Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 251
Hoãn Quy Hĩ
15/01/2024
Nghĩ thông suốt Diệp Hinh Ngọc là sống lại, lại đối với Diệp Phức Ngọc trong lòng mang địch ý, lại nhìn cuộc đời bi kịch của Diệp Phức Ngọc. A Ngư có lý do hoài nghi, Diệp Hinh Ngọc tác hợp nguyên chủ cùng Ngũ Hưng Quốc là không có ý tốt, chính là sau này tìm Ngũ Hưng Quốc vay tiền, lúc đi dạo không cẩn thận để cho con gái của nguyên chủ bị người nhà họ Ngũ cướp đi, thế cho nên nguyên chủ chịu sự khống chế của người nhà, thậm chí nguyên chủ mang theo con gái chạy trốn đến nơi khác, lại lập tức bị Ngũ Hưng Quốc bắt được, có phải do cô ấy thông báo tin tức hay không?
Còn có ba lần thi đại học liên tiếp vì tiêu chảy thất bại, có quan hệ gì với Diệp Hinh Ngọc hay không?
Nếu những gì cô phỏng đoán đều là thật, ở kiếp trước của Diệp Hinh Ngọc, rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì Diệp Hinh Ngọc, thế nên cô ấy hận nguyên chủ tận xương, phải dùng thủ đoạn ác độc như vậy một lần lại một lần nữa hại em gái sinh đôi của mình.
Liên tưởng đến chuyện Diệp Hinh Ngọc rất sợ Tống Kiến Bang tiếp xúc với nguyên chủ. Chẳng lẽ, nguyên chủ có gian tình với Tống Kiến Bang? A Ngư hơi nhíu mày, cảm thấy không có khả năng. Làm người tốt không khó, nhưng làm người tốt trong nghịch cảnh không dễ, em gái nguyên chủ này chịu đủ khổ cực, đến chết cũng giữ nguyên ý định ban đầu, cô dường như không phải là người có thể làm những việc vô đạo đức như vậy, Tống Kiến Bang là người ngay thẳng có đôi mắt trong sáng sẽ không cùng em vợ ở chung một chỗ.
Ngược lại, Diệp Hinh Ngọc tự mình đội mũ xanh cho Tống Kiến Bang.
A Ngư trong lòng ngứa ngáy, vô cùng muốn biết kiếp trước Diệp Hinh Ngọc rốt cuộc đã trải qua cái gì? Có thể biến cô ấy thành bộ dáng đó. Diệp Hinh Ngọc trước kia tuy có chút tùy hứng nhưng vẫn có chút ham ăn biếng làm, không bằng em gái sinh đôi thích đọc sách lại phải ở nhà làm việc, cho nên tìm cân bằng ở nơi khác, nhưng cũng không thể nói là xấu xa.
Tống Kiến Bang và Diệp Hinh Ngọc ăn cơm trưa rồi rời đi, thừa dịp mẹ Diệp cũng ra khỏi nhà, trong nhà không có ai, A Ngư chạy vào nhà bếp. Có cá làm sẵn, cô cũng không phải đi mua.
Đang bận việc, Diệp Hoằng Lễ đi vào, mờ mịt nhìn đống đồ trên bàn: "Chị, chị làm gì vậy?"
A Ngư nói ngắn gọn: "Kiếm tiền!"
Diệp Hoằng Lễ không tin: "Chị rõ ràng đang tiêu tiền, nhiều đồ như vậy, được bao nhiêu tiền!"
"Luyến tiếc hài tử sẽ không bắt được sói, hiểu chưa." A Ngư: "Đến đúng lúc lắm, giúp chị chút, trước tiên đi rửa tay."
Diệp Hoằng Lễ ngoan ngoãn rửa tay, nghi ngờ: "Kiếm tiền thế nào?"
A Ngư: "Gần trường học của các em không có ai bán đồ ăn, chị bán thì sao?"
Diệp Hoằng Lễ học trung học cơ sở trong thị trấn.
"Rất tốt."
Ánh mắt Diệp Hoằng Lễ sáng lên, nhanh chóng tiến lại gần: "Chị hai, chị muốn bán cái gì?" Nhất thời cảm thấy hai chữ kiếm tiền trong miệng chị hai có chút đáng tin cậy.
A Ngư: "Cá chiên giòn ngũ vị hương."
Diệp Hoằng Lễ thoải mái tưởng tượng: "Ngửi thì có vẻ rất ngon."
Vừa thơm vừa giòn.
Món ăn này nhiều dầu mỡ, tốn nhiều công sức, nhà họ Diệp hầu như không đủ ăn đủ mặc, đồ ăn đều là luộc làm sao họ có thể được ăn qua, A Ngư không khỏi thương tiếc thiếu niên này cũng chỉ trạc tuổi Nhan Gia Phạm, cười nói:
"Không chỉ ngửi mùi rất ngon, ăn vào trong miệng càng ngon, mau châm lửa, bằng không chờ mẹ trở về, sợ là thử cũng không cho chị thử."
