Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút
Chương 97: Thế giới 2: Cục cưng của anh trai quỷ (16)
Đỗ Liễu Liễu
10/04/2021
Ngày hôm sau, trước khi Đường Tranh tới công ty, gõ cửa Đường Quả theo bản năng, sau đó người hầu nhìn thấy, mới nói cho anh biết Đường Quả đã ra ngoài từ sáng sớm.
Nghĩ tới Đường Quả có thể là không thể chờ đợi mà đi gặp Lâm Dật Trì, tâm trạng tốt cả buổi sáng của Đường Tranh cũng không còn.
“Biết rồi, tôi đi công ty trước.”
“Thiếu gia, không dùng qua bữa sáng trước rồi hãy đi sao?”
Người hầu đuổi theo ở phía sau hỏi, thứ nhận được chính là tiếng xe hơi khởi động.
Đường Tranh mím môi, đôi mắt tối sầm lại đáng sợ. Mãi cho tới công ty, tất cả các thành viên nhìn thấy biểu cảm của Đường Tranh, lần lượt trao đổi ánh mắt một chút, bày tỏ hôm nay tuyệt đối không thể trêu chọc chủ tịch Đường.
Chủ tịch Đường vừa nhìn chính là tâm trạng vô cùng không tốt.
Cũng không biết ai chọc chủ tịch Đường, thật có dũng khí.
Không biết người này còn sống hay không.
Còn Đường Quả, thật sự là đi gặp Lâm Dật Trì sao?
Đường quả cười khẩy một tiếng, cô cũng không có tâm trạng đi gặp chân lợn Pigboy* Lâm Dật Trì kia.
(*) Chân lợn Pigboy (大猪蹄子): nổi lên từ tiktok, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những anh bội bạc, thô lỗ hoặc k biết ga lăng với giới nữ.
Nơi Đường Quả đi chính là cửa hàng sửa chữa điện thoại, cô cầm chiếc điện thoại bị hỏng tối qua tới sửa.
Hệ thống: Biểu thị không xem hiểu thao tác này.
“Ông chủ, có thể sửa được không?”
Đường Quả thấy ông chủ đã tháo tách điện thoại ra, mặc dù nước vào rồi, nhưng bên trong ngược lại không có phù sa gì.
“Tôi thử xem trước.”
Ông chủ rất căng thẳng, vẫn là lần đầu tiên có một cô gái nhỏ xinh đẹp sáng sớm tới đây nhờ anh ta sửa điện thoại như vậy. Thấy ý tứ của cô gái nhỏ, là muốn đợi anh ta sửa xong.
Thật sự là chịu áp lực lớn mà.
Nếu như anh ta không sửa được, anh ta luôn cảm thấy cô gái nhỏ xinh đẹp sẽ trong coi anh ta khóc.
Anh ta không chịu nổi mà.
Cho nên, anh ta sẽ cố gắng nỗ lực lớn nhất, cần phải trong vòng hôm nay, sửa xong điện thoại.
“Ông chủ, anh nhất định phải sửa được chiếc điện thoại này, làm ơn.”
Ông chủ vội vàng gật đầu, cả người đều là mồ hôi lạnh, nhất là khi nhìn thấy cô gái nhỏ đưa cho anh ta một xấp nhân dân tệ lớn, còn là một xấp thật dày như thế, xem ra thật sự rất nhiều.
Lại nói, tiền nhiều như vậy, hẳn là có thể đủ mua một chiếc điện thoại gần giống với chiếc điện thoại này rồi đấy?
Nhưng thấy bộ dạng cô gái nhỏ có vẻ lo lắng, ông chủ nhẫn nhục chịu khó, sửa điện thoại một cách nghiêm túc, tâm tư từ chối cũng không có.
Gần tới 12 giờ, Đường Tranh cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, bởi vì bắt đầu từ sáng sớm, Đường Quả cũng chưa từng gọi cho anh một cuộc điện thoại hay một tin nhắn.
