Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 303
Hoãn Quy Hĩ
30/03/2024
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Diệp Hinh Ngọc đập thình thịch. Đời trước con tiện nhân này quyến rũ được Tống Kiến Bang, nhận cả danh và lợi. Đời này không quyến rũ được Tống Kiến Bang nữa nên chuyển qua quyến rũ Thiệu Dương. Chắc chắn cô đã biết bối cảnh của Thiệu Dương, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì mà quyến rũ được Thiệu Dương đi Bằng Thành du lịch cùng.
“Sao thế?”Lý Bang Hoa thấy Diệp Hinh Ngọc đứng sững tại chỗ không đi tiếp, nhìn theo ánh mắt cô ta thấy A Ngư đang sắp xếp chỗ ngồi.
Sáu bảy bóng người đen sì sì, ánh đèn trong vũ trường tối tăm, A Ngư lại ngồi ngay chỗ khuất bóng, hơn nữa Lý Bang Hoa uống đã hơi say nên không nhận ra dáng vẻ A Ngư và Diệp Hinh Ngọc giống hệt nhau.
Một người búi mái tóc dài đầy quyến rũ dễ thương, một người khác thì lại giữ khuôn mặt mộc với mái tóc ngắn phóng khoáng gọn gàng. Nếu hai chị em đứng cùng một chỗ, người ngoài có thể nhận ra là sinh đôi. Nhưng nếu không phải người quen, chỉ liếc mắt một cái thì đúng là không nhận ra được.
Lý Bang Hoa không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Diệp Hinh Ngọc lại càng tức không chỗ xả. Trong cục tức này còn có chút mùi vị chua chua. Mình bị Diệp Phức Ngọc làm hại chỉ có thể nương nhờ ông chủ nhỏ là Lý Tổng chưa từng nghe tên kia, bây giờ còn phải đối phó với nhị thế tổ Lý Bang Hoa háo sắc này.
Nhưng Diệp Phức Ngọc cô thì hay rồi, Thiệu Dương trẻ trung khôi ngô có bối cảnh, sau này tiền đồ vô lượng, tiểu tiện nhân này lại khiến cô ta lau mắt mà nhìn lần nữa, chìa khuôn mặt ngọc nữ trong sáng ra, đầu tiên thì quyến rũ anh rể, sau đó lại trèo cành cao, đúng là có năng lực.
Không ngờ mình sống lại một lần là vì cô, để cô sống tốt hơn kiếp trước! Hận ý bộc phát khiến ngũ quan tinh xảo của Diệp Hinh Ngọc méo mó ngay lập tức.
A Ngư mỉm cười, nhìn thấy khổ chủ làm việc trái với lương tâm nhưng không chột dạ chút nào còn tràn đầy thù hận như thể là kẻ bị hại, da mặt cũng đủ dày.
Thấy nụ cười này, một ngọn lửa tà dâng lên, Diệp Hinh Ngọc ước gì có thể xông lên cào mặt cô nhưng ngại Lý Bang Hoa bên cạnh, Diệp Hinh Ngọc đành phải cứng rắn chịu đựng.
Thấy vẻ mặt cô ta thay đổi, Lý Bang Hoa rùng mình một cái. Diệp Hinh Ngọc lập tức chỉnh lại vẻ mặt, đè sự phẫn hận ngập trời xuống, giả vờ khó chịu: “Hơi khó chịu, ở đây buồn chết mất, chúng ta đổi chỗ khác chơi đi.”
Cô ta sợ Diệp Phức Ngọc điều tra ra, cũng sợ đám Lý Bang Hoa phát hiện A Ngư, hỏi lung tung này kia lại hỏi ra điều gì đó, phá hoại ấn tượng của Lý Bang Hoa về cô ta.
Tuy Lý Bang Hoa chỉ là nhị thế tổ ăn chơi đàng điếm, không lợi hại như anh trai Lý Bang Diệu của anh ta nhưng dù gì cũng là con cháu nhà họ Lý hào môn, vẫn có bản lĩnh dẫn cô ta tới Cảng Thành. Tới đó, cô ta còn tính lợi dụng mối quan hệ của Lý Bang Hoa để mở rộng việc làm ăn. Có Lý Bang Hoa ở đây, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức. Có lẽ còn có thể lợi dụng những gì mình biết trước, giúp Lý Bang Hoa lật đổ Lý Bang Diệu để anh ta hối hận vì đã bỏ lỡ mình.
