Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút
Chương 145: Thế giới 3: Thứ nữ trọng sinh (7)
Đỗ Liễu Liễu
12/04/2021
“Cô ba, ông cụ cho mời.”
Đường Quả đang dùng cơm, nghe người làm thông báo thì vẫn không ngước mắt lên, vẫn bình tĩnh nho nhã dùng cơm.
Cử chỉ vô cùng cao quý, khí thế trên người càng làm cho người làm không dám ngẩng đầu.
Người làm nhớ lời dặn dò của Đường Hạo Huy, kêu Đường Quả lập tức qua đó, bất giác cô ta ngẩng đầu nói lại lần nữa.
Sau khi nói xong, cô ta phát hiện Đường Quả vẫn ngồi dùng cơm như thường, vẫn không nhúc nhích.
“Cô ……”
“Biết rồi, ta ăn xong sẽ qua.”
Người làm run rẩy, không dám nói nhiều, cứ cảm giác sau khi cô ba quay về thì hung hăng hơn trước đây.
“Đường Hoan đâu?”
Đường Quả tuỳ tiện hỏi một câu, nói thật, nguyên thân là một người rất kiêu ngạo, kiếp trước của Đường Hoan, nguyên thân một lòng theo đuổi bước chân của Dạ Chu, cơ bản không có ý đối đầu với Đường Hoan.
Sau khi đối phương được trùng sinh, ngược lại cứ luôn đối đầu với nguyên thân, mọi cơ duyên đều bị đối phương cướp đi, đây chính là điểm không đúng của Đường Hoan.
Nay lại trùng sinh một kiếp nữa, vậy thì an yên mà sống, phải làm chuyện gì thì cô cũng muốn giải quyết cho xong.
[Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tâm, bình tâm, chuyện cần làm thì làm, đừng làm chết người khác. Dù sao cô sống lâu rồi, giết cô ta cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì.] Hệ thống thầm đưa chủ ý cho Đường Quả.
Đường Quả mỉm cười: “Thống, tại sao bây giờ ngươi cứ nhìn ta vậy?”
Từ 2 kiếp trước, thái độ của hệ thống thay đổi.
[Ưm … vậy … ký chủ, tôi phát hiện đi theo cô thì có tiền đồ hơn, tuy không biết tại sao, trong lòng âm thầm có dự cảm như vậy.] Những gì nó nói đều là sự thật.
Đường Quả thấp giọng cười, hệ thống run rẩy, chắc nó không nói sai gì chứ.
“Coi như ngươi tự biết điều. Dù gì ngươi chỉ là một chuỗi số liệu biết cốt truyện, nếu không phải ta giả bộ đưa ngươi bay, e là ngươi sớm bị người khác tiêu huỷ rồi.”
Hệ thống: Tức giận! Kiềm nén!
[Những người cô nói đều đúng.]
Nghe tiếng cười êm ái của cô gái, người làm bên cạnh càng cúi thấp đầu, cũng không dám thở. Cô ba quả nhiên càng đáng sợ, nếu để cô không hài lòng, không biết có khi nào trực tiếp bị bán đi không nữa.
Không chờ Đường Quả ăn xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Không bao lâu, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, có mười mấy người làm vây quanh, bà ta bước vào, dáng điệu còn phô trương hơn cả vợ chính.
Lúc này người làm nhà họ Đường thấy lạ lạ, ai bảo dì Lâu được cưng chiều, còn có cô con gái thiên tài như cô hai nhà họ Đường chứ? Dựa vào điều này, Đường Hạo Huy sẽ đối xử tử tế với bà ta.
Đường Quả ngước mắt nhìn, dì Lâu đã vào phòng, không hề có ý khách sáo, bà ta tìm chỗ ngồi rồi làm ra vẻ như là chủ nhà vậy.
“Nghe nói cô ba hôm nay mới về phải không?” Đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của dì Lâu nhíu chặt: “Mấy tháng nay cô đi đâu vậy?”
“Cô và Hoan Nhi cùng ra ngoài. 3 tháng trước Hoan Nhi bị thương nặng quay về, sau khi tỉnh lại vẫn luôn lo lắng cho cô. Nay cô đang yên đang lành, tại sao không báo tin cho cả nhà biết, cũng đỡ cho Hoan Nhi phải lo cho cô.”
“Cũng may Hoan Nhi vẫn luôn lo cho cô, tới bây giờ còn đang dưỡng thương. Cô ba sau khi về cũng không thèm hỏi han, lại còn có tâm trạng ở đây ăn uống no nê, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.”
Dì Lâu mím môi, trong mắt loé lên vẻ đau thương: “Hoan Nhi có tài thiên bẩm hơn cô, khiến cô ba đố kỵ, nhưng cô cũng không thể vì chuyện này mà ghi hận Hoan Nhi được. Tốt xấu gì 2 người cũng là chị em, phải biết giúp đỡ lẫn nhau.”
Răng rắc …
Tiếng Đường Quả cắn cục xương giòn tan vang lên, người làm xung quanh đều cúi đầu, muốn cười cũng không dám cười. Vẻ mặt của dì Lâu khó coi, bà ta siết chặt khăn tay.
