Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 272
Hoãn Quy Hĩ
21/01/2024
Mẹ Tống nghiêm túc lên tiếng: “Nghe những lời này của thông gia, những
lời mà bên ngoài lan truyền đều cũng không phải là mấy lời đồn đại, Hinh Ngọc nó thật sự cho em gái uống thuốc xổ?”
Cơ thể Mẹ Diệp run rẩy, ngay cả mẹ chồng của nó đã biết, vậy phải làm sao bây giờ?
Cha Diệp trầm mặc, tuy không muốn thanh danh của con gái lớn bị hủy hoại, nhưng ông ấy cả đời thật thà, thật sự không thể nói dối được, mất một lúc lâu mới gian nan mở miệng: “Là chúng tôi không giáo dục con gái thật tốt.”
Mẹ Tống đột nhiên biến sắc, cảm giác ớn lạnh ở bàn chân lan ra: “Tại sao chứ, bọn nó là chị em ruột mà?”
Ngay cả chị em ruột cũng có thể xuống tay, mẹ Tống nghĩ tới cháu trai và cháu gái của mình, một ngày nào đó Diệp Hinh Ngọc cũng có thể hại bọn họ, nghĩ đến đây lòng mẹ Tống hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Ham ăn lười làm, sĩ diện, đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng vấn đề nhân phẩm không thể qua loa, cô con dâu này trẻ tuổi xinh đẹp, lại có thể kiếm tiền, nhân phẩm có vấn đề đều uổng công vô ích, bà ta còn có ba đứa cháu.
Đôi mắt sưng đỏ của mẹ Diệp lại lần nữa đong đầy hơi nước.
Nếp nhăn trên mặt của cha Diệp sâu thêm mấy phần, suy sụp vuốt mặt: “Không biết, chúng tôi cũng không biết, chúng tôi cũng muốn hỏi nó tại sao lại làm vậy?”
Mẹ Tống nhìn cha Diệp mẹ Diệp mặt mày đau khổ, không nhịn được mà thông cảm, nhưng rồi lại nghĩ đến bản thân, lập tức không thể thông cảm được. Bọn họ xui xẻo khi có đứa con gái như vậy, bà ta có đứa con dâu nhẫn tâm như vậy lẽ nào không xui xẻo. Tất cả chuyện này là sao!
Để lại một câu, nếu Hinh Ngọc đến chỗ mọi người, bảo cô ta trở về sớm một chút, sau đó mẹ Tống lập tức rời đi, bà ta phải trở về tính toán thật tốt.
Diệp Hinh Ngọc được mọi người bận lòng đã lang thang trong thành phố suốt một ngày, bỏ thuốc bị bại lộ, sau khi uống rượu thì ngoại tình, buôn bán bị thua lỗ, hết chuyện này lại đến chuyện khác khiến Diệp Hinh Ngọc cảm thấy phiền lòng cực kỳ. Hai chuyện sau còn bình thường, điều khủng khiếp nhất bây giờ chính là chuyện Khiên Ngưu Tử, cô ta ước gì mình sẽ không bao giờ quay về đối mặt với người của nhà họ Diệp và nhà họ Tống nữa, nhưng cũng biết trốn được nhất thời không thể trốn được cả đời. Thay vì đợi Diệp Phức Ngọc thi đại học xong trở về thêm mắm thêm muối bôi đen cô ta, còn không bằng trở về sớm một chút nắm giữ quyền chủ động.
Ở lại thành phố một đêm, suy nghĩ xem nên nói gì, Diệp Hinh Ngọc thấp thỏm bất an ngồi trên xe rời nội thành, trước tiên cô ta trở về thôn nhà họ Diệp.
Vừa bước vào thôn, Diệp Hinh Ngọc phát hiện thôn dân mà cô ta gặp nhìn cô ta rất kỳ quái. Linh cảm xấu ập đến, lẽ nào bọn họ đã biết, không thể nào, giờ mới bao lâu cgyws, Diệp Phức Ngọc vẫn đang thi, bà tám mẹ Mã cũng vẫn đang ở huyện thành.
