Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút
Chương 290: Thế Giới 5: Nữ Diễn Viên Tiếng Xấu Đồn Xa (10)
Đỗ Liễu Liễu
14/05/2021
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lương Triều lại đọc địa chỉ cho Đường Quả, cúp điện thoại xong anh ta mới phản ứng lại được, tại sao mình lại đồng ý nhỉ?
Thế nên, Lương Triều ngồi trong phòng vô cùng căng thẳng.
Anh ta cũng không nhận ra có một bóng đen trên cửa sổ, đang cố gắng đi vào.
Đường Quả cải trang một chút rồi đi ra khỏi nhà, vội vã chạy ra đường cái chuẩn bị vẫy một chiếc xe.
Đột nhiên có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, người đàn ông thò đầu ra: “Đi đâu thế?”
Người đàn ông này mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, cả người u ám, đôi mắt thâm thúy, tóc hơi dài, trông có vẻ kiệt ngạo bất tuân.
Ngón tay khẽ kẹp một điếu thuốc, khi nhìn thấy Đường Quả thì theo bản năng dập tắt điếu thuốc rồi ném nó vào gạt tàn.
“Đến nhà Lương Triều.”
Đường Quả không khách sáo, nhanh chóng ngồi vào ghế sau: “Tài xế, phiền anh nhanh lên một chút, tôi không có thời gian.”
“Lương Triều?” Người đàn ông khẽ nhướn mày, “Em và Lương Triều ở bên nhau?” Anh không tin.
Đường Quả cũng nhướn mày, cười như không cười: “Anh đoán xem.”
Đôi mắt u ám của Kiều Nghiệt hiện lên ý cười: “Nghịch ngợm.” Anh định vị địa chỉ của Lương Triều, sau đó lái xe đến theo ý cô.
Đột nhiên anh cảm giác được có một đôi tay đặt lên cổ mình, bàn tay của người phụ nữ mềm mại ấm áp, suýt chút nữa anh không cầm tay lái được. Kiều Nghiệt không quay đầu lại: “Ngoan ngoãn một chút, buông tay ra, tôi đang lái xe.”
“Nếu tôi không buông tay thì sao?” Đường Quả ghé sát vào cổ anh, khẽ thổi một cái: “Bây giờ nếu tôi làm xằng làm bậy thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn. Anh ghê tởm như vậy, nếu tôi chọn chết cùng anh, Kiều Nghiệt, anh cảm thấy kết thúc này như thế nào?”
Một giọng nói xa lạ truyền vào tai không hề khiến Kiều Nghiệt hoảng hốt. Anh vững vàng nắm tay lái, giọng nói khàn khàn: “Em định làm xằng làm bậy như thế nào?”
Lời kia hình như muốn nói, em làm xằng làm bậy cho tôi xem.
[Kí chủ, cô đang tán tỉnh Kiều Nghiệt đấy à?]
[Tôi cảm thấy Kiều Nghiệt rất thích cô, tôi đã xem hồ sơ của anh ấy rồi. Hầu hết những người phụ nữ gặp anh ấy đều bị anh ấy mắng, có người còn bị mắng đến phát khóc.]
[Kí chủ, cô nói xem, có phải anh ấy thích cô không?] Nó không hề nghi ngờ mị lực của kí chủ.
Đường Quả nói: “Không, anh ta không yêu ta.”
[Hả?] Tại sao? Nhân loại thật phức tạp, không yêu sao lại dung túng như vậy?
“Anh ta chỉ là từ ta nhìn ra được một người khác, có thấy ta ghi chú cho anh ta là gì không? Nhân vật phản diện Kiều. Không phải anh ta thích ta, chẳng qua là ta khiến anh ta nhớ lại một người vô cùng quan trọng với anh ta, thế nên anh ta mới đối xử với ta không giống những người khác.”
“Người như thế, thông thường ta chỉ dùng một từ để hình dung.”
[Từ gì?]
“Đê tiện.”
“Nhưng mà ta đúng là cũng khá hứng thú với anh ta, định trêu anh ta một chút, nhân tiện trả thù. Ta chỉ ở thế giới này mười ba năm, không làm gì thì thật có lỗi với bản thân.”
Thế sao? Sao nó vẫn có cảm giác hơi khó hiểu.
Dọc đường đi, tay của Đường Quả vẫn đặt trên cổ Kiều Nghiệt, Kiều Nghiệt nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cô tủm tỉm cười thì vẫn nghiêm túc lái xe, ổn định hơn người bình thường.
Chờ đến dưới căn hộ của Lương Triều thì Đường Quả mới buông tay ra, khẽ thì thầm bên tai anh: “Không nhìn ra, anh đúng là một lão tài xế, kĩ thuật khá ổn định.”
“Tài xế, muốn thu tiền à?”
Kiều Nghiệt đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, quay đầu nắm lấy cằm cô, kéo cô lại gần mình: “Em muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì anh định giúp tôi à?” Đường Quả hỏi lại.
Kiều Nghiệt trả lời không chút do dự: “Đương nhiên.”
“Tôi muốn quay lại, anh có đồng ý không?”
