Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút
Chương 250: Thế giới 4: Hoa hậu giảng đường bị hủy dung nhan (41)
Đỗ Liễu Liễu
24/04/2021
Ngụy Việt nghe tin Mã Mậu đến trường tìm Đường Quả thì buổi chiều lập tức đến trường học.
Đường Quả đang nghe giảng, cậu nằm trên bàn nhìn cô.
Lúc trước cậu còn có thể hơi xấu hổ, nhưng bây giờ lại vô cùng quang minh chính đại.
Đường Quả nói: “Bạn trai, anh nhìn chăm chú như vậy có phải là thích em rồi không?”
Nếu là trước đây thì Ngụy Việt nhất định sẽ nghiêm mặt trả lời: “Làm sao có thể như thế, em nghĩ nhiều rồi.”
“Chắc vậy.” Còn đây là câu trả lời hiện tại của Ngụy Việt: “Ông đây hình như thực sự thích em.” Nói xong, vẻ mặt cậu vô cùng thành thật, rõ ràng không hề nói dối.
Nghe thấy lời tỏ tình kỳ quái như vậy, Đường Quả cũng không có tâm trạng nghe giảng bài, bất ngờ bị bạn trai trêu chọc là cảm giác như thế nào?
Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này, Đường Quả cũng muốn trêu chọc cậu một chút.
“Thật sao?” Cô mỉm cười, khóe môi nhếch lên: “Thế thì em phải đề phòng một chút.”
Ngụy Việt nghe thấy lời nói của cô thì trái tim hơi co rút, nhanh chóng tìm một quyển vở, viết mấy dòng, sau đó đưa cho Đường Quả.
Trên vở vẽ một trái tim, trong trái tim viết: “Thật.”
Cô bị chọc cười, tin lời cậu. Đường Qua nhận lấy quyển vở, cũng vẽ một trái tim, viết ba chữ ở giữa.
Ngụy Việt nóng lòng nhận lấy quyển vở, nhìn thấy ba chữ đó thì cười tươi rói.
Ba chữ đó là: Em cũng vậy.
Nhìn thấy Đường Quả chăm chú nghe giảng, một tay buông xuống, Ngụy Việt nhìn một chút, nhìn một chút, sau đó lặng lẽ vươn tay ra thăm dò. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Đường Quả, Đường Quả nghiêng đầu nhìn sang.
Trái tim Ngụy Việt đập loạn xạ, cẩn thận chú ý nét mặt của cô. Thấy cô cũng không có ý định giật tay lại thì càng nắm chặt hơn, giống như sợ cô chạy mất.
Thấy Đường Quả chỉ nhìn mình một cái rồi lại tiếp tục nghe giảng, Ngụy Việt thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng vô cùng vui vẻ, cô là bạn gái của cậu, là người của cậu. Cậu dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như trân châu bảo bối.
Cậu nghĩ tại sao trước đây mình không sớm nắm lấy bàn tay của bạn gái chứ, vô cùng hối hận vì lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy.
“Bạn trai, anh chú ý một chút. Các bạn học ngồi phía sau đều nhìn thấy rồi, nếu như giáo viên nhìn thấy thì em không cam đoan sẽ không đổi chỗ chúng ta.”
Những lời này làm Ngụy Việt vô cùng căng thẳng, Đường Quả vô cùng buồn cười. Trên thực tế, với điểm số và tình trạng hiện giờ của cô, giáo viên sẽ không gây sức ép gì.
Chỉ cần cô vẫn giữ vững thành tích thì các giáo viên sẽ không để ý chuyện cô và Ngụy Việt yêu nhau. Gần đây, mỗi lần giáo viên nhắc đến Ngụy Việt, trên mặt không còn vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nữa mà trái lại còn có vài phần cảm kích.
Các giáo viên cho rằng sự xuất hiện của Ngụy Việt đã khiến Đường Quả có động lực tiếp tục cố gắng.
Trời ạ, đây là một sự hiểu lầm thật đẹp đẽ.
“Bạn trai, anh có nghĩ đến sau này học đại học ở đâu không?” Đường Quả đột nhiên nhớ tới mình sắp thi đại học. Đến lúc đó nhất định cô sẽ thi vào trường đại học B ở thành phố B, trường đại học tốt nhất cả nước.
Dựa vào thành tích của bạn trai cô thì nếu như không phải trong nhà có tiền thì chắc là trường đại học trường làng cũng không thi đỗ được.
Nhưng mà trước khi vào đại học, cô phải giải quyết Mã gia.
Ngụy Việt sửng sốt một chút rồi hỏi lại: “Em muốn học ở đâu?”
“Em ưu tú như vậy, tất nhiên phải học trường tốt nhất.”
Ngụy Việt nhìn dáng vẻ chói lọi của cô, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Cậu cũng không quên thành tích của mình đứng thứ nhất từ dưới lên, không thể thì vào trường tốt nhất.