Đường Quả đang dùng cơm, nghe người làm thông báo thì vẫn không ngước mắt lên, vẫn bình tĩnh nho nhã dùng cơm.
Cử chỉ vô cùng cao quý, khí thế trên người càng làm cho người làm không dám ngẩng đầu.
Người làm nhớ lời dặn dò của Đường Hạo Huy, kêu Đường Quả lập tức qua đó, bất giác cô ta ngẩng đầu nói lại lần nữa.
Sau khi nói xong, cô ta phát hiện Đường Quả vẫn ngồi dùng cơm như thường, vẫn không nhúc nhích.
“Cô ……”
“Biết rồi, ta ăn xong sẽ qua.”
Người làm run rẩy, không dám nói nhiều, cứ cảm giác sau khi cô ba quay về thì hung hăng hơn trước đây.
“Đường Hoan đâu?”
Đường Quả tuỳ tiện hỏi một câu, nói thật, nguyên thân là một người rất kiêu ngạo, kiếp trước của Đường Hoan, nguyên thân một lòng theo đuổi bước chân của Dạ Chu, cơ bản không có ý đối đầu với Đường Hoan.
Sau khi đối phương được trùng sinh, ngược lại cứ luôn đối đầu với nguyên thân, mọi cơ duyên đều bị đối phương cướp đi, đây chính là điểm không đúng của Đường Hoan.
Nay lại trùng sinh một kiếp nữa, vậy thì an yên mà sống, phải làm chuyện gì thì cô cũng muốn giải quyết cho xong.
[Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tâm, bình tâm, chuyện cần làm thì làm, đừng làm chết người khác. Dù sao cô sống lâu rồi, giết cô ta cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì.] Hệ thống thầm đưa chủ ý cho Đường Quả.
Đường Quả mỉm cười: “Thống, tại sao bây giờ ngươi cứ nhìn ta vậy?”
Từ 2 kiếp trước, thái độ của hệ thống thay đổi.
[Ưm … vậy … ký chủ, tôi phát hiện đi theo cô thì có tiền đồ hơn, tuy không biết tại sao, trong lòng âm thầm có dự cảm như vậy.] Những gì nó nói đều là sự thật.
Đường Quả thấp giọng cười, hệ thống run rẩy, chắc nó không nói sai gì chứ.
“Coi như ngươi tự biết điều. Dù gì ngươi chỉ là một chuỗi số liệu biết cốt truyện, nếu không phải ta giả bộ đưa ngươi bay, e là ngươi sớm bị người khác tiêu huỷ rồi.”
Hệ thống: Tức giận! Kiềm nén!
[Những người cô nói đều đúng.]
Nghe tiếng cười êm ái của cô gái, người làm bên cạnh càng cúi thấp đầu, cũng không dám thở. Cô ba quả nhiên càng đáng sợ, nếu để cô không hài lòng, không biết có khi nào trực tiếp bị bán đi không nữa.
Không chờ Đường Quả ăn xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Không bao lâu, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, có mười mấy người làm vây quanh, bà ta bước vào, dáng điệu còn phô trương hơn cả vợ chính.
Lúc này người làm nhà họ Đường thấy lạ lạ, ai bảo dì Lâu được cưng chiều, còn có cô con gái thiên tài như cô hai nhà họ Đường chứ? Dựa vào điều này, Đường Hạo Huy sẽ đối xử tử tế với bà ta.
Đường Quả ngước mắt nhìn, dì Lâu đã vào phòng, không hề có ý khách sáo, bà ta tìm chỗ ngồi rồi làm ra vẻ như là chủ nhà vậy.
“Nghe nói cô ba hôm nay mới về phải không?” Đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của dì Lâu nhíu chặt: “Mấy tháng nay cô đi đâu vậy?”
“Cô và Hoan Nhi cùng ra ngoài. 3 tháng trước Hoan Nhi bị thương nặng quay về, sau khi tỉnh lại vẫn luôn lo lắng cho cô. Nay cô đang yên đang lành, tại sao không báo tin cho cả nhà biết, cũng đỡ cho Hoan Nhi phải lo cho cô.”
“Cũng may Hoan Nhi vẫn luôn lo cho cô, tới bây giờ còn đang dưỡng thương. Cô ba sau khi về cũng không thèm hỏi han, lại còn có tâm trạng ở đây ăn uống no nê, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.”
Dì Lâu mím môi, trong mắt loé lên vẻ đau thương: “Hoan Nhi có tài thiên bẩm hơn cô, khiến cô ba đố kỵ, nhưng cô cũng không thể vì chuyện này mà ghi hận Hoan Nhi được. Tốt xấu gì 2 người cũng là chị em, phải biết giúp đỡ lẫn nhau.”
Răng rắc …
Tiếng Đường Quả cắn cục xương giòn tan vang lên, người làm xung quanh đều cúi đầu, muốn cười cũng không dám cười. Vẻ mặt của dì Lâu khó coi, bà ta siết chặt khăn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.