Kiều Nghiệt lúc này hơi do dự một chút: “Em muốn trả thù Tô Hòa, hay là vì thất tình mà muốn phát triển sự nghiệp?”
Thế nên, Lương Triều ngồi trong phòng vô cùng căng thẳng.
Anh ta cũng không nhận ra có một bóng đen trên cửa sổ, đang cố gắng đi vào.
Đường Quả cải trang một chút rồi đi ra khỏi nhà, vội vã chạy ra đường cái chuẩn bị vẫy một chiếc xe.
Đột nhiên có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, người đàn ông thò đầu ra: “Đi đâu thế?”
Người đàn ông này mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, cả người u ám, đôi mắt thâm thúy, tóc hơi dài, trông có vẻ kiệt ngạo bất tuân.
Ngón tay khẽ kẹp một điếu thuốc, khi nhìn thấy Đường Quả thì theo bản năng dập tắt điếu thuốc rồi ném nó vào gạt tàn.
“Đến nhà Lương Triều.”
Đường Quả không khách sáo, nhanh chóng ngồi vào ghế sau: “Tài xế, phiền anh nhanh lên một chút, tôi không có thời gian.”
“Lương Triều?” Người đàn ông khẽ nhướn mày, “Em và Lương Triều ở bên nhau?” Anh không tin.
Đường Quả cũng nhướn mày, cười như không cười: “Anh đoán xem.”
Đôi mắt u ám của Kiều Nghiệt hiện lên ý cười: “Nghịch ngợm.” Anh định vị địa chỉ của Lương Triều, sau đó lái xe đến theo ý cô.
Đột nhiên anh cảm giác được có một đôi tay đặt lên cổ mình, bàn tay của người phụ nữ mềm mại ấm áp, suýt chút nữa anh không cầm tay lái được. Kiều Nghiệt không quay đầu lại: “Ngoan ngoãn một chút, buông tay ra, tôi đang lái xe.”
“Nếu tôi không buông tay thì sao?” Đường Quả ghé sát vào cổ anh, khẽ thổi một cái: “Bây giờ nếu tôi làm xằng làm bậy thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn. Anh ghê tởm như vậy, nếu tôi chọn chết cùng anh, Kiều Nghiệt, anh cảm thấy kết thúc này như thế nào?”
Một giọng nói xa lạ truyền vào tai không hề khiến Kiều Nghiệt hoảng hốt. Anh vững vàng nắm tay lái, giọng nói khàn khàn: “Em định làm xằng làm bậy như thế nào?”
Lời kia hình như muốn nói, em làm xằng làm bậy cho tôi xem.
[Kí chủ, cô đang tán tỉnh Kiều Nghiệt đấy à?]
[Tôi cảm thấy Kiều Nghiệt rất thích cô, tôi đã xem hồ sơ của anh ấy rồi. Hầu hết những người phụ nữ gặp anh ấy đều bị anh ấy mắng, có người còn bị mắng đến phát khóc.]
[Kí chủ, cô nói xem, có phải anh ấy thích cô không?] Nó không hề nghi ngờ mị lực của kí chủ.
Đường Quả nói: “Không, anh ta không yêu ta.”
[Hả?] Tại sao? Nhân loại thật phức tạp, không yêu sao lại dung túng như vậy?
“Anh ta chỉ là từ ta nhìn ra được một người khác, có thấy ta ghi chú cho anh ta là gì không? Nhân vật phản diện Kiều. Không phải anh ta thích ta, chẳng qua là ta khiến anh ta nhớ lại một người vô cùng quan trọng với anh ta, thế nên anh ta mới đối xử với ta không giống những người khác.”
“Người như thế, thông thường ta chỉ dùng một từ để hình dung.”
[Từ gì?]
“Đê tiện.”
“Nhưng mà ta đúng là cũng khá hứng thú với anh ta, định trêu anh ta một chút, nhân tiện trả thù. Ta chỉ ở thế giới này mười ba năm, không làm gì thì thật có lỗi với bản thân.”
Thế sao? Sao nó vẫn có cảm giác hơi khó hiểu.
Dọc đường đi, tay của Đường Quả vẫn đặt trên cổ Kiều Nghiệt, Kiều Nghiệt nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cô tủm tỉm cười thì vẫn nghiêm túc lái xe, ổn định hơn người bình thường.
Chờ đến dưới căn hộ của Lương Triều thì Đường Quả mới buông tay ra, khẽ thì thầm bên tai anh: “Không nhìn ra, anh đúng là một lão tài xế, kĩ thuật khá ổn định.”
“Tài xế, muốn thu tiền à?”
Kiều Nghiệt đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, quay đầu nắm lấy cằm cô, kéo cô lại gần mình: “Em muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì anh định giúp tôi à?” Đường Quả hỏi lại.
Kiều Nghiệt trả lời không chút do dự: “Đương nhiên.”
“Tôi muốn quay lại, anh có đồng ý không?”
Kiều Nghiệt lúc này hơi do dự một chút: “Em muốn trả thù Tô Hòa, hay là vì thất tình mà muốn phát triển sự nghiệp?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.