“Buồn à? Đâu có đâu.”Lý Bang Hoa hít một hơi: “Cậu nhảy mệt rồi, uống ly rượu rồi nghỉ một lúc đi. Đám lão Lâm chơi sắp xong, đi rồi bị anh ta mắng chết.”
Lý Bang Hoa ôm eo Diệp Hinh Ngọc đi lên phía trước: “Đám lão Lâm cũng tới thủ đô chơi. Chúng ta có thể đi cùng, tới bến Thượng Hải chơi trước mấy ngày rồi ra Bắc, thăm Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành.”
Diệp Hinh Ngọc thầm căng thẳng, vô thức liếc thoáng qua A Ngư, thấy cô cúi đầu, hẳn là không nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Trước khi tới Cảng Thành, cô ta phải dọn dẹp Diệp Phức Ngọc xong, nào có thể trơ mắt nhìn cô học lên đại học, tốt nghiệp xong thì được phân một công việc tốt, sống thoải mái dễ chịu cả đời. Hơn nữa giờ Diệp Phức Ngọc đã trèo lên cành cao rồi. Chẳng qua không ngờ vậy mà Diệp Phức Ngọc lại tới Bằng Thành. Suy nghĩ của Diệp Hinh Ngọc thay đổi.
Trong lúc cô ta phân tâm, Lý Bang Hoa đã ôm Diệp Hinh Ngọc ngồi lại chỗ, một nam một nữ ngồi đó không lên nhảy nịnh nọt: “Cậu Ba và cô Diệp đúng là nhảy đẹp, đẹp nhất trong tất cả.”
Lý Bang Hoa đắc chí vừa lòng: “Là do Hinh Ngọc dẫn dắt giỏi.”
Diệp Hinh Ngọc cười, không muốn nói tiếp kiểu đề tài mất hứng này, như đứng đống lửa như ngồi đống than, vắt hết óc nghĩ lý do thích hợp để rời đi sớm.
Nhưng trên cõi đời này, chuyện càng không muốn xảy ra thì càng dễ xảy ra.
Vì không ngờ được Diệp Hinh Ngọc cũng ở đây, ngoài A Ngư thì những người khác ít nhiều gì cũng mất tự nhiên, vừa tò mò mâu thuẫn giữa chị em nhà họ Diệp nhưng không ai đáng ghét tới mức đi truy vấn tận gốc. Mặt khác bị hành động thân thiết giữa Diệp Hinh Ngọc với người đàn ông xa lạ làm cho giật mình. Họ cũng biết Diệp Hinh Ngọc đã kết hôn.
A Ngư chọn đồ uống xong thì ngẩng đầu lên, thấy tất cả đều có khuôn mặt đặc sắc, phì cười: “Nếu mọi người đã thế thì còn không nhanh rời đi.”
Đúng là thực sự không phải cô giả vờ bình tĩnh, Thiệu Dương khâm phục tố chất tâm lý của cô lần nữa, tiếp lời: “Tôi muốn một ly bia.”
“Vị thành niên, bia gì mà bia, đưa một ly nước ép dưa hấu lên.”Tần Khải Toàn là người duy nhất đủ mười tám tuổi trong mọi người cười nhạo.
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”Thiệu Dương đá một cái.
Tần Khải Toàn chọc nhiều người giận dữ bị đá một trận liên tục.
Tề Như Châu vui mừng khôn xiết: “Đúng đó, Thiệu Dương nhỏ tuổi nhất trong chúng ta.”
Thiệu Dương rất hài lòng với chiều cao của mình nghe thế thì không vui: “Hai chúng ta đi ra ngoài, ai cảm thấy cậu lớn hơn tớ thì nhảy qua tớ!”
Tề Như Châu ôm cánh tay A Ngư cười khanh khách.
Chu Thiệp nhân cơ hội châm chọc: “Cậu ta nhảy sung sướng, xui xẻo là chúng ta, bị ba mẹ ghét bỏ muốn chết.”