Vừa nghĩ đến một chén dầu mà mẹ Diệp không dám xài, lại nhìn trên bàn bày đầy đồ vật, thật đúng là có thể như vậy, Diệp Hoằng Lễ nhanh nhẹn đi châm lửa.
Đầu tiên thái cá thành lát dày một cm, nếu mỏng sẽ dễ chiên, còn quá dày thì chiên sẽ không chín. Sau đó nấu nước xốt bằng hành, gừng, tỏi, rượu gạo, giấm gạo, đường nâu, nước tương, hoa hồi, nước xốt càng cũ càng ngon thì càng đắt Sau đó cho phi lê cá vào ướp cho ngấm gia vị, cuối cùng để ráo nước và chiên trong chảo dầu vừa chín tới, phải nhiều dầu. Hầu hết mười nhân dân tệ từ việc bán tóc được dùng để mua dầu hạt cải.
Diệp Hoằng Lễ đang ngồi sau bếp và nhóm lửa bị mùi thơm làm cho chảy cả nước miếng, nuốt nước miếng nói: "Thơm quá, ngon thật sự."
A Ngư buồn cười: "Lại đây ăn một miếng thử hương vị."
Diệp Hoằng Lễ phi như bay tới, bất chấp nóng vươn tay ngoạm lấy một miếng cá đã được chiên vàng sậm, cắn một miếng, khô thơm, mặn mặn, giòn ngọt, hai mắt híp lại vì hương vị thơm ngon: "Ngon quá, chắc chắn sẽ có người mua, chị hai, ăn rất ngon luôn!"
A Ngư gắp một miếng thịt cá nếm thử hương vị, có mấy loại gia vị không tìm thấy, hơi tệ so với dự kiến, nhưng nhìn chung cũng đủ rồi.
"Mùi gì thơm như vậy?" Mẹ Diệp đi lấy đồ ở ngoài đồng về, thấy bếp bốc mùi khét lẹt, chỉ thấy một cái chảo dầu thì đau khổ vô cùng, bèn bỏ qua mùi thơm, dùng sức vỗ đùi:
"Trời ơi, đứa con ngốc đang làm cái gì vậy!"
Diệp Hoằng Lễ sợ tới mức run lên, miếng cá rơi xuống, mạo hiểm bắt lấy, lúc này mới nhìn về phía cửa, rụt cổ cười hai tiếng: “Mẹ, mẹ đã trở lại.”
Mẹ Diệp bước nhanh vào phòng bếp:
“Nếu mẹ không trở về, có phải các con sẽ gây họa cho cả phòng bếp hay không?”
Trừng mắt nhìn dầu trong chảo, mẹ Diệp đau lòng như bị người ta đâm một đao đến chảy máu.
“Ở đâu ra nhiều dầu như vậy?”
Đột nhiên mẹ Diệp phản ứng lại, hai ngày trước thùng dầu trong nhà đã cạn đáy, quay đầu lại, nhìn thấy thứ gì đó giống như cái bàn vuông nhỏ, những thứ này trong nhà cũng không có!
Còn có ba lần thi đại học liên tiếp vì tiêu chảy thất bại, có quan hệ gì với Diệp Hinh Ngọc hay không?
Nếu những gì cô phỏng đoán đều là thật, ở kiếp trước của Diệp Hinh Ngọc, rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì Diệp Hinh Ngọc, thế nên cô ấy hận nguyên chủ tận xương, phải dùng thủ đoạn ác độc như vậy một lần lại một lần nữa hại em gái sinh đôi của mình.
Liên tưởng đến chuyện Diệp Hinh Ngọc rất sợ Tống Kiến Bang tiếp xúc với nguyên chủ. Chẳng lẽ, nguyên chủ có gian tình với Tống Kiến Bang? A Ngư hơi nhíu mày, cảm thấy không có khả năng. Làm người tốt không khó, nhưng làm người tốt trong nghịch cảnh không dễ, em gái nguyên chủ này chịu đủ khổ cực, đến chết cũng giữ nguyên ý định ban đầu, cô dường như không phải là người có thể làm những việc vô đạo đức như vậy, Tống Kiến Bang là người ngay thẳng có đôi mắt trong sáng sẽ không cùng em vợ ở chung một chỗ.
Ngược lại, Diệp Hinh Ngọc tự mình đội mũ xanh cho Tống Kiến Bang.
A Ngư trong lòng ngứa ngáy, vô cùng muốn biết kiếp trước Diệp Hinh Ngọc rốt cuộc đã trải qua cái gì? Có thể biến cô ấy thành bộ dáng đó. Diệp Hinh Ngọc trước kia tuy có chút tùy hứng nhưng vẫn có chút ham ăn biếng làm, không bằng em gái sinh đôi thích đọc sách lại phải ở nhà làm việc, cho nên tìm cân bằng ở nơi khác, nhưng cũng không thể nói là xấu xa.
Tống Kiến Bang và Diệp Hinh Ngọc ăn cơm trưa rồi rời đi, thừa dịp mẹ Diệp cũng ra khỏi nhà, trong nhà không có ai, A Ngư chạy vào nhà bếp. Có cá làm sẵn, cô cũng không phải đi mua.
