Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 281
Hoãn Quy Hĩ
23/01/2024
Trên mặt của Diệp Hinh Ngọc
không còn chút máu, thân thể không khống chế được mà run rẩy, đầu óc
nhanh chóng xoay chuyển, làm sao bây giờ, cô ta nên làm gì bây giờ?
Cha Diệp sững sờ, nhìn A Ngư đang xấu hổ và giận dữ với vẻ không thể tin.
Sau đó Tống Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn chị em nhà họ Diệp, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt A Ngư: “Cha của bạn em đã nhìn thấy gì?”
A Ngư cũng nhìn về phía Tống Kiến Quốc, dường như có chút khó nói.
“Mọi người đừng tin nó, nó nói bậy, nó ngậm máu phun người.” Diệp Hinh Ngọc hét lên, dùng ánh mắt phẫn hận và chán ghét trừng mắt nhìn A Ngư: “Cô hận tôi vì tôi đã nói ra chuyện cô quyến rũ Tống Kiến Bang, thế nên cô đã bịa đặt lung tung vu khống tôi.”
Ánh mắt A Ngư lạnh dần, khiến Diệp Hinh Ngọc hoảng hốt thở dốc: “Ai bịa đặt lung tung thì trong lòng tự hiểu rõ, chị nói tôi quyến rũ Tống Kiến Bang, nói đi nói lại ngoại trừ cái miệng này của chị ra, thì còn chứng cớ gì, có bản lĩnh thì chị lấy ra đi? Nếu chị lấy ra được, tôi sẽ để chị tùy ý xử lý, nhưng chị có thể lấy ra sao? Chị không lấy ra được, rõ ràng chị hại tôi không thành, còn khiến chuyện xấu của mình bị bại lộ, muốn tìm cho mình một bậc thang, bèn hất nước bẩn lên người tôi, tạo ra tin đồn ghê tởm này để tẩy trắng bản thân, để ra vẻ chị không phải người không biết xấu hổ như vậy.
Ngược lại, những chuyện xấu mà chị đã làm, chứng cứ xác thực vẫn còn ở chỗ đó, có người tận mắt nhìn thấy chị và người đàn ông đó thuê một phòng ở khách sạn Cẩm Tú. Còn có chị và Cát Ích Dân, tôi và Kiến Phương đều tận mắt nhìn thấy. Diệp Hinh Ngọc, chị thật có bản lĩnh, quan hệ nam nữ của mình rối tinh rối mù, vậy mà còn có mặt mũi bịa đặt làm tổn thương tôi.”
Cha Diệp và Diệp Hoằng Dương còn chưa tiêu hóa được khách sạn Cẩm Tú này thì lại khiếp sợ một lần nữa, sao lại có Cát Ích Dân ở đây, Cát Ích Dân này là ai?
Bọn họ không biết, nhưng Tống Kiến Quốc biết, là một chàng trắng trẻo sạch sẽ trong thôn. Tống Kiến Quốc hít sâu một hơi sau khi cố gắng hiểu nội dung trong lời nói của A Ngư. Ý của cô là, Diệp Hinh Ngọc ở khách sạn Cẩm Tú lêu lổng cùng với một người đàn ông khác, mà ngoại trừ người đàn ông này ra, còn có mối quan hệ không rõ ràng với Cát Ích Dân.
Tống Kiến Quốc mở to hai mắt đầy khiếp sợ.
“Những gì cháu nói đều là thật sao?” Đột nhiên giọng nói của mẹ Tống truyền đến.
“Mẹ!” Tống Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn vẻ mặt mẹ Tống đen như đáy nồi.
Mẹ Tống ở bên cạnh Tống Kiến Phương chỉ vào Diệp Hinh Ngọc với vẻ mặt không dám tin: “Rốt cuộc tối thứ bảy con làm gì?”
Một Cát Ích Dân đã là sét đánh giữa trời quang mây tạnh rồi, nhưng bà ta lại nghe thấy cái gì, vậy mà lại còn có một người đàn ông khác!
Nhìn đôi mắt sáng ngời của mẹ Tống, trong lòng Diệp Hinh Ngọc chấn động, máu toàn thân dồn lên não, tai ù đi. Khóe miệng cô ta nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được chữ nào.