Điều này trước đây là không có khả năng xảy ra, chẳng lẽ chơi với Lâm Dật Trì tới mức đều không nhớ gì hết?
Cuối cùng Đường Tranh gọi điện thoại cho Đường Quả với vẻ mặt không biểu cảm.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.....”
Đường Tranh đen mặt, lúc trợ lý rảo bước tiến vào, có biết bao hy vọng anh ta có thể xoay người ra ngoài.
Cả quá trình đen mặt xử lý xong tài liệu, Đường Tranh lại nhấn gọi vào điện thoại của Đường Quả lần nữa, vẫn là tình trạng tắt máy.
Đường Tranh cười khẩy hai tiếng, trợ lý đi tới cửa, cũng có thể cảm nhận được phòng làm việc của chủ tịch Đường đang rơi vào mùa đông giá rét
“Giúp tôi nối máy cho Lâm Dật Trì.”
“Xin hỏi ngài là?”
“Đường Tranh.”
“Được thôi, chủ tịch Đường, ngài đợi một chút.”
Lâm Dật Trì nghe thấy thư ký nói Đường Tranh gọi điện tới, anh ta thật sự là có chút được sủng ái mà lo sợ.
Vị kia sao lại gọi điện thoại cho anh ta?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta đổ lỗi nguyên nhân lên người Đường Quả.
Đợi đến lúc nhận điện thoại, quả nhiên câu đầu tiên Đường Tranh nói là, “Anh và Tiểu Quả chơi rất vui?”
Lâm Dật Trì trong lúc nhất thời không phản ứng lại, cho rằng điều Đường Tranh nói là chuyện hôm qua, trên mặt hơi cười: “Tiểu Quả là một cô gái rất tốt, ở cùng với cô ấy dĩ nhiên rất vui.”
Trong lòng Đường Tranh chùng xuống, lại ghi thêm một món nợ cho Lâm Dật Trì, người đàn ông lời ngon tiếng ngọt.
“Bảo em ấy nghe điện thoại.”
Anh thầm cho rằng, Đường Quả ở nơi Lâm Dật Trì.
Nghĩ tới Đường Quả có thể là không thể chờ đợi mà đi gặp Lâm Dật Trì, tâm trạng tốt cả buổi sáng của Đường Tranh cũng không còn.
“Biết rồi, tôi đi công ty trước.”
“Thiếu gia, không dùng qua bữa sáng trước rồi hãy đi sao?”
Người hầu đuổi theo ở phía sau hỏi, thứ nhận được chính là tiếng xe hơi khởi động.
Đường Tranh mím môi, đôi mắt tối sầm lại đáng sợ. Mãi cho tới công ty, tất cả các thành viên nhìn thấy biểu cảm của Đường Tranh, lần lượt trao đổi ánh mắt một chút, bày tỏ hôm nay tuyệt đối không thể trêu chọc chủ tịch Đường.
Chủ tịch Đường vừa nhìn chính là tâm trạng vô cùng không tốt.
Cũng không biết ai chọc chủ tịch Đường, thật có dũng khí.
Không biết người này còn sống hay không.
Còn Đường Quả, thật sự là đi gặp Lâm Dật Trì sao?
Đường quả cười khẩy một tiếng, cô cũng không có tâm trạng đi gặp chân lợn Pigboy* Lâm Dật Trì kia.
(*) Chân lợn Pigboy (大猪蹄子): nổi lên từ tiktok, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những anh bội bạc, thô lỗ hoặc k biết ga lăng với giới nữ.
Nơi Đường Quả đi chính là cửa hàng sửa chữa điện thoại, cô cầm chiếc điện thoại bị hỏng tối qua tới sửa.
Hệ thống: Biểu thị không xem hiểu thao tác này.
“Ông chủ, có thể sửa được không?”
