Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 222
Hoãn Quy Hĩ
08/01/2024
Hắn như thế này, bản thân hơi khó xử nha. Nàng đã chuẩn bị xong để nếu tiểu tử này tiếp tục điều tra thì nàng sẽ làm chút chuyện gì đó để hắn ngừng lại. Nàng còn chưa tiếp tục hương khói cho một đứa con thừa tự của Nhan gia, hơn nữa không thể để hắn làm hỏng chuyện.
Hai mắt của Lục Nhược Linh mở lớn như chuông đồng, gần như sắp rớt ra ngoài, tiểu vương gia, Nhan Gia Dục, sao bọn họ có thể! Rốt cuộc Nhan Gia Dục đã sử dụng thủ đoạn quyến rũ gì, có phải bọn họ đã sớm gần kề rồi không? Lục gia bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn đều là tiểu vương gia âm thầm nhúng tay trong bóng tối, bằng không Tống nãi nương và Trung Toàn gia đang bình thường sao có thể đi tự thú.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, khuôn mặt của Lục Nhược Linh vì phẫn uất quá độ mà méo mó. Xử lý xong tang sự của Lục lão phu nhân, khi Lục Nhược Linh gặp lại Hoa Điền, nàng ta đã thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của Trình Yến và A Ngư. Trong lời nói của nàng ta, A Ngư và Trình Yến đã sớm có gian tình, để quang minh chính đại giải trừ hôn ước mà tạo ra thảm án Lục gia.
Mí mắt Hoa Điền giật giật, cảm thấy câu chuyện này hơi quen tai, đột nhiên bừng tỉnh, không phải là bản sao chép của quận chúa nhà mình và Lục công tử sao, tất nhiên nàng ta chỉ dám nói lời này trong lòng.
Quay về gặp Tấn Dương quận chúa, Hoa Điền cũng chỉ kể chuyện Trình Yến bế A Ngư bất tỉnh rời đi, những chuyện bên lề không nhắc tới một chữ.
Tấn Dương quận chúa ngẩn ra, lẩm bẩm: “Bọn họ gần đây mới tốt lên hay lúc trước đã tốt lên rồi?” Nếu là trước kia, vậy những chuyện nàng ta làm tính là gì. Nếu Trình Yến ái mộ Nhan Gia Dục, e rằng cũng sẽ ra tay phá hoại hôn ước, bản thân có phải xem như làm váy cưới cho người khác không.
…
Trình Yến hoàn toàn không biết Tấn Dương quận chúa nghĩ nhiều như vậy. Sau ngày hôm đó, hắn lại rơi vào một cuộc giằng co mới.
Những người bên cạnh đều cảm thấy hắn thích Nhan Gia Dục, hắn khịt mũi khinh thường, nhưng bây giờ, đến bản thân hắn cũng sắp tin rồi. Hắn cần bình tĩnh lại một chút.
Tam Tuyền lại không cho hắn cơ hội này, đưa đến một bản cáo phó, An vương phi qua đời rồi.
Thân là cháu ngoại trai, Trình Yến nhất định phải đến tế bái dâng hương, người cùng phải đi là Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử gầy như cái que đang đứng trong sân phát tiết lên hình nộm rơm, đối với một nam nhân đặc biệt là nam nhân phong lưu mà nói, mất khả năng còn khó chịu hơn chết. Hai tháng nay đủ loại cảm xúc tuyệt vọng, đau khổ, oán hận, hối hận đan xen kéo đến, Lục hoàng tử cuối cùng cũng sụp đổ rồi. Sự sụp đổ của hắn ta không phải điên cuồng làm loạn, mà là bình tĩnh kìm nén động thái.
Ban đầu ngự y nói hắn ta bị hạ thuốc, bây giờ lại ấp a ấp úng nói là tâm bệnh thì cần thuốc trị tâm bệnh gì đó, rõ ràng là phụ hoàng muốn bảo vệ An vương phủ nên mới nói dối. Hắn ta vốn không có tâm bệnh gì hết, hắn ta bị người khác hại, người hại hắn ta chính là An vương phủ. Bọn họ hận hắn ta ngủ với Tấn Dương, nhưng lẽ nào hắn ta tình nguyện động vào Tấn Dương, bọn họ cảm thấy ấm ức, còn hắn ta cảm thấy ghê tởm!