Ánh mắt A Ngư bình tĩnh mà nghiêm túc: “Bác gái không tin, thì cháu có thể liên lạc với bạn học của cháu, mọi người còn có thể tự mình đến khách sạn hỏi một chút, khách sạn có nhiều nhân viên phục vụ như vậy, sẽ có mấy người nhìn thấy. Thật ra nhìn dáng vẻ chột dạ như có quỷ của chị ấy, còn có cái gì không rõ nữa.”
Diệp Hinh Ngọc này thật hèn nhát, chấy trên đầu hói thì làm gì có nhân chứng. Vốn dĩ cũng không có cha của bạn học nào, chỉ có cha của mèo thôi. Cô đánh cuộc chính là không cần phải có nhân chứng, chuyện mất mặt như vậy, ai lại mở miệng nhờ người ngoài làm chứng chứ. Cho dù thật sự đến bước đó, cô cũng có thể sắp xếp một người cha của bạn học đứng ra.
Con ngươi của Diệp Hinh Ngọc co rụt lại: “Nó nói bậy, con không hề, mẹ, mẹ đừng tin lời nó nói, nó chỉ muốn trả thù con.”
“Vậy thì chị sợ cái gì!”
Tống Kiến Phương dở giọng khó chịu nói, trong lòng đã tin tưởng lời A Ngư nói, nếu Diệp Hinh Ngọc có thể làm bậy với Cát ích Dân, tất nhiên cũng có thể làm bậy với người khác. Khó trách cứ ba ngày thì Diệp Hinh Ngọc lại chạy loạn trong thành phố hai lần, hóa ra là đi ngoại tình, thật không biết xấu hổ, còn có anh ba, ăn không ngồi rồi, vậy mà cũng không phát hiện được chút nào.
Diệp Hinh Ngọc thẳng thừng phủ nhận: “Chị không hề.”
Tống Kiến Phương giễu cợt nhìn Diệp Hinh Ngọc cứng miệng: “Cho dù đây là giả, vậy Cát Ích Dân thì sao, tôi tận mắt thấy tận tai nghe, có phải chị cũng muốn nói là tôi trả thù chị, tôi bịa đặt đúng không.”
Nhìn xung quanh, lại không thấy Cát Ích Dân đâu: “‘Tên khốn Cát Ích Dân đâu?”
“Chị, chị…” Vẻ mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch như tờ giấy, hàm răng trên dưới đánh nhau lập cập.
“Đứng nói nữa, về nhà, về nhà!” Mẹ Tống nhìn hai dân làng đang đứng dò xét từ xa, trong lòng muốn giết người. Nghĩ đến nhà họ Tống bọn họ luôn đứng đầu ở trong thôn này, ông cụ đã làm đại đội trưởng, con trai làm sĩ quan, sau đó trở thành nhà đứng đầu trong thôn, đi đến đâu cũng là được người người hâm mộ. Lần này thì hay rồi, sau này nhà họ Tống bọn họ đi đến đâu cũng bị cười nhạo, đây là phải xui xẻo như thế nào mới cưới được loại con dâu như vậy!
Cha Diệp bàng hoàng lau mặt sau khi bị sốc hết lần này đến lần khác: “Trở về rồi nói, trở về rồi nói.” Giọng nói run rẩy.
A Ngư cụp mắt xuống, nếu như ở thời cổ đại, danh tiếng lớn hơn cả trời, có lẽ cô sẽ đổi sang một cách nhẹ nhàng hơn. Cũng may, đây là thời hiện đại, không thịnh hành chuyện liên lụy đến cả nhà, thế nên một người trong nhà bị tai tiếng, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của những người khác.
Dưới chân Diệp Hinh Ngọc nặng như đeo chì, mẹ Tống mạnh mẽ kéo một cái: “Con còn chưa thấy đủ mất mặt sao, muốn toàn bộ người trong thôn đều chế giễu sao.”
Các cơ trên mặt Diệp Hinh Ngọc không ngừng run rẩy, bị mẹ Tống tức giận kéo mạnh về nhà, trên đường không chỉ một lần liếc mắt trừng A Ngư, trong mắt tràn đầy oán hận.
