Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 327
Hoãn Quy Hĩ
06/04/2024
Để tránh cho em vợ tương lai bôi đen hình tượng của mình trước mặt bố mẹ vợ, Thiệu Dương biểu hiện vô cùng nghiêm túc.
A Ngư: “Sắp tới giờ rồi, chúng ta vào thôi.”
Trong ánh mắt Thiệu Dương có chút ai oán nho nhỏ.
A Ngư bất đắc dĩ, bên ngoài rất đứng đắn, nhưng lén lút lại dính chặt. Không còn cách nào khác, A Ngư chủ động tiến lên ôm lấy cậu ấy, dỗ dành cậu ấy: “Mười ngày sau em sẽ trở lại.” .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Diệp Hoằng Lễ không để ý quay mặt đi, mặc dù người đàn ông này đối xử với chị gái mình rất tốt, đẹp trai, học thức cao, có năng lực nhưng cậu chỉ không thích anh ta mà thôi. Từ sau khi chị gái yêu đương, thời gian hai chị em bọn họ gặp mặt rõ ràng ít đi, đều trách cái người này quá dính người.
Thiệu Dương được ôm an ủi, trong lòng thầm so sánh chính mình với trẻ con đang khóc chỉ cần có đồ ngọt là sẽ dỗ dành được ngay.
Nhìn theo hai chị em A Ngư rời khỏi tầm mắt, Thiệu Dương khóe miệng cong lên, giống như đã đi qua được ngọn núi rất cao vậy.
Xuống máy bay ở tỉnh thành, A Ngư và Diệp Hoằng Lễ lại ngồi xe đến thành phố.
Ba năm trước, nhà họ Diệp cùng cha Tề Như Châu cùng nhau mở một nhà máy thực phẩm để sản xuất halogen, nhà máy thực phẩm làm ăn phát đạt, cuộc sống của nhà họ Diệp cũng ngày càng tốt hơn.
Bởi vì nhà máy ở trong thành phố, nhà họ Diệp phải chuyển đến nội thành, cũng mua nhà ở chỗ này, chính thức định cư trong thành phố.
Cha Diệp đang chơi tuyết với cháu gái của mình trong tiểu khu thì nhìn thấy hai chị em, vui mừng nhướng mày: “Hai đứa về rồi à, có mệt không? Lên lầu nhanh đi, mẹ và chị dâu đã nấu cơm làm.một bàn đồ ăn ngon.”
Tiểu cô nương mũ đỏ, quần áo đó, giày đỏ, chớp chớp đôi mắt to tò mò nhìn A Ngư và Diệp Hoằng Lễ. Cô bé năm nay mới ba tuổi, đã sớm quên cô và cậu đã lâu không gặp.
Diệp Hoằng Lễ buông hành lý xuống, bước tới bế hai cháu gái lên: “Tiểu Điểm Điểm không nhớ rõ cậu nhỏ sao, ai nha, cậu nhỏ mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, phải làm sao bây giờ!”
Cô bé được ôm lấy, nghiêm túc quan sát Diệp Hoằng Lễ, có lẽ là do quan hệ huyết thống, không sợ cười khanh khách.
Nói cười, cả nhà lên lầu, nhà họ Diệp ở tầng ba.
“Tới rồi sao.” Mẹ Diệp một tay kéo một người nhìn trái nhìn phải, đau lòng muốn chết: “Đều gầy rồi, đi làm rất mệt mỏi đi.”
A Ngư mỉm cười nói: “Không mệt mỏi, đồng nghiệp đều rất tốt, đều chăm sóc con.”
Diệp Hoằng Lễ cũng góp vui nói chuyện vui vẻ của mình.
Gia đình hiếm khi đoàn tụ cười nói không dứt.
Cha mẹ Diệp mặt mày hớn hở, chị dâu Diệp lấy đồ chơi Diệp Hoằng Dương cho trêu chọc con gái trắng trẻo mập mạp, Diệp Hoằng Lễ hưng trí bừng bừng nói mình tham gia đội bóng rổ.
Nét mặt ai cũng thoải mái vui vẻ, gia đình bình an mạnh khỏe, cuộc sống phong phú và tốt đẹp. Nếu không có gì bất ngờ, người nhà họ Diệp sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ như vậy.
Tâm nguyện ban đầu của cô đều đã thực hiện được.
Mùng hai tết, một nhà ba người Diệp Hoằng Dương sáng sớm đã ra ngoài chúc tết mẹ vợ, nhà mẹ đẻ chị dâu Diệp ở thôn phía dưới, phải đi tới mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Hoằng Lễ vẫn nằm trên giường đến 10 giờ, bị mẹ Diệp kéo chăn đuổi xuống giường.