Lục hoàng tử không chút biểu cảm xuất hiện trên linh đường của An vương phủ.
“Lục điện hạ.” An Vương thế tử hơi ngẩn ra, thấy bộ dạng hắn tiều tuỵ đến cùng cực thì trong lòng thầm kinh ngạc. Hắn từng nghe phụ hoàng nhắc đến một lần về bệnh tình của Lục hoàng tử, mẫu phi còn bị nghi ngờ là kẻ đứng sau màn, vẫn may cuối cùng đã chứng minh được mẫu phi không liên quan đến chuyện này, bằng không bây giờ không chỉ là tang lễ của mẫu phi mà là tang lễ của cả An vương phủ rồi. Lần trước theo mấy tử đệ tông thất qua thăm nhưng không thấy người đâu, không ngờ hắn ta lại bệnh thành thế này. Vừa nghĩ đến bệnh tình của hắn ta, An Vương thế tử mơ hồ có chút cảm giác vui vẻ khi người khác gặp nạn. Hành động sau đó của Lục hoàng tử quả thực khiến người khác tức giận, tốt xấu gì cũng là một nam nhân, vậy mà lại đẩy hết trách nhiệm lên người một nữ nhân.
Lục hoàng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm An Vương thế tử: “Đường ca nén bi thương.”
An Vương thế tử vô cớ cảm thấy rét lạnh, liền thấy Lục hoàng tử lật tay rút thanh kiếm trên eo thị vệ phía sau rồi chém đến.
“Lục điện hạ!” An Vương thế tử vội vàng lùi lại, nhưng vẫn bị đâm trúng cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra.
An Vương thế tử đau đớn gào thét.
Trên linh đường lập tức hỗn loạn, tiếng hét thảm thiết vang lên, khắp nơi chạy loạn.
Lục hoàng tử sát khí ngút trời cầm kiếm truy đuổi An Vương thế tử đang điên cuồng chạy trốn: “Khốn kiếp, dám hạ thuốc độc với ta, lão tử phế ngươi. Các ngươi còn mặt mũi nào hại ta, các ngươi nhìn cho kỹ, Tấn Dương tự làm tự chịu, ta bị Tấn Dương làm cho liên luỵ, là Tấn Dương đã hại ta.”
“Thả ta ra, ta phải thiến toàn bộ nam nhân của An vương phủ.” Đuổi theo mấy bước, thị vệ phản ứng lại, đoạt lấy kiếm, Lục hoàng tử bị giữ lấy eo đạp chân giãy giụa, hung ác chửi rủa: “Nếu không phải Tấn Dương muốn chơi nam nhân nên xúi giục ta xuống tay, ta có thể đè nàng ta sao, các ngươi cho rằng ta nguyện ý đè nàng ta, nhưng người mà lão tử nhìn trúng là Nhan Gia Dục. Vậy mà các người lại đổ lỗi cho ta, vậy mà lại dám hại ta, ta chơi chết các ngươi, thả ta ra, thả ta ra, ai thiến được bọn chúng, ta thưởng ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng hoàng kim!”
Tấn Dương quận chúa đang quỳ trên linh đường giống như bị năm đạo lôi đình đánh trúng, sắc mặt xám ngắt, vẻ mặt bị doạ cho không còn chút biểu cảm, thét chói tai phản bác: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy! Không phải ta làm, ta không làm, ngươi ngậm máu phun người, hắn ta điên rồi, các ngươi đừng tin lời của hắn ta, hắn ta điên rồi!”
“Chính là An vương phủ các ngươi làm, không phải các ngươi hại ta thì còn có thể là ai hại ta.” Trong đầu Lục hoàng tử toàn là An vương phủ hại hắn ta không thể làm nam nhân, biến thành thái giám, thù hận khắc sâu vào tận xương tuỷ phun trào như một ngọn núi lửa: “Ngoại trừ các ngươi thì còn ai dám hại ta, dùng thủ đoạn hạ tiện như vậy. Lão tử đang điên rồi đây, thả ta ra, đám khốn kiếp các ngươi mau buông tay, ta phải giết sạch bọn chúng, ta không xong thì các ngươi cũng đừng hòng yên ổn! Các ngươi vậy mà lại dám hại ta!”