“Em là bạn gái của anh, cho dù em đi đâu thì cũng không được bỏ anh lại.” Ngụy Việt hung dữ nói.
Đường Quả đang nghe giảng, cậu nằm trên bàn nhìn cô.
Lúc trước cậu còn có thể hơi xấu hổ, nhưng bây giờ lại vô cùng quang minh chính đại.
Đường Quả nói: “Bạn trai, anh nhìn chăm chú như vậy có phải là thích em rồi không?”
Nếu là trước đây thì Ngụy Việt nhất định sẽ nghiêm mặt trả lời: “Làm sao có thể như thế, em nghĩ nhiều rồi.”
“Chắc vậy.” Còn đây là câu trả lời hiện tại của Ngụy Việt: “Ông đây hình như thực sự thích em.” Nói xong, vẻ mặt cậu vô cùng thành thật, rõ ràng không hề nói dối.
Nghe thấy lời tỏ tình kỳ quái như vậy, Đường Quả cũng không có tâm trạng nghe giảng bài, bất ngờ bị bạn trai trêu chọc là cảm giác như thế nào?
Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này, Đường Quả cũng muốn trêu chọc cậu một chút.
“Thật sao?” Cô mỉm cười, khóe môi nhếch lên: “Thế thì em phải đề phòng một chút.”
Ngụy Việt nghe thấy lời nói của cô thì trái tim hơi co rút, nhanh chóng tìm một quyển vở, viết mấy dòng, sau đó đưa cho Đường Quả.
Trên vở vẽ một trái tim, trong trái tim viết: “Thật.”
Cô bị chọc cười, tin lời cậu. Đường Qua nhận lấy quyển vở, cũng vẽ một trái tim, viết ba chữ ở giữa.
Ngụy Việt nóng lòng nhận lấy quyển vở, nhìn thấy ba chữ đó thì cười tươi rói.
Ba chữ đó là: Em cũng vậy.
Nhìn thấy Đường Quả chăm chú nghe giảng, một tay buông xuống, Ngụy Việt nhìn một chút, nhìn một chút, sau đó lặng lẽ vươn tay ra thăm dò. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Đường Quả, Đường Quả nghiêng đầu nhìn sang.
Trái tim Ngụy Việt đập loạn xạ, cẩn thận chú ý nét mặt của cô. Thấy cô cũng không có ý định giật tay lại thì càng nắm chặt hơn, giống như sợ cô chạy mất.
Thấy Đường Quả chỉ nhìn mình một cái rồi lại tiếp tục nghe giảng, Ngụy Việt thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng vô cùng vui vẻ, cô là bạn gái của cậu, là người của cậu. Cậu dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như trân châu bảo bối.
Cậu nghĩ tại sao trước đây mình không sớm nắm lấy bàn tay của bạn gái chứ, vô cùng hối hận vì lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy.
“Bạn trai, anh chú ý một chút. Các bạn học ngồi phía sau đều nhìn thấy rồi, nếu như giáo viên nhìn thấy thì em không cam đoan sẽ không đổi chỗ chúng ta.”
Những lời này làm Ngụy Việt vô cùng căng thẳng, Đường Quả vô cùng buồn cười. Trên thực tế, với điểm số và tình trạng hiện giờ của cô, giáo viên sẽ không gây sức ép gì.
Chỉ cần cô vẫn giữ vững thành tích thì các giáo viên sẽ không để ý chuyện cô và Ngụy Việt yêu nhau. Gần đây, mỗi lần giáo viên nhắc đến Ngụy Việt, trên mặt không còn vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nữa mà trái lại còn có vài phần cảm kích.
Các giáo viên cho rằng sự xuất hiện của Ngụy Việt đã khiến Đường Quả có động lực tiếp tục cố gắng.
Trời ạ, đây là một sự hiểu lầm thật đẹp đẽ.
“Bạn trai, anh có nghĩ đến sau này học đại học ở đâu không?” Đường Quả đột nhiên nhớ tới mình sắp thi đại học. Đến lúc đó nhất định cô sẽ thi vào trường đại học B ở thành phố B, trường đại học tốt nhất cả nước.
Dựa vào thành tích của bạn trai cô thì nếu như không phải trong nhà có tiền thì chắc là trường đại học trường làng cũng không thi đỗ được.
Nhưng mà trước khi vào đại học, cô phải giải quyết Mã gia.
Ngụy Việt sửng sốt một chút rồi hỏi lại: “Em muốn học ở đâu?”
“Em ưu tú như vậy, tất nhiên phải học trường tốt nhất.”
Ngụy Việt nhìn dáng vẻ chói lọi của cô, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Cậu cũng không quên thành tích của mình đứng thứ nhất từ dưới lên, không thể thì vào trường tốt nhất.
“Em là bạn gái của anh, cho dù em đi đâu thì cũng không được bỏ anh lại.” Ngụy Việt hung dữ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.