Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút
Chương 153: Thế giới 3: Thứ nữ trọng sinh (15)
Đỗ Liễu Liễu
12/04/2021
“Nàng ta và Dạ Chu đã hủy hôn?”
Người nói chính là Đường Hoan, nhớ đến cuộc gặp gỡ ba tháng trước, nàng ta nhíu mày, nhưng khi cảm nhận được tu vi của mình thì lại bật cười.
Mặc dù suýt mất mạng trong miệng yêu thú, nhưng trong họa có phúc. Nàng ta không những có cơ hội dùng linh hoa để rửa sạch kinh mạch nâng cao thiên phú mà còn liên tiếp tăng mấy bậc tu vi. Bây giờ nàng ta đã là nguyên tương sơ cấp, cứ nghĩ đến chuyện này là tâm trạng lại khá hơn rất nhiều.
Đời này Đường Hoan muốn đứng trên tất cả mọi người, nhất định sẽ không để bị bắt nạt, ôm hận mà chết. Nhất định không được để như kiếp trước, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Đường Quả.
“Nương có biết tại sao hôn ước của nàng ta và Dạ Chu bị hủy không?”
Đường Hoan cũng không quá nghi ngờ chuyện này, từ khi nàng ta còn bé đã bắt đầu thay đổi vận mệnh của nương cà của mình, thế nên mọi chuyện trong thế giới này đã không giống với kiếp trước.
Nghĩ đến kiếp trước, trước khi chết, tin tức mà nàng ta nghe được là Đường Quả đuổi kịp bước tiến của Da Chu, đạt đến cảnh giới nguyên đế điên phong. Một cảnh giới khiến nàng ta phải ngưỡng vọng, cũng vô cùng tuyệt vọng.
Đời này nàng ta đã đoạt hết cơ duyên của Đường Quả, không biết đối phương có cơ hội đạt đến cảnh giới nguyên đế hay không.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Đường Hoan lóe lên. Một thời gian sau sẽ là lúc trứng linh thú hiện thế, nàng ta vẫn nhớ kiếp trước tất cả mọi người đều nghĩ đó là một quả trứng chết nên không ai cần, chỉ có Đường Quả nhặt lại.
Một năm sau, quả trứng nở ra, đó là một thần thú vô cùng mạnh mẽ.
Nàng ta nhất định phải cướp được quả trứng này.
Gọi dạ bảo vâng, nói chuyện phải nhìn sắc mặt người khác, bị mọi người coi thường… Đường Hoan không bao giờ muốn trải qua những điều đó nữa.
Nàng ta phải từng bước leo lên, để tất cả mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ, cũng để Đường Quả phải ngưỡng mộ, cảm nhận những cảm giác mà trước đây nàng ta đã phải trải qua.
“Nương cũng không biết.” Dì Lâu bĩu môi: “Tiểu vương gia đã khó chịu với nó từ lâu rồi, không chịu nổi sự dây dưa của nha đầu đó, thế nên chuyện hủy hôn cũng chẳng có gì kì quái cả.”
Đường Hoan suy nghĩ một chút, tốc độ tu luyện của Đường Quả ở kiếp này cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không thể so được với nàng ta, lại không có cơ duyên. Dạ Chu là con trai thiên tử nhưng trong mắt chỉ có tu luyện, thế nên chắc chắn vô cùng chán ghét Đường Quả, bị hủy hôn cũng không có gì ngạc nhiên.
“Nương, sức khỏe của người thế nào?”
Dì Lâu dịu dàng trả lời: “Rất mạnh khỏe.” Gương mặt bà ta hơi đỏ lên, ánh mắt hơi ngượng ngùng: “Cha con cũng đối xử với nương rất tốt, Hoan Nhi đừng lo lắng.”
Đường Hoan vui mừng gật đầu: “Thế thì con an tâm rồi, mấy tháng nay để nương phải lo lắng, là con gái bất hiếu.”
“Nha đầu ngốc, con nói gì thế, chỉ cần con khỏe mạnh là nương vui rồi.”
Đường Hoan cầm tay dì Lâu, ánh mắt kiên định: “Nương, nương yên tâm, cho dù người chỉ là thị thiếp của Đường gia, nhưng có nữ nhi ở đây thì sau này nhất định mọi người sẽ phải ngưỡng vọng người, kể cả Bạc Vân Tư cũng không dám làm gì nương.”
“Nương chờ, Hoan Nhi, con cũng đừng ép bản thân mình quá. Bạc Vân Tư bản tính cao ngạo, cha con không thích bà ta, Đường Quả cũng không kém, chọc cha con chán ghét vô cùng, không đáng để lo.” Dì Lâu khẽ cười: “Bạc Vân Tư cũng giận chính con gái mình, bà ta cảm thấy nha đầu đó không giỏi giang thì không thèm quan tâm đến. Nếu là nương thì làm sao có thể bỏ được, con gái của nương, dù có thế nào nương cũng yêu thương.”
Trong lòng Đường Hoan vô cùng ấm áp, kiếp trước, nương mất sớm, nàng ta vẫn nhớ kĩ nương yêu thương mình như thế nào. Thế nên đời này được sống lại một lần, nàng ta rất chú ý đến sức khỏe của dì Lâu.
Lúc này, người hầu lên tiếng, ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người.