Bước chân đột nhiên dừng lại, khuôn mặt Diệp Hinh Ngọc lập tức trắng bệch, lẽ nào Diệp Phức Ngọc đã gọi điện tố cáo với người nhà, nhất định là vậy, sao cô ta lại quên còn có điện thoại.
Bản thân đã mất đi cơ hội quyết định, trái tim Diệp Hinh Ngọc đập như đánh trống, không thể tiến thêm bước thứ hai.
“Hinh Ngọc à, cuối cùng cháu đã trở về rồi, cha mẹ cháu đều ở nhà đợi cháu đấy.”
Đúng lúc bác gái Diệp đi ngang qua, bày ra biểu cảm tế nhị:
“Mẹ Học Minh nói cháu, chao ôi, cháu mau về nhà xem đi, cha mẹ cháu đang gấp muốn chết rồi.”
Tay chân Diệp Hinh Ngọc lạnh toát: “Thím Mã đã nói gì về cháu?”
Bác gái Diệp nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào cô ta: “Nói cháu lấy Khiên Ngưu Tử hại Phức Ngọc, hôm trước cha mẹ cháu còn gấp gáp vào thành một chuyến, chuyện này không phải là thật chứ, sao cháu có thể làm ra loại chuyện như vậy?”
“Cha mẹ cháu đã đi lên huyện thành?” Diệp Hinh Ngọc kinh ngạc mở to hai mắt.
Bác gái Diệp: “Đúng vậy, mẹ Học Minh đã nói như vậy, cha mẹ của cháu sao có thể không đi một chuyến. Mà hai ngày này cháu đi đâu vậy? Hôm qua mẹ chồng cháu đã tới đây, chắc là nghe được phong phanh nên tới đây hỏi thăm một chút.”
Diệp Hinh Ngọc sợ hãi cả kinh không dám tin: “Mẹ chồng cháu tới đây rồi?”
“Tới rồi, hiện tại bên ngoài đều đang nói về chuyện này, cháu nhanh chóng chạy về nhà thương lượng với cha mẹ đi.”
Diệp Hinh Ngọc như rơi xuống hầm băng, lạnh lẽo từ xương cốt toát ra, lúc này mới bao lâu, ngay cả bên nhà họ Tống đều đã biết rồi.
Thấy Diệp Hinh Ngọc cứng đờ đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt bác gái Diệp lóe lên, mẹ Học Minh thích tám chuyện, nhưng sẽ không bịa đặt không có cơ sở. Đặc biệt là vào huyện thành một chuyến, bộ dáng của hai vợ chồng chú em khi trở về, nếu nói là giả, bà ấy là người đầu tiên không tin.
Nếu nói Diệp Hinh Ngọc ghen ghét đố kị nha đầu Phức Ngọc có thể vào đại học, cho nên chơi xấu, bà ấy lại có chút tin. Năm cả hai ba tuổi từng đi xem bói, nha đầu Hinh Ngọc này có chút hẹp hòi, năm đó Phức Ngọc thi đậu cấp 3 trong huyện, Hinh Ngọc ngay cả cấp 3 trong trấn cũng không thi đậu nổi, mùa hè đó Hinh Ngọc mất mặt một thời gian dài.
Mắt thấy em gái có thể thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp trở thành cán bộ quốc gia, có thể kết hôn với sinh viên đại học, tương lai nhất định sẽ phát đạt. Về phần cô ta, mặc dù không quá tệ, nhưng cũng không thể so sánh được. Nhất thời nghĩ không thông, dẫn đến ý nghĩ sai lệch, bà ấy cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hai ngày nay, nhiều người trong thôn cũng ngầm đoán như vậy.
Diệp Hinh Ngọc cũng không biết bản thân về đến nhà như thế nào, thật ra cô ta muốn quay người rời đi, nhưng bác gái Diệp không cho cô ta cơ hội này.
Cha Diệp mẹ Diệp không có mặt mũi gặp người khác nên đều không ra khỏi cửa, ngay cả anh trai Diệp, chị dâu Diệp đều tạm dừng buôn bán. Diệp Hoằng Lễ đang trong kỳ nghỉ cũng ở nhà, thiếu niên choai choai nghe được một số lời đồn đại, biết trong nhà xảy ra chuyện lớn, làm gì còn có tâm trạng đi ra ngoài chơi, ở nhà như cha mẹ, anh trai và chị dâu.