Khóe miệng A Ngư nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, vừa ngu xuẩn vừa độc ác.
Cha Diệp sững sờ, nhìn A Ngư đang xấu hổ và giận dữ với vẻ không thể tin.
Sau đó Tống Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn chị em nhà họ Diệp, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt A Ngư: “Cha của bạn em đã nhìn thấy gì?”
A Ngư cũng nhìn về phía Tống Kiến Quốc, dường như có chút khó nói.
“Mọi người đừng tin nó, nó nói bậy, nó ngậm máu phun người.” Diệp Hinh Ngọc hét lên, dùng ánh mắt phẫn hận và chán ghét trừng mắt nhìn A Ngư: “Cô hận tôi vì tôi đã nói ra chuyện cô quyến rũ Tống Kiến Bang, thế nên cô đã bịa đặt lung tung vu khống tôi.”
Ánh mắt A Ngư lạnh dần, khiến Diệp Hinh Ngọc hoảng hốt thở dốc: “Ai bịa đặt lung tung thì trong lòng tự hiểu rõ, chị nói tôi quyến rũ Tống Kiến Bang, nói đi nói lại ngoại trừ cái miệng này của chị ra, thì còn chứng cớ gì, có bản lĩnh thì chị lấy ra đi? Nếu chị lấy ra được, tôi sẽ để chị tùy ý xử lý, nhưng chị có thể lấy ra sao? Chị không lấy ra được, rõ ràng chị hại tôi không thành, còn khiến chuyện xấu của mình bị bại lộ, muốn tìm cho mình một bậc thang, bèn hất nước bẩn lên người tôi, tạo ra tin đồn ghê tởm này để tẩy trắng bản thân, để ra vẻ chị không phải người không biết xấu hổ như vậy.
Ngược lại, những chuyện xấu mà chị đã làm, chứng cứ xác thực vẫn còn ở chỗ đó, có người tận mắt nhìn thấy chị và người đàn ông đó thuê một phòng ở khách sạn Cẩm Tú. Còn có chị và Cát Ích Dân, tôi và Kiến Phương đều tận mắt nhìn thấy. Diệp Hinh Ngọc, chị thật có bản lĩnh, quan hệ nam nữ của mình rối tinh rối mù, vậy mà còn có mặt mũi bịa đặt làm tổn thương tôi.”
Cha Diệp và Diệp Hoằng Dương còn chưa tiêu hóa được khách sạn Cẩm Tú này thì lại khiếp sợ một lần nữa, sao lại có Cát Ích Dân ở đây, Cát Ích Dân này là ai?
Bọn họ không biết, nhưng Tống Kiến Quốc biết, là một chàng trắng trẻo sạch sẽ trong thôn. Tống Kiến Quốc hít sâu một hơi sau khi cố gắng hiểu nội dung trong lời nói của A Ngư. Ý của cô là, Diệp Hinh Ngọc ở khách sạn Cẩm Tú lêu lổng cùng với một người đàn ông khác, mà ngoại trừ người đàn ông này ra, còn có mối quan hệ không rõ ràng với Cát Ích Dân.
Tống Kiến Quốc mở to hai mắt đầy khiếp sợ.
“Những gì cháu nói đều là thật sao?” Đột nhiên giọng nói của mẹ Tống truyền đến.
“Mẹ!” Tống Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn vẻ mặt mẹ Tống đen như đáy nồi.
Mẹ Tống ở bên cạnh Tống Kiến Phương chỉ vào Diệp Hinh Ngọc với vẻ mặt không dám tin: “Rốt cuộc tối thứ bảy con làm gì?”
Một Cát Ích Dân đã là sét đánh giữa trời quang mây tạnh rồi, nhưng bà ta lại nghe thấy cái gì, vậy mà lại còn có một người đàn ông khác!
Nhìn đôi mắt sáng ngời của mẹ Tống, trong lòng Diệp Hinh Ngọc chấn động, máu toàn thân dồn lên não, tai ù đi. Khóe miệng cô ta nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được chữ nào.
