảnh vụn linh hồn của Đế Quân! ]
[ Keng! Ban thưởng 1 gói quà tân thủ lớn! ]
[ Keng! Đạt được độ thiện cảm! ]
"... Nương nương, không, hiện tại phải gọi là Hoa phế phi rồi, ngươi nên mau vào đi thôi. Đừng chậm trễ để trì hoãn thời gian nữa, chúng ta cần phải trở về phục mệnh Hoàng Thượng."
Phong Hoa đứng trước một đạo cánh cửa màu son.
Trên cửa sơn màu đỏ thắm cũ nát, từng mảnh bị tróc xuống, cái để gõ cửa màu đồng thau dính một ít mạng nhện.
Lãnh cung.
Hai chữ quen thuộc, thoáng cái nhẹ nhàng nhảy vào đầu Phong Hoa.
Bên cạnh cách nàng nửa bước, một thái giám mặc y phục màu xanh, ở giữa thêu hoa linh hồng đứng đó.
Gương mặt hắn khinh miệt, âm thanh lanh lảnh thúc giục nói:
"Làm sao vậy? Hoa phế phi đến bây giờ chẳng lẽ còn muốn bày ra bộ dáng kiêu ngạo, cần chúng ta đến mở cửa cho ngươi hay sao? Đừng quên, ngươi..."
"Đùng -- "
Đối với loại cẩu nô tài thấy cao giẫm thấp này, nữ hoàng bệ hạ trở tay cho một cái tát.
Đánh để cho hắn hoài nghi nhân sinh, không thể nương tay.
"Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi..." Công công tiểu bạch kiểm bụm mặt, vẻ mặt không thể tin được, phẫn hận bất bình chỉ vào Phong Hoa.
"Đùng -- "
Không nói nhảm, một chữ "đánh".
Phong Hoa không đếm xỉa tới thu tay lại.
Cẩu nô tài phạm thượng không đánh không nghe lời, khuyết điểm duy nhất chính là lại để trẫm tự mình ra tay.
Công công hai cánh tay đều che mặt, đứng tại chỗ dậm chân.
"Ngươi đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta? Ngươi muốn bị chặt tay sao? Ngươi biết ta là ai không? Ta thế nhưng..."
Bị một nữ nhân đánh?
Phong Hoa thổi thổi lòng bàn tay, liếc xéo hắn, động tác mang theo mười phần uy hiếp.
Công công lập tức sợ tới mức không dám lên tiếng.
"Mở cửa."
Phong Hoa có chút giơ chiếc cằm tinh xảo tuyệt mỹ ra lệnh.
Dưới dâm uy của nữ hoàng bệ hạ, công công nhăn nhó đi tới, vẻ mặt ghét bỏ duỗi tay ra, thấy chết không từ nhắm mắt lại, lúc chuẩn bị đẩy cánh cửa dính đầy bụi bặm kia thì....
Phong Hoa nâng chân lên cho hắn một cước --
"Ôi này!"
Thân thể công công nhào ra đằng trước một cái, cửa cung lâu năm không được tu sửa bị lung la lung lay mở ra, bụi bặm dày đặc tuôn rơi.
Trên đầu công công dính đầy bụi, hai tay bụm lấy bờ mông lăn lộn trên mặt đất.
"Lề mà lề mề trì hoãn canh giờ, vẫn là như vậy nhanh hơn một chút."
Phong Hoa bình tĩnh thu hồi chân, giống như người đạp hắn không phải nàng, nhẹ bẫng bỏ lại câu tiếp theo.
Nàng bây giờ, hẳn là một phi tử bị đày vào lãnh cung.
Nhìn qua bày biện nơi lãnh cung cũ nát, Phong Hoa chớp chớp mi.
Thật đúng là thảm a.
Công công phóng câu ngoan thoại "Ngươi chờ đó cho ta!" rồi rời đi, Phong Hoa không có để ý.
Cái thế giới này, tâm nguyện nguyên chủ, ai là Đế Quân, Phong Hoa cũng không có quản.
Nữ hoàng bệ hạ trước tiên đem hệ thống xách ra, ngữ khí lười biếng hỏi nó:
"Gói quà tân thủ lớn là cái gì quỷ? Cái độ thiện cảm dùng để làm gì nữa hay sao?"
Hệ thống suy tư, cố gắng đem những gì mình biết tận lực dùng để giải thích dễ hiểu cho Phong Hoa một lần.
"... Gói quà tân thủ là do hệ thống trao cho ngài một kinh hỉ miễn phí, Độ thiện cảm có thể dùng để mua đồ hoặc đổi lấy [ kỹ năng ]".
Phong Hoa ngưng lông mày.
Kỹ năng gì?
Trước mở nó ra nhìn.
Dưới ánh mắt hệ thống thúc giục cùng chờ mong, vẻ mặt Phong Hoa hững hờ mở ra gói quà tân thủ --
[ Keng! Đã mở ra món quà, đạt được kỹ năng trao đổi linh hồn, sử dụng trong thời gian hạn định 3 tháng! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.