Cơ thể Mẹ Diệp run rẩy, ngay cả mẹ chồng của nó đã biết, vậy phải làm sao bây giờ?
Cha Diệp trầm mặc, tuy không muốn thanh danh của con gái lớn bị hủy hoại, nhưng ông ấy cả đời thật thà, thật sự không thể nói dối được, mất một lúc lâu mới gian nan mở miệng: “Là chúng tôi không giáo dục con gái thật tốt.”
Mẹ Tống đột nhiên biến sắc, cảm giác ớn lạnh ở bàn chân lan ra: “Tại sao chứ, bọn nó là chị em ruột mà?”
Ngay cả chị em ruột cũng có thể xuống tay, mẹ Tống nghĩ tới cháu trai và cháu gái của mình, một ngày nào đó Diệp Hinh Ngọc cũng có thể hại bọn họ, nghĩ đến đây lòng mẹ Tống hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Ham ăn lười làm, sĩ diện, đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng vấn đề nhân phẩm không thể qua loa, cô con dâu này trẻ tuổi xinh đẹp, lại có thể kiếm tiền, nhân phẩm có vấn đề đều uổng công vô ích, bà ta còn có ba đứa cháu.
Đôi mắt sưng đỏ của mẹ Diệp lại lần nữa đong đầy hơi nước.
Nếp nhăn trên mặt của cha Diệp sâu thêm mấy phần, suy sụp vuốt mặt: “Không biết, chúng tôi cũng không biết, chúng tôi cũng muốn hỏi nó tại sao lại làm vậy?”
Mẹ Tống nhìn cha Diệp mẹ Diệp mặt mày đau khổ, không nhịn được mà thông cảm, nhưng rồi lại nghĩ đến bản thân, lập tức không thể thông cảm được. Bọn họ xui xẻo khi có đứa con gái như vậy, bà ta có đứa con dâu nhẫn tâm như vậy lẽ nào không xui xẻo. Tất cả chuyện này là sao!
Để lại một câu, nếu Hinh Ngọc đến chỗ mọi người, bảo cô ta trở về sớm một chút, sau đó mẹ Tống lập tức rời đi, bà ta phải trở về tính toán thật tốt.
Diệp Hinh Ngọc được mọi người bận lòng đã lang thang trong thành phố suốt một ngày, bỏ thuốc bị bại lộ, sau khi uống rượu thì ngoại tình, buôn bán bị thua lỗ, hết chuyện này lại đến chuyện khác khiến Diệp Hinh Ngọc cảm thấy phiền lòng cực kỳ. Hai chuyện sau còn bình thường, điều khủng khiếp nhất bây giờ chính là chuyện Khiên Ngưu Tử, cô ta ước gì mình sẽ không bao giờ quay về đối mặt với người của nhà họ Diệp và nhà họ Tống nữa, nhưng cũng biết trốn được nhất thời không thể trốn được cả đời. Thay vì đợi Diệp Phức Ngọc thi đại học xong trở về thêm mắm thêm muối bôi đen cô ta, còn không bằng trở về sớm một chút nắm giữ quyền chủ động.
Ở lại thành phố một đêm, suy nghĩ xem nên nói gì, Diệp Hinh Ngọc thấp thỏm bất an ngồi trên xe rời nội thành, trước tiên cô ta trở về thôn nhà họ Diệp.
Vừa bước vào thôn, Diệp Hinh Ngọc phát hiện thôn dân mà cô ta gặp nhìn cô ta rất kỳ quái. Linh cảm xấu ập đến, lẽ nào bọn họ đã biết, không thể nào, giờ mới bao lâu cgyws, Diệp Phức Ngọc vẫn đang thi, bà tám mẹ Mã cũng vẫn đang ở huyện thành.
Bước chân đột nhiên dừng lại, khuôn mặt Diệp Hinh Ngọc lập tức trắng bệch, lẽ nào Diệp Phức Ngọc đã gọi điện tố cáo với người nhà, nhất định là vậy, sao cô ta lại quên còn có điện thoại.