Ánh mắt A Ngư bình tĩnh mà nghiêm túc: “Bác gái không tin, thì cháu có thể liên lạc với bạn học của cháu, mọi người còn có thể tự mình đến khách sạn hỏi một chút, khách sạn có nhiều nhân viên phục vụ như vậy, sẽ có mấy người nhìn thấy. Thật ra nhìn dáng vẻ chột dạ như có quỷ của chị ấy, còn có cái gì không rõ nữa.”
Diệp Hinh Ngọc này thật hèn nhát, chấy trên đầu hói thì làm gì có nhân chứng. Vốn dĩ cũng không có cha của bạn học nào, chỉ có cha của mèo thôi. Cô đánh cuộc chính là không cần phải có nhân chứng, chuyện mất mặt như vậy, ai lại mở miệng nhờ người ngoài làm chứng chứ. Cho dù thật sự đến bước đó, cô cũng có thể sắp xếp một người cha của bạn học đứng ra.
Con ngươi của Diệp Hinh Ngọc co rụt lại: “Nó nói bậy, con không hề, mẹ, mẹ đừng tin lời nó nói, nó chỉ muốn trả thù con.”
“Vậy thì chị sợ cái gì!”
Tống Kiến Phương dở giọng khó chịu nói, trong lòng đã tin tưởng lời A Ngư nói, nếu Diệp Hinh Ngọc có thể làm bậy với Cát ích Dân, tất nhiên cũng có thể làm bậy với người khác. Khó trách cứ ba ngày thì Diệp Hinh Ngọc lại chạy loạn trong thành phố hai lần, hóa ra là đi ngoại tình, thật không biết xấu hổ, còn có anh ba, ăn không ngồi rồi, vậy mà cũng không phát hiện được chút nào.
Diệp Hinh Ngọc thẳng thừng phủ nhận: “Chị không hề.”
Tống Kiến Phương giễu cợt nhìn Diệp Hinh Ngọc cứng miệng: “Cho dù đây là giả, vậy Cát Ích Dân thì sao, tôi tận mắt thấy tận tai nghe, có phải chị cũng muốn nói là tôi trả thù chị, tôi bịa đặt đúng không.”
Nhìn xung quanh, lại không thấy Cát Ích Dân đâu: “‘Tên khốn Cát Ích Dân đâu?”
“Chị, chị…” Vẻ mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch như tờ giấy, hàm răng trên dưới đánh nhau lập cập.
“Đứng nói nữa, về nhà, về nhà!” Mẹ Tống nhìn hai dân làng đang đứng dò xét từ xa, trong lòng muốn giết người. Nghĩ đến nhà họ Tống bọn họ luôn đứng đầu ở trong thôn này, ông cụ đã làm đại đội trưởng, con trai làm sĩ quan, sau đó trở thành nhà đứng đầu trong thôn, đi đến đâu cũng là được người người hâm mộ. Lần này thì hay rồi, sau này nhà họ Tống bọn họ đi đến đâu cũng bị cười nhạo, đây là phải xui xẻo như thế nào mới cưới được loại con dâu như vậy!
Cha Diệp bàng hoàng lau mặt sau khi bị sốc hết lần này đến lần khác: “Trở về rồi nói, trở về rồi nói.” Giọng nói run rẩy.
A Ngư cụp mắt xuống, nếu như ở thời cổ đại, danh tiếng lớn hơn cả trời, có lẽ cô sẽ đổi sang một cách nhẹ nhàng hơn. Cũng may, đây là thời hiện đại, không thịnh hành chuyện liên lụy đến cả nhà, thế nên một người trong nhà bị tai tiếng, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của những người khác.
Dưới chân Diệp Hinh Ngọc nặng như đeo chì, mẹ Tống mạnh mẽ kéo một cái: “Con còn chưa thấy đủ mất mặt sao, muốn toàn bộ người trong thôn đều chế giễu sao.”
Các cơ trên mặt Diệp Hinh Ngọc không ngừng run rẩy, bị mẹ Tống tức giận kéo mạnh về nhà, trên đường không chỉ một lần liếc mắt trừng A Ngư, trong mắt tràn đầy oán hận.
Khóe miệng A Ngư nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, vừa ngu xuẩn vừa độc ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.