Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 142
Hoãn Quy Hĩ
28/11/2023
Lại là Lưu thị kỹ thuật cao hơn một bậc, lão hoàng đế ở trong tẩm cung bị một thước lụa trắng quấn lấy cổ, trong miệng phát ra âm thanh cổ quái, hai mắt trắng bệch, phân tiểu mất khống chế.
Lưu hậu che mũi, nhìn lão hoàng đế mập mạp đầy chán ghét, cười lạnh: “Hồng nhan họa thủy, a, nam nhân các ngươi là vô sỉ nhất, phạm sai lầm thì đẩy nữ nhân ra làm lá chắn. Nếu ngươi là minh quân, ta có làm gì cũng không được. Ngươi cứ đi chết đi, giang sơn của ngươi, ta muốn, cũng không uổng công ta nhẫn nhục hầu hạ ngươi mười năm.”
Thân thể lão hoàng đế co rút, cổ buông xuống một góc kỳ lạ, hoàn toàn không có động tĩnh.
Lưu gia dựa vào mười năm kinh doanh dùng thủ đoạn máu tanh khống chế được khu vực kinh thành, sau đó tự mình trở thành hoàng đế.
Nguyễn Mộ Tình nghe được tin tức cả người đều không tốt, căng thẳng cắn đầu ngón tay, sao có thể như vậy, loại người như Lưu gia này, phải có kết cuộc thảm thiết!
“Đây chỉ là tạm thời, tạm thời, giang sơn này bọn họ ngồi không yên, chắc chắn ngồi không yên, bọn họ sẽ bị đuổi xuống, tên súc sinh Lưu Hồng Huy kia sao có thể làm vương gia, hắn cũng xứng!” Nguyễn Mộ Tình nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác.
Tiểu Điệp đang giặt quần áo nhìn Nguyễn Mộ Tình lẩm bẩm, quay mặt đi tiếp tục giặt quần áo. Trong thời gian này, trong biệt trang có rất nhiều người chạy đi, nhưng nàng ấy không có chỗ để đi. May mắn, Vinh Vương, không đúng, bây giờ không phải là Vinh Vương. Cũng may Lưu gia vì trấn an lòng người không có đuổi cùng giết tận với tiền hoàng tộc, tiền Vinh Vương lại là người đầu tiên tỏ vẻ quy thuận với Lưu gia, hắn lăn lộn đương đương với quy đức hầu. Tân Hầu gia cũng không quên bọn họ bên này, thường đưa gạo lương thực rau thịt tới đúng giờ.
Cho nên cuộc sống bên này miễn cưỡng cũng có thể sống tiếp, như vậy là tốt rồi.
Ai ngồi trên điện Kim Loan, thì có liên quan gì đến nàng ấy. Chỉ cần có thể ăn no mặc ấm còn có ngói che thân, nàng ấy đã rất hài lòng.
Nhưng dần dần, chất lượng gạo, rau củ quả đưa tới càng ngày càng kém, về sau, số lượng cũng ít đi, người trong biệt trang càng ngày càng ít, những thứ có giá trị cũng biến mất theo bọn họ.
Tiểu Điệp buồn sầu thở dài một hơi, đều nói, giang sơn Lưu gia ngồi không vững. Không khí trong Kinh Thành càng ngày càng khẩn trương, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gã sai vặt Thanh Trúc chạy vào: “Tối qua Hầu phu nhân đã không còn, Hầu gia phái người dẫn đại công tử trở về khấu đầu.”
Thẩm Khắc Kỷ người đã quay lại sau khi khấu đầu rất vui vẻ, chết là tốt rồi, giải thoát rồi, nếu không phải vì nhìn kết cục của những người đó, hắn ta đã đi chết từ lâu rồi.
“Lưu gia muốn xong rồi.” Thẩm Khắc Kỷ cười to.
Nguyễn Mộ Tình cũng cười theo, vui vẻ không chịu nổi: “Lưu Hồng Huy, ta để ngươi làm Vương gia, ngươi làm vương gia đoản mệnh đi.”
Bỗng nhiên, “Ba!”. Một cái tát.
Thẩm Khắc Kỷ nắm lấy bả vai Nguyễn Mộ Tình lắc mạnh: “Ta đối với ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi lại phản bội ta.”
Nguyễn Mộ Tình điên cuồng đạp hắn ta: “Ai bảo ngươi vô dụng như vậy!”
Tiểu Điệp ở trong viện nhìn hai người lại đánh nhau, nhìn quen mà như không quen xoay người rời đi.
Sau hai năm binh hoang mã loạn như vậy, Thanh Trúc tìm đến Tiểu Điệp: “Tề Quốc Công công hạ Kinh Thành, chúng ta đi thôi.” Năm ngoái bọn họ đã bái đường thành thân một cách qua loa.
Tiểu Điệp cầm lấy hành lý đi theo Thanh Trúc chuẩn bị rời đi. Lưu gia xong rồi, Quy Đức Hầu xong rồi, công tử và di nương cũng xong.
Trước khi đi, Tiểu Điệp Thanh Trúc dấp đầu với Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình một cái: “Công tử di nương, Tạ gia vào thành, các ngươi sớm tính toán đi.”
Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình lâm vào trạng thái ngốc nghếch kỳ lạ, ngay cả Tiểu Điệp và Thanh Trúc rời đi khi nào cũng không biết.
“Hì hì, hối hận đi, suýt chút nữa là trở thành phò mã gia.” Nguyễn Mộ Tình chỉ vào Thẩm Khắc Kỷ cười nghiêng ngả, đầy mỉa mai mà rời đi.
“Đều là ngươi hại, nếu không phải ngươi, sao Tạ Uyển Dư lại hận ta như vậy! Ta sẽ không rơi vào tình trạng này.” Thẩm Khắc Kỷ nghiến răng nghiến lợi nhào về phía Nguyễn Mộ Tình.
Nguyễn Mộ Tình quay đầu bỏ chạy, bắt được cái gì thì ném cái đó, ngoài miệng không cam lòng yếu thế mà phản kích: “Đáng đời ngươi, ngươi phế vật lừa hôn, đáng đời bị thiến làm thái giám!”
“A!” Nguyễn Mộ Tình đã chạy qua cửa thì bị túm tóc kéo về.
Thẩm Khắc Kỷ thở hồng hộc ngồi trên người nàng ta, dùng sức tát vào mặt nàng ta.
Không được hai cái, mặt Nguyễn Mộ Tình đã sưng lên và sung huyết, nàng ta cầm lấy cái bàn nhỏ trong tay ném về phía Thẩm Khắc Kỷ.
Thẩm Khắc Kỷ đau đớn ngã xuống đất.
Nguyễn Mộ Tình luống cuống tay chân đứng lên, cầm cái bàn nhỏ lên muốn đập nữa, bị Thẩm Khắc Kỷ bắt được một cái chân của cái bàn nhỏ.
Buông tay ra, Nguyễn Mộ Tình chạy ra ngoài.
Thẩm Khắc Kỷ ném cái bàn nhỏ xuống, bắt được Nguyễn Mộ Tình ở trong sân, tiếng mắng chửi tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Sau khi đánh xong, hai người kiệt sức không nhúc nhích ngã xuống mặt đất, một người hai người đều tóc tai bù xù quần áo xộc xệch, bê bết máu.
Lúc này không còn ai đi lên nâng bọn họ lên giường bôi thuốc, hai người giống như bùn nhão nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết là hôn mê bất tỉnh hay là ngủ thiếp đi.
Trong góc, ngọn lửa than bị lật ngược vẫn tiếp tục cháy, từ từ châm lửa đốt cái gối được giấu ở bên cạnh.
Trong ấm áp, hai người lạnh như băng không hẹn mà cùng thư giãn mặt mày, tròng mắt dưới mí mắt vô thức chuyển động.
Lưu hậu che mũi, nhìn lão hoàng đế mập mạp đầy chán ghét, cười lạnh: “Hồng nhan họa thủy, a, nam nhân các ngươi là vô sỉ nhất, phạm sai lầm thì đẩy nữ nhân ra làm lá chắn. Nếu ngươi là minh quân, ta có làm gì cũng không được. Ngươi cứ đi chết đi, giang sơn của ngươi, ta muốn, cũng không uổng công ta nhẫn nhục hầu hạ ngươi mười năm.”
Thân thể lão hoàng đế co rút, cổ buông xuống một góc kỳ lạ, hoàn toàn không có động tĩnh.
Lưu gia dựa vào mười năm kinh doanh dùng thủ đoạn máu tanh khống chế được khu vực kinh thành, sau đó tự mình trở thành hoàng đế.
Nguyễn Mộ Tình nghe được tin tức cả người đều không tốt, căng thẳng cắn đầu ngón tay, sao có thể như vậy, loại người như Lưu gia này, phải có kết cuộc thảm thiết!
“Đây chỉ là tạm thời, tạm thời, giang sơn này bọn họ ngồi không yên, chắc chắn ngồi không yên, bọn họ sẽ bị đuổi xuống, tên súc sinh Lưu Hồng Huy kia sao có thể làm vương gia, hắn cũng xứng!” Nguyễn Mộ Tình nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác.
Tiểu Điệp đang giặt quần áo nhìn Nguyễn Mộ Tình lẩm bẩm, quay mặt đi tiếp tục giặt quần áo. Trong thời gian này, trong biệt trang có rất nhiều người chạy đi, nhưng nàng ấy không có chỗ để đi. May mắn, Vinh Vương, không đúng, bây giờ không phải là Vinh Vương. Cũng may Lưu gia vì trấn an lòng người không có đuổi cùng giết tận với tiền hoàng tộc, tiền Vinh Vương lại là người đầu tiên tỏ vẻ quy thuận với Lưu gia, hắn lăn lộn đương đương với quy đức hầu. Tân Hầu gia cũng không quên bọn họ bên này, thường đưa gạo lương thực rau thịt tới đúng giờ.
Cho nên cuộc sống bên này miễn cưỡng cũng có thể sống tiếp, như vậy là tốt rồi.
Ai ngồi trên điện Kim Loan, thì có liên quan gì đến nàng ấy. Chỉ cần có thể ăn no mặc ấm còn có ngói che thân, nàng ấy đã rất hài lòng.