Đang bận việc, Diệp Hoằng Lễ đi vào, mờ mịt nhìn đống đồ trên bàn: "Chị, chị làm gì vậy?"
A Ngư nói ngắn gọn: "Kiếm tiền!"
Diệp Hoằng Lễ không tin: "Chị rõ ràng đang tiêu tiền, nhiều đồ như vậy, được bao nhiêu tiền!"
"Luyến tiếc hài tử sẽ không bắt được sói, hiểu chưa." A Ngư: "Đến đúng lúc lắm, giúp chị chút, trước tiên đi rửa tay."
Diệp Hoằng Lễ ngoan ngoãn rửa tay, nghi ngờ: "Kiếm tiền thế nào?"
A Ngư: "Gần trường học của các em không có ai bán đồ ăn, chị bán thì sao?"
Diệp Hoằng Lễ học trung học cơ sở trong thị trấn.
"Rất tốt."
Ánh mắt Diệp Hoằng Lễ sáng lên, nhanh chóng tiến lại gần: "Chị hai, chị muốn bán cái gì?" Nhất thời cảm thấy hai chữ kiếm tiền trong miệng chị hai có chút đáng tin cậy.
A Ngư: "Cá chiên giòn ngũ vị hương."
Diệp Hoằng Lễ thoải mái tưởng tượng: "Ngửi thì có vẻ rất ngon."
Vừa thơm vừa giòn.
Món ăn này nhiều dầu mỡ, tốn nhiều công sức, nhà họ Diệp hầu như không đủ ăn đủ mặc, đồ ăn đều là luộc làm sao họ có thể được ăn qua, A Ngư không khỏi thương tiếc thiếu niên này cũng chỉ trạc tuổi Nhan Gia Phạm, cười nói:
"Không chỉ ngửi mùi rất ngon, ăn vào trong miệng càng ngon, mau châm lửa, bằng không chờ mẹ trở về, sợ là thử cũng không cho chị thử."
Vừa nghĩ đến một chén dầu mà mẹ Diệp không dám xài, lại nhìn trên bàn bày đầy đồ vật, thật đúng là có thể như vậy, Diệp Hoằng Lễ nhanh nhẹn đi châm lửa.
Đầu tiên thái cá thành lát dày một cm, nếu mỏng sẽ dễ chiên, còn quá dày thì chiên sẽ không chín. Sau đó nấu nước xốt bằng hành, gừng, tỏi, rượu gạo, giấm gạo, đường nâu, nước tương, hoa hồi, nước xốt càng cũ càng ngon thì càng đắt Sau đó cho phi lê cá vào ướp cho ngấm gia vị, cuối cùng để ráo nước và chiên trong chảo dầu vừa chín tới, phải nhiều dầu. Hầu hết mười nhân dân tệ từ việc bán tóc được dùng để mua dầu hạt cải.
Diệp Hoằng Lễ đang ngồi sau bếp và nhóm lửa bị mùi thơm làm cho chảy cả nước miếng, nuốt nước miếng nói: "Thơm quá, ngon thật sự."
A Ngư buồn cười: "Lại đây ăn một miếng thử hương vị."
Diệp Hoằng Lễ phi như bay tới, bất chấp nóng vươn tay ngoạm lấy một miếng cá đã được chiên vàng sậm, cắn một miếng, khô thơm, mặn mặn, giòn ngọt, hai mắt híp lại vì hương vị thơm ngon: "Ngon quá, chắc chắn sẽ có người mua, chị hai, ăn rất ngon luôn!"
A Ngư gắp một miếng thịt cá nếm thử hương vị, có mấy loại gia vị không tìm thấy, hơi tệ so với dự kiến, nhưng nhìn chung cũng đủ rồi.
"Mùi gì thơm như vậy?" Mẹ Diệp đi lấy đồ ở ngoài đồng về, thấy bếp bốc mùi khét lẹt, chỉ thấy một cái chảo dầu thì đau khổ vô cùng, bèn bỏ qua mùi thơm, dùng sức vỗ đùi:
"Trời ơi, đứa con ngốc đang làm cái gì vậy!"
Diệp Hoằng Lễ sợ tới mức run lên, miếng cá rơi xuống, mạo hiểm bắt lấy, lúc này mới nhìn về phía cửa, rụt cổ cười hai tiếng: “Mẹ, mẹ đã trở lại.”
Mẹ Diệp bước nhanh vào phòng bếp:
“Nếu mẹ không trở về, có phải các con sẽ gây họa cho cả phòng bếp hay không?”
Trừng mắt nhìn dầu trong chảo, mẹ Diệp đau lòng như bị người ta đâm một đao đến chảy máu.
“Ở đâu ra nhiều dầu như vậy?”
Đột nhiên mẹ Diệp phản ứng lại, hai ngày trước thùng dầu trong nhà đã cạn đáy, quay đầu lại, nhìn thấy thứ gì đó giống như cái bàn vuông nhỏ, những thứ này trong nhà cũng không có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.