Bản thân đã mất đi cơ hội quyết định, trái tim Diệp Hinh Ngọc đập như đánh trống, không thể tiến thêm bước thứ hai.
“Hinh Ngọc à, cuối cùng cháu đã trở về rồi, cha mẹ cháu đều ở nhà đợi cháu đấy.”
Đúng lúc bác gái Diệp đi ngang qua, bày ra biểu cảm tế nhị:
“Mẹ Học Minh nói cháu, chao ôi, cháu mau về nhà xem đi, cha mẹ cháu đang gấp muốn chết rồi.”
Tay chân Diệp Hinh Ngọc lạnh toát: “Thím Mã đã nói gì về cháu?”
Bác gái Diệp nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào cô ta: “Nói cháu lấy Khiên Ngưu Tử hại Phức Ngọc, hôm trước cha mẹ cháu còn gấp gáp vào thành một chuyến, chuyện này không phải là thật chứ, sao cháu có thể làm ra loại chuyện như vậy?”
“Cha mẹ cháu đã đi lên huyện thành?” Diệp Hinh Ngọc kinh ngạc mở to hai mắt.
Bác gái Diệp: “Đúng vậy, mẹ Học Minh đã nói như vậy, cha mẹ của cháu sao có thể không đi một chuyến. Mà hai ngày này cháu đi đâu vậy? Hôm qua mẹ chồng cháu đã tới đây, chắc là nghe được phong phanh nên tới đây hỏi thăm một chút.”
Diệp Hinh Ngọc sợ hãi cả kinh không dám tin: “Mẹ chồng cháu tới đây rồi?”
“Tới rồi, hiện tại bên ngoài đều đang nói về chuyện này, cháu nhanh chóng chạy về nhà thương lượng với cha mẹ đi.”
Diệp Hinh Ngọc như rơi xuống hầm băng, lạnh lẽo từ xương cốt toát ra, lúc này mới bao lâu, ngay cả bên nhà họ Tống đều đã biết rồi.
Thấy Diệp Hinh Ngọc cứng đờ đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt bác gái Diệp lóe lên, mẹ Học Minh thích tám chuyện, nhưng sẽ không bịa đặt không có cơ sở. Đặc biệt là vào huyện thành một chuyến, bộ dáng của hai vợ chồng chú em khi trở về, nếu nói là giả, bà ấy là người đầu tiên không tin.
Nếu nói Diệp Hinh Ngọc ghen ghét đố kị nha đầu Phức Ngọc có thể vào đại học, cho nên chơi xấu, bà ấy lại có chút tin. Năm cả hai ba tuổi từng đi xem bói, nha đầu Hinh Ngọc này có chút hẹp hòi, năm đó Phức Ngọc thi đậu cấp 3 trong huyện, Hinh Ngọc ngay cả cấp 3 trong trấn cũng không thi đậu nổi, mùa hè đó Hinh Ngọc mất mặt một thời gian dài.
Mắt thấy em gái có thể thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp trở thành cán bộ quốc gia, có thể kết hôn với sinh viên đại học, tương lai nhất định sẽ phát đạt. Về phần cô ta, mặc dù không quá tệ, nhưng cũng không thể so sánh được. Nhất thời nghĩ không thông, dẫn đến ý nghĩ sai lệch, bà ấy cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hai ngày nay, nhiều người trong thôn cũng ngầm đoán như vậy.
Diệp Hinh Ngọc cũng không biết bản thân về đến nhà như thế nào, thật ra cô ta muốn quay người rời đi, nhưng bác gái Diệp không cho cô ta cơ hội này.
Cha Diệp mẹ Diệp không có mặt mũi gặp người khác nên đều không ra khỏi cửa, ngay cả anh trai Diệp, chị dâu Diệp đều tạm dừng buôn bán. Diệp Hoằng Lễ đang trong kỳ nghỉ cũng ở nhà, thiếu niên choai choai nghe được một số lời đồn đại, biết trong nhà xảy ra chuyện lớn, làm gì còn có tâm trạng đi ra ngoài chơi, ở nhà như cha mẹ, anh trai và chị dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.