“Dì Lâu, tiểu thư, thất hoàng tử tới, gia chủ mời hai vị qua.”
Người nói chính là Đường Hoan, nhớ đến cuộc gặp gỡ ba tháng trước, nàng ta nhíu mày, nhưng khi cảm nhận được tu vi của mình thì lại bật cười.
Mặc dù suýt mất mạng trong miệng yêu thú, nhưng trong họa có phúc. Nàng ta không những có cơ hội dùng linh hoa để rửa sạch kinh mạch nâng cao thiên phú mà còn liên tiếp tăng mấy bậc tu vi. Bây giờ nàng ta đã là nguyên tương sơ cấp, cứ nghĩ đến chuyện này là tâm trạng lại khá hơn rất nhiều.
Đời này Đường Hoan muốn đứng trên tất cả mọi người, nhất định sẽ không để bị bắt nạt, ôm hận mà chết. Nhất định không được để như kiếp trước, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Đường Quả.
“Nương có biết tại sao hôn ước của nàng ta và Dạ Chu bị hủy không?”
Đường Hoan cũng không quá nghi ngờ chuyện này, từ khi nàng ta còn bé đã bắt đầu thay đổi vận mệnh của nương cà của mình, thế nên mọi chuyện trong thế giới này đã không giống với kiếp trước.
Nghĩ đến kiếp trước, trước khi chết, tin tức mà nàng ta nghe được là Đường Quả đuổi kịp bước tiến của Da Chu, đạt đến cảnh giới nguyên đế điên phong. Một cảnh giới khiến nàng ta phải ngưỡng vọng, cũng vô cùng tuyệt vọng.
Đời này nàng ta đã đoạt hết cơ duyên của Đường Quả, không biết đối phương có cơ hội đạt đến cảnh giới nguyên đế hay không.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Đường Hoan lóe lên. Một thời gian sau sẽ là lúc trứng linh thú hiện thế, nàng ta vẫn nhớ kiếp trước tất cả mọi người đều nghĩ đó là một quả trứng chết nên không ai cần, chỉ có Đường Quả nhặt lại.
Một năm sau, quả trứng nở ra, đó là một thần thú vô cùng mạnh mẽ.
Nàng ta nhất định phải cướp được quả trứng này.
Gọi dạ bảo vâng, nói chuyện phải nhìn sắc mặt người khác, bị mọi người coi thường… Đường Hoan không bao giờ muốn trải qua những điều đó nữa.
Nàng ta phải từng bước leo lên, để tất cả mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ, cũng để Đường Quả phải ngưỡng mộ, cảm nhận những cảm giác mà trước đây nàng ta đã phải trải qua.
“Nương cũng không biết.” Dì Lâu bĩu môi: “Tiểu vương gia đã khó chịu với nó từ lâu rồi, không chịu nổi sự dây dưa của nha đầu đó, thế nên chuyện hủy hôn cũng chẳng có gì kì quái cả.”
Đường Hoan suy nghĩ một chút, tốc độ tu luyện của Đường Quả ở kiếp này cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không thể so được với nàng ta, lại không có cơ duyên. Dạ Chu là con trai thiên tử nhưng trong mắt chỉ có tu luyện, thế nên chắc chắn vô cùng chán ghét Đường Quả, bị hủy hôn cũng không có gì ngạc nhiên.
“Nương, sức khỏe của người thế nào?”
Dì Lâu dịu dàng trả lời: “Rất mạnh khỏe.” Gương mặt bà ta hơi đỏ lên, ánh mắt hơi ngượng ngùng: “Cha con cũng đối xử với nương rất tốt, Hoan Nhi đừng lo lắng.”
Đường Hoan vui mừng gật đầu: “Thế thì con an tâm rồi, mấy tháng nay để nương phải lo lắng, là con gái bất hiếu.”
“Nha đầu ngốc, con nói gì thế, chỉ cần con khỏe mạnh là nương vui rồi.”
Đường Hoan cầm tay dì Lâu, ánh mắt kiên định: “Nương, nương yên tâm, cho dù người chỉ là thị thiếp của Đường gia, nhưng có nữ nhi ở đây thì sau này nhất định mọi người sẽ phải ngưỡng vọng người, kể cả Bạc Vân Tư cũng không dám làm gì nương.”
“Nương chờ, Hoan Nhi, con cũng đừng ép bản thân mình quá. Bạc Vân Tư bản tính cao ngạo, cha con không thích bà ta, Đường Quả cũng không kém, chọc cha con chán ghét vô cùng, không đáng để lo.” Dì Lâu khẽ cười: “Bạc Vân Tư cũng giận chính con gái mình, bà ta cảm thấy nha đầu đó không giỏi giang thì không thèm quan tâm đến. Nếu là nương thì làm sao có thể bỏ được, con gái của nương, dù có thế nào nương cũng yêu thương.”
Trong lòng Đường Hoan vô cùng ấm áp, kiếp trước, nương mất sớm, nàng ta vẫn nhớ kĩ nương yêu thương mình như thế nào. Thế nên đời này được sống lại một lần, nàng ta rất chú ý đến sức khỏe của dì Lâu.
Lúc này, người hầu lên tiếng, ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người.
“Dì Lâu, tiểu thư, thất hoàng tử tới, gia chủ mời hai vị qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.