Tấn Dương quận chúa run bần bật, như bị dìm vào nước lạnh, khoé mắt lướt thấy Trình Yến đang vội vàng bước đến liền ma xui quỷ khiến nói: “Không phải chúng ta, là hắn! Hắn thích Nhan Gia Dục.”
Trình Yến: “...” Nửa câu đầu là có ý gì.
Hai mắt của Lục Nhược Linh mở lớn như chuông đồng, gần như sắp rớt ra ngoài, tiểu vương gia, Nhan Gia Dục, sao bọn họ có thể! Rốt cuộc Nhan Gia Dục đã sử dụng thủ đoạn quyến rũ gì, có phải bọn họ đã sớm gần kề rồi không? Lục gia bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn đều là tiểu vương gia âm thầm nhúng tay trong bóng tối, bằng không Tống nãi nương và Trung Toàn gia đang bình thường sao có thể đi tự thú.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, khuôn mặt của Lục Nhược Linh vì phẫn uất quá độ mà méo mó. Xử lý xong tang sự của Lục lão phu nhân, khi Lục Nhược Linh gặp lại Hoa Điền, nàng ta đã thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của Trình Yến và A Ngư. Trong lời nói của nàng ta, A Ngư và Trình Yến đã sớm có gian tình, để quang minh chính đại giải trừ hôn ước mà tạo ra thảm án Lục gia.
Mí mắt Hoa Điền giật giật, cảm thấy câu chuyện này hơi quen tai, đột nhiên bừng tỉnh, không phải là bản sao chép của quận chúa nhà mình và Lục công tử sao, tất nhiên nàng ta chỉ dám nói lời này trong lòng.
Quay về gặp Tấn Dương quận chúa, Hoa Điền cũng chỉ kể chuyện Trình Yến bế A Ngư bất tỉnh rời đi, những chuyện bên lề không nhắc tới một chữ.
Tấn Dương quận chúa ngẩn ra, lẩm bẩm: “Bọn họ gần đây mới tốt lên hay lúc trước đã tốt lên rồi?” Nếu là trước kia, vậy những chuyện nàng ta làm tính là gì. Nếu Trình Yến ái mộ Nhan Gia Dục, e rằng cũng sẽ ra tay phá hoại hôn ước, bản thân có phải xem như làm váy cưới cho người khác không.
…
Trình Yến hoàn toàn không biết Tấn Dương quận chúa nghĩ nhiều như vậy. Sau ngày hôm đó, hắn lại rơi vào một cuộc giằng co mới.
Những người bên cạnh đều cảm thấy hắn thích Nhan Gia Dục, hắn khịt mũi khinh thường, nhưng bây giờ, đến bản thân hắn cũng sắp tin rồi. Hắn cần bình tĩnh lại một chút.
Tam Tuyền lại không cho hắn cơ hội này, đưa đến một bản cáo phó, An vương phi qua đời rồi.
Thân là cháu ngoại trai, Trình Yến nhất định phải đến tế bái dâng hương, người cùng phải đi là Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử gầy như cái que đang đứng trong sân phát tiết lên hình nộm rơm, đối với một nam nhân đặc biệt là nam nhân phong lưu mà nói, mất khả năng còn khó chịu hơn chết. Hai tháng nay đủ loại cảm xúc tuyệt vọng, đau khổ, oán hận, hối hận đan xen kéo đến, Lục hoàng tử cuối cùng cũng sụp đổ rồi. Sự sụp đổ của hắn ta không phải điên cuồng làm loạn, mà là bình tĩnh kìm nén động thái.
Ban đầu ngự y nói hắn ta bị hạ thuốc, bây giờ lại ấp a ấp úng nói là tâm bệnh thì cần thuốc trị tâm bệnh gì đó, rõ ràng là phụ hoàng muốn bảo vệ An vương phủ nên mới nói dối. Hắn ta vốn không có tâm bệnh gì hết, hắn ta bị người khác hại, người hại hắn ta chính là An vương phủ. Bọn họ hận hắn ta ngủ với Tấn Dương, nhưng lẽ nào hắn ta tình nguyện động vào Tấn Dương, bọn họ cảm thấy ấm ức, còn hắn ta cảm thấy ghê tởm!
Lục hoàng tử không chút biểu cảm xuất hiện trên linh đường của An vương phủ.