Nhưng dần dần, chất lượng gạo, rau củ quả đưa tới càng ngày càng kém, về sau, số lượng cũng ít đi, người trong biệt trang càng ngày càng ít, những thứ có giá trị cũng biến mất theo bọn họ.
Tiểu Điệp buồn sầu thở dài một hơi, đều nói, giang sơn Lưu gia ngồi không vững. Không khí trong Kinh Thành càng ngày càng khẩn trương, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gã sai vặt Thanh Trúc chạy vào: “Tối qua Hầu phu nhân đã không còn, Hầu gia phái người dẫn đại công tử trở về khấu đầu.”
Thẩm Khắc Kỷ người đã quay lại sau khi khấu đầu rất vui vẻ, chết là tốt rồi, giải thoát rồi, nếu không phải vì nhìn kết cục của những người đó, hắn ta đã đi chết từ lâu rồi.
“Lưu gia muốn xong rồi.” Thẩm Khắc Kỷ cười to.
Nguyễn Mộ Tình cũng cười theo, vui vẻ không chịu nổi: “Lưu Hồng Huy, ta để ngươi làm Vương gia, ngươi làm vương gia đoản mệnh đi.”
Bỗng nhiên, “Ba!”. Một cái tát.
Thẩm Khắc Kỷ nắm lấy bả vai Nguyễn Mộ Tình lắc mạnh: “Ta đối với ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi lại phản bội ta.”
Nguyễn Mộ Tình điên cuồng đạp hắn ta: “Ai bảo ngươi vô dụng như vậy!”
Tiểu Điệp ở trong viện nhìn hai người lại đánh nhau, nhìn quen mà như không quen xoay người rời đi.
Sau hai năm binh hoang mã loạn như vậy, Thanh Trúc tìm đến Tiểu Điệp: “Tề Quốc Công công hạ Kinh Thành, chúng ta đi thôi.” Năm ngoái bọn họ đã bái đường thành thân một cách qua loa.
Tiểu Điệp cầm lấy hành lý đi theo Thanh Trúc chuẩn bị rời đi. Lưu gia xong rồi, Quy Đức Hầu xong rồi, công tử và di nương cũng xong.
Trước khi đi, Tiểu Điệp Thanh Trúc dấp đầu với Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình một cái: “Công tử di nương, Tạ gia vào thành, các ngươi sớm tính toán đi.”
Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình lâm vào trạng thái ngốc nghếch kỳ lạ, ngay cả Tiểu Điệp và Thanh Trúc rời đi khi nào cũng không biết.
“Hì hì, hối hận đi, suýt chút nữa là trở thành phò mã gia.” Nguyễn Mộ Tình chỉ vào Thẩm Khắc Kỷ cười nghiêng ngả, đầy mỉa mai mà rời đi.
“Đều là ngươi hại, nếu không phải ngươi, sao Tạ Uyển Dư lại hận ta như vậy! Ta sẽ không rơi vào tình trạng này.” Thẩm Khắc Kỷ nghiến răng nghiến lợi nhào về phía Nguyễn Mộ Tình.
Nguyễn Mộ Tình quay đầu bỏ chạy, bắt được cái gì thì ném cái đó, ngoài miệng không cam lòng yếu thế mà phản kích: “Đáng đời ngươi, ngươi phế vật lừa hôn, đáng đời bị thiến làm thái giám!”
“A!” Nguyễn Mộ Tình đã chạy qua cửa thì bị túm tóc kéo về.
Thẩm Khắc Kỷ thở hồng hộc ngồi trên người nàng ta, dùng sức tát vào mặt nàng ta.
Không được hai cái, mặt Nguyễn Mộ Tình đã sưng lên và sung huyết, nàng ta cầm lấy cái bàn nhỏ trong tay ném về phía Thẩm Khắc Kỷ.
Thẩm Khắc Kỷ đau đớn ngã xuống đất.
Nguyễn Mộ Tình luống cuống tay chân đứng lên, cầm cái bàn nhỏ lên muốn đập nữa, bị Thẩm Khắc Kỷ bắt được một cái chân của cái bàn nhỏ.
Buông tay ra, Nguyễn Mộ Tình chạy ra ngoài.
Thẩm Khắc Kỷ ném cái bàn nhỏ xuống, bắt được Nguyễn Mộ Tình ở trong sân, tiếng mắng chửi tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Sau khi đánh xong, hai người kiệt sức không nhúc nhích ngã xuống mặt đất, một người hai người đều tóc tai bù xù quần áo xộc xệch, bê bết máu.
Lúc này không còn ai đi lên nâng bọn họ lên giường bôi thuốc, hai người giống như bùn nhão nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết là hôn mê bất tỉnh hay là ngủ thiếp đi.
Trong góc, ngọn lửa than bị lật ngược vẫn tiếp tục cháy, từ từ châm lửa đốt cái gối được giấu ở bên cạnh.
Trong ấm áp, hai người lạnh như băng không hẹn mà cùng thư giãn mặt mày, tròng mắt dưới mí mắt vô thức chuyển động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.