A Ngư cười nói: “Vậy có phải lúc còn bé cậu thường xuyên bắt nạt cậu ấy không?”
Thiệu Dương bò lên theo cây gậy, vô cùng đau đớn: “Đám khốn nạn này ghen ghét tớ thông minh nên liên hợp lại xa lánh tớ.”
“Sao thế?”Lý Bang Hoa thấy Diệp Hinh Ngọc đứng sững tại chỗ không đi tiếp, nhìn theo ánh mắt cô ta thấy A Ngư đang sắp xếp chỗ ngồi.
Sáu bảy bóng người đen sì sì, ánh đèn trong vũ trường tối tăm, A Ngư lại ngồi ngay chỗ khuất bóng, hơn nữa Lý Bang Hoa uống đã hơi say nên không nhận ra dáng vẻ A Ngư và Diệp Hinh Ngọc giống hệt nhau.
Một người búi mái tóc dài đầy quyến rũ dễ thương, một người khác thì lại giữ khuôn mặt mộc với mái tóc ngắn phóng khoáng gọn gàng. Nếu hai chị em đứng cùng một chỗ, người ngoài có thể nhận ra là sinh đôi. Nhưng nếu không phải người quen, chỉ liếc mắt một cái thì đúng là không nhận ra được.
Lý Bang Hoa không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Diệp Hinh Ngọc lại càng tức không chỗ xả. Trong cục tức này còn có chút mùi vị chua chua. Mình bị Diệp Phức Ngọc làm hại chỉ có thể nương nhờ ông chủ nhỏ là Lý Tổng chưa từng nghe tên kia, bây giờ còn phải đối phó với nhị thế tổ Lý Bang Hoa háo sắc này.
Nhưng Diệp Phức Ngọc cô thì hay rồi, Thiệu Dương trẻ trung khôi ngô có bối cảnh, sau này tiền đồ vô lượng, tiểu tiện nhân này lại khiến cô ta lau mắt mà nhìn lần nữa, chìa khuôn mặt ngọc nữ trong sáng ra, đầu tiên thì quyến rũ anh rể, sau đó lại trèo cành cao, đúng là có năng lực.
Không ngờ mình sống lại một lần là vì cô, để cô sống tốt hơn kiếp trước! Hận ý bộc phát khiến ngũ quan tinh xảo của Diệp Hinh Ngọc méo mó ngay lập tức.
A Ngư mỉm cười, nhìn thấy khổ chủ làm việc trái với lương tâm nhưng không chột dạ chút nào còn tràn đầy thù hận như thể là kẻ bị hại, da mặt cũng đủ dày.
Thấy nụ cười này, một ngọn lửa tà dâng lên, Diệp Hinh Ngọc ước gì có thể xông lên cào mặt cô nhưng ngại Lý Bang Hoa bên cạnh, Diệp Hinh Ngọc đành phải cứng rắn chịu đựng.
Thấy vẻ mặt cô ta thay đổi, Lý Bang Hoa rùng mình một cái. Diệp Hinh Ngọc lập tức chỉnh lại vẻ mặt, đè sự phẫn hận ngập trời xuống, giả vờ khó chịu: “Hơi khó chịu, ở đây buồn chết mất, chúng ta đổi chỗ khác chơi đi.”
Cô ta sợ Diệp Phức Ngọc điều tra ra, cũng sợ đám Lý Bang Hoa phát hiện A Ngư, hỏi lung tung này kia lại hỏi ra điều gì đó, phá hoại ấn tượng của Lý Bang Hoa về cô ta.
Tuy Lý Bang Hoa chỉ là nhị thế tổ ăn chơi đàng điếm, không lợi hại như anh trai Lý Bang Diệu của anh ta nhưng dù gì cũng là con cháu nhà họ Lý hào môn, vẫn có bản lĩnh dẫn cô ta tới Cảng Thành. Tới đó, cô ta còn tính lợi dụng mối quan hệ của Lý Bang Hoa để mở rộng việc làm ăn. Có Lý Bang Hoa ở đây, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức. Có lẽ còn có thể lợi dụng những gì mình biết trước, giúp Lý Bang Hoa lật đổ Lý Bang Diệu để anh ta hối hận vì đã bỏ lỡ mình.