“Lục điện hạ.” An Vương thế tử hơi ngẩn ra, thấy bộ dạng hắn tiều tuỵ đến cùng cực thì trong lòng thầm kinh ngạc. Hắn từng nghe phụ hoàng nhắc đến một lần về bệnh tình của Lục hoàng tử, mẫu phi còn bị nghi ngờ là kẻ đứng sau màn, vẫn may cuối cùng đã chứng minh được mẫu phi không liên quan đến chuyện này, bằng không bây giờ không chỉ là tang lễ của mẫu phi mà là tang lễ của cả An vương phủ rồi. Lần trước theo mấy tử đệ tông thất qua thăm nhưng không thấy người đâu, không ngờ hắn ta lại bệnh thành thế này. Vừa nghĩ đến bệnh tình của hắn ta, An Vương thế tử mơ hồ có chút cảm giác vui vẻ khi người khác gặp nạn. Hành động sau đó của Lục hoàng tử quả thực khiến người khác tức giận, tốt xấu gì cũng là một nam nhân, vậy mà lại đẩy hết trách nhiệm lên người một nữ nhân.
Lục hoàng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm An Vương thế tử: “Đường ca nén bi thương.”
An Vương thế tử vô cớ cảm thấy rét lạnh, liền thấy Lục hoàng tử lật tay rút thanh kiếm trên eo thị vệ phía sau rồi chém đến.
“Lục điện hạ!” An Vương thế tử vội vàng lùi lại, nhưng vẫn bị đâm trúng cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra.
An Vương thế tử đau đớn gào thét.
Trên linh đường lập tức hỗn loạn, tiếng hét thảm thiết vang lên, khắp nơi chạy loạn.
Lục hoàng tử sát khí ngút trời cầm kiếm truy đuổi An Vương thế tử đang điên cuồng chạy trốn: “Khốn kiếp, dám hạ thuốc độc với ta, lão tử phế ngươi. Các ngươi còn mặt mũi nào hại ta, các ngươi nhìn cho kỹ, Tấn Dương tự làm tự chịu, ta bị Tấn Dương làm cho liên luỵ, là Tấn Dương đã hại ta.”
“Thả ta ra, ta phải thiến toàn bộ nam nhân của An vương phủ.” Đuổi theo mấy bước, thị vệ phản ứng lại, đoạt lấy kiếm, Lục hoàng tử bị giữ lấy eo đạp chân giãy giụa, hung ác chửi rủa: “Nếu không phải Tấn Dương muốn chơi nam nhân nên xúi giục ta xuống tay, ta có thể đè nàng ta sao, các ngươi cho rằng ta nguyện ý đè nàng ta, nhưng người mà lão tử nhìn trúng là Nhan Gia Dục. Vậy mà các người lại đổ lỗi cho ta, vậy mà lại dám hại ta, ta chơi chết các ngươi, thả ta ra, thả ta ra, ai thiến được bọn chúng, ta thưởng ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng hoàng kim!”
Tấn Dương quận chúa đang quỳ trên linh đường giống như bị năm đạo lôi đình đánh trúng, sắc mặt xám ngắt, vẻ mặt bị doạ cho không còn chút biểu cảm, thét chói tai phản bác: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy! Không phải ta làm, ta không làm, ngươi ngậm máu phun người, hắn ta điên rồi, các ngươi đừng tin lời của hắn ta, hắn ta điên rồi!”
“Chính là An vương phủ các ngươi làm, không phải các ngươi hại ta thì còn có thể là ai hại ta.” Trong đầu Lục hoàng tử toàn là An vương phủ hại hắn ta không thể làm nam nhân, biến thành thái giám, thù hận khắc sâu vào tận xương tuỷ phun trào như một ngọn núi lửa: “Ngoại trừ các ngươi thì còn ai dám hại ta, dùng thủ đoạn hạ tiện như vậy. Lão tử đang điên rồi đây, thả ta ra, đám khốn kiếp các ngươi mau buông tay, ta phải giết sạch bọn chúng, ta không xong thì các ngươi cũng đừng hòng yên ổn! Các ngươi vậy mà lại dám hại ta!”
Tấn Dương quận chúa run bần bật, như bị dìm vào nước lạnh, khoé mắt lướt thấy Trình Yến đang vội vàng bước đến liền ma xui quỷ khiến nói: “Không phải chúng ta, là hắn! Hắn thích Nhan Gia Dục.”
Trình Yến: “...” Nửa câu đầu là có ý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.