Đường Quả thấy ông chủ đã tháo tách điện thoại ra, mặc dù nước vào rồi, nhưng bên trong ngược lại không có phù sa gì.
“Tôi thử xem trước.”
Ông chủ rất căng thẳng, vẫn là lần đầu tiên có một cô gái nhỏ xinh đẹp sáng sớm tới đây nhờ anh ta sửa điện thoại như vậy. Thấy ý tứ của cô gái nhỏ, là muốn đợi anh ta sửa xong.
Thật sự là chịu áp lực lớn mà.
Nếu như anh ta không sửa được, anh ta luôn cảm thấy cô gái nhỏ xinh đẹp sẽ trong coi anh ta khóc.
Anh ta không chịu nổi mà.
Cho nên, anh ta sẽ cố gắng nỗ lực lớn nhất, cần phải trong vòng hôm nay, sửa xong điện thoại.
“Ông chủ, anh nhất định phải sửa được chiếc điện thoại này, làm ơn.”
Ông chủ vội vàng gật đầu, cả người đều là mồ hôi lạnh, nhất là khi nhìn thấy cô gái nhỏ đưa cho anh ta một xấp nhân dân tệ lớn, còn là một xấp thật dày như thế, xem ra thật sự rất nhiều.
Lại nói, tiền nhiều như vậy, hẳn là có thể đủ mua một chiếc điện thoại gần giống với chiếc điện thoại này rồi đấy?
Nhưng thấy bộ dạng cô gái nhỏ có vẻ lo lắng, ông chủ nhẫn nhục chịu khó, sửa điện thoại một cách nghiêm túc, tâm tư từ chối cũng không có.
Gần tới 12 giờ, Đường Tranh cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, bởi vì bắt đầu từ sáng sớm, Đường Quả cũng chưa từng gọi cho anh một cuộc điện thoại hay một tin nhắn.
Điều này trước đây là không có khả năng xảy ra, chẳng lẽ chơi với Lâm Dật Trì tới mức đều không nhớ gì hết?
Cuối cùng Đường Tranh gọi điện thoại cho Đường Quả với vẻ mặt không biểu cảm.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.....”
Đường Tranh đen mặt, lúc trợ lý rảo bước tiến vào, có biết bao hy vọng anh ta có thể xoay người ra ngoài.
Cả quá trình đen mặt xử lý xong tài liệu, Đường Tranh lại nhấn gọi vào điện thoại của Đường Quả lần nữa, vẫn là tình trạng tắt máy.
Đường Tranh cười khẩy hai tiếng, trợ lý đi tới cửa, cũng có thể cảm nhận được phòng làm việc của chủ tịch Đường đang rơi vào mùa đông giá rét
“Giúp tôi nối máy cho Lâm Dật Trì.”
“Xin hỏi ngài là?”
“Đường Tranh.”
“Được thôi, chủ tịch Đường, ngài đợi một chút.”
Lâm Dật Trì nghe thấy thư ký nói Đường Tranh gọi điện tới, anh ta thật sự là có chút được sủng ái mà lo sợ.
Vị kia sao lại gọi điện thoại cho anh ta?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta đổ lỗi nguyên nhân lên người Đường Quả.
Đợi đến lúc nhận điện thoại, quả nhiên câu đầu tiên Đường Tranh nói là, “Anh và Tiểu Quả chơi rất vui?”
Lâm Dật Trì trong lúc nhất thời không phản ứng lại, cho rằng điều Đường Tranh nói là chuyện hôm qua, trên mặt hơi cười: “Tiểu Quả là một cô gái rất tốt, ở cùng với cô ấy dĩ nhiên rất vui.”
Trong lòng Đường Tranh chùng xuống, lại ghi thêm một món nợ cho Lâm Dật Trì, người đàn ông lời ngon tiếng ngọt.
“Bảo em ấy nghe điện thoại.”
Anh thầm cho rằng, Đường Quả ở nơi Lâm Dật Trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.