“Buồn à? Đâu có đâu.”Lý Bang Hoa hít một hơi: “Cậu nhảy mệt rồi, uống ly rượu rồi nghỉ một lúc đi. Đám lão Lâm chơi sắp xong, đi rồi bị anh ta mắng chết.”
Lý Bang Hoa ôm eo Diệp Hinh Ngọc đi lên phía trước: “Đám lão Lâm cũng tới thủ đô chơi. Chúng ta có thể đi cùng, tới bến Thượng Hải chơi trước mấy ngày rồi ra Bắc, thăm Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành.”
Diệp Hinh Ngọc thầm căng thẳng, vô thức liếc thoáng qua A Ngư, thấy cô cúi đầu, hẳn là không nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Trước khi tới Cảng Thành, cô ta phải dọn dẹp Diệp Phức Ngọc xong, nào có thể trơ mắt nhìn cô học lên đại học, tốt nghiệp xong thì được phân một công việc tốt, sống thoải mái dễ chịu cả đời. Hơn nữa giờ Diệp Phức Ngọc đã trèo lên cành cao rồi. Chẳng qua không ngờ vậy mà Diệp Phức Ngọc lại tới Bằng Thành. Suy nghĩ của Diệp Hinh Ngọc thay đổi.
Trong lúc cô ta phân tâm, Lý Bang Hoa đã ôm Diệp Hinh Ngọc ngồi lại chỗ, một nam một nữ ngồi đó không lên nhảy nịnh nọt: “Cậu Ba và cô Diệp đúng là nhảy đẹp, đẹp nhất trong tất cả.”
Lý Bang Hoa đắc chí vừa lòng: “Là do Hinh Ngọc dẫn dắt giỏi.”
Diệp Hinh Ngọc cười, không muốn nói tiếp kiểu đề tài mất hứng này, như đứng đống lửa như ngồi đống than, vắt hết óc nghĩ lý do thích hợp để rời đi sớm.
Nhưng trên cõi đời này, chuyện càng không muốn xảy ra thì càng dễ xảy ra.
Vì không ngờ được Diệp Hinh Ngọc cũng ở đây, ngoài A Ngư thì những người khác ít nhiều gì cũng mất tự nhiên, vừa tò mò mâu thuẫn giữa chị em nhà họ Diệp nhưng không ai đáng ghét tới mức đi truy vấn tận gốc. Mặt khác bị hành động thân thiết giữa Diệp Hinh Ngọc với người đàn ông xa lạ làm cho giật mình. Họ cũng biết Diệp Hinh Ngọc đã kết hôn.
A Ngư chọn đồ uống xong thì ngẩng đầu lên, thấy tất cả đều có khuôn mặt đặc sắc, phì cười: “Nếu mọi người đã thế thì còn không nhanh rời đi.”
Đúng là thực sự không phải cô giả vờ bình tĩnh, Thiệu Dương khâm phục tố chất tâm lý của cô lần nữa, tiếp lời: “Tôi muốn một ly bia.”
“Vị thành niên, bia gì mà bia, đưa một ly nước ép dưa hấu lên.”Tần Khải Toàn là người duy nhất đủ mười tám tuổi trong mọi người cười nhạo.
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”Thiệu Dương đá một cái.
Tần Khải Toàn chọc nhiều người giận dữ bị đá một trận liên tục.
Tề Như Châu vui mừng khôn xiết: “Đúng đó, Thiệu Dương nhỏ tuổi nhất trong chúng ta.”
Thiệu Dương rất hài lòng với chiều cao của mình nghe thế thì không vui: “Hai chúng ta đi ra ngoài, ai cảm thấy cậu lớn hơn tớ thì nhảy qua tớ!”
Tề Như Châu ôm cánh tay A Ngư cười khanh khách.
Chu Thiệp nhân cơ hội châm chọc: “Cậu ta nhảy sung sướng, xui xẻo là chúng ta, bị ba mẹ ghét bỏ muốn chết.”
A Ngư cười nói: “Vậy có phải lúc còn bé cậu thường xuyên bắt nạt cậu ấy không?”
Thiệu Dương bò lên theo cây gậy, vô cùng đau đớn: “Đám khốn nạn này ghen ghét tớ thông minh nên liên hợp lại xa lánh tớ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.