Diệp Hoằng Lễ bị ép rời giường than thở: “Vừa mới về nhà thì coi như bảo bối, lúc này mới mấy ngày liền trở mặt không nhận người.”
Mẹ Diệp buồn cười: “Ban ngày không chịu dậy, buổi tối không ngủ được, con tính tối đếm cừu sao. Hôm nay thời tiết tốt như vậy, đi ra ngoài một chút.”
Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên, A Ngư gần kề thuận tay nhận lấy, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nóng nảy: “Xin chào.” Loáng thoáng còn có tiếng cười đừa.
“Thiệu ba tuổi, anh đừng trẻ con như vậy, cho rằng véo mũi em liền không nghe ra.”
Thiệu Dương cười hì hì: “Biết là tránh không tai của em mà, vậy em thử đoàn xem hiện tại anh đang ở đâu?”
A Ngư: “Điện thoại công cộng ở cổng phía đông của tiểu khu.”
Trong buồng điện thoại, Thiệu Dương kêu một tiếng: “Cái này em cũng thể đoán được.”
A Ngư vui ơi là vui: “Điện thoại nhà em có id người gọi, có phải anh đi máy bay đến choáng váng không?”
Thiệu Dương buồn bực vỗ vỗ trán, quả nhiên là ngồi đến choáng váng, cư nhiên còn muốn tạo cho cô một kinh hỉ.
Bà Diệp không buồn dạy dỗ đứa con trai nhỏ sống đảo lộn ngày đêm của mình, bà dỏng tai nghe cuộc điện thoại của A Ngư.
Diệp Hoằng Lễ húp một ngụm cháo, người này năm mới còn đuổi theo, quản cũng quá chặt, chậc chậc.
Thiệu Dương nhéo ống nghe, một bộ ngữ khí vô lại: “Em xem hiện tại anh đã ở dưới lầu nhà em.”
A Ngư trêu chọc cậu ấy: “Em sẽ giúp anh xem hôm nay có máy bay về thủ đô hay không, xe lửa cũng được.”
“Sao em có thể vô tình như vậy.” Thiệu Dương kêu thảm thiết: “Anh ngàn dặm xa xôi suốt đêm chạy tới, hiện tại vừa lạnh vừa đói vừa đáng thương.”
A Ngư cười khẽ một tiếng: “Tòa 2 căn 301, có muốn em xuống dưới lầu chờ anh đại giá hay không.”
Thiệu Dương như mở cờ trong bụng: “Không dám làm phiền em đại giá, tự anh chuồn qua.”
A Ngư: “Sắp tới giờ rồi, chúng ta vào thôi.”
Trong ánh mắt Thiệu Dương có chút ai oán nho nhỏ.
A Ngư bất đắc dĩ, bên ngoài rất đứng đắn, nhưng lén lút lại dính chặt. Không còn cách nào khác, A Ngư chủ động tiến lên ôm lấy cậu ấy, dỗ dành cậu ấy: “Mười ngày sau em sẽ trở lại.” .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Diệp Hoằng Lễ không để ý quay mặt đi, mặc dù người đàn ông này đối xử với chị gái mình rất tốt, đẹp trai, học thức cao, có năng lực nhưng cậu chỉ không thích anh ta mà thôi. Từ sau khi chị gái yêu đương, thời gian hai chị em bọn họ gặp mặt rõ ràng ít đi, đều trách cái người này quá dính người.
Thiệu Dương được ôm an ủi, trong lòng thầm so sánh chính mình với trẻ con đang khóc chỉ cần có đồ ngọt là sẽ dỗ dành được ngay.
Nhìn theo hai chị em A Ngư rời khỏi tầm mắt, Thiệu Dương khóe miệng cong lên, giống như đã đi qua được ngọn núi rất cao vậy.
Xuống máy bay ở tỉnh thành, A Ngư và Diệp Hoằng Lễ lại ngồi xe đến thành phố.
Ba năm trước, nhà họ Diệp cùng cha Tề Như Châu cùng nhau mở một nhà máy thực phẩm để sản xuất halogen, nhà máy thực phẩm làm ăn phát đạt, cuộc sống của nhà họ Diệp cũng ngày càng tốt hơn.
Bởi vì nhà máy ở trong thành phố, nhà họ Diệp phải chuyển đến nội thành, cũng mua nhà ở chỗ này, chính thức định cư trong thành phố.
Cha Diệp đang chơi tuyết với cháu gái của mình trong tiểu khu thì nhìn thấy hai chị em, vui mừng nhướng mày: “Hai đứa về rồi à, có mệt không? Lên lầu nhanh đi, mẹ và chị dâu đã nấu cơm làm.một bàn đồ ăn ngon.”
Tiểu cô nương mũ đỏ, quần áo đó, giày đỏ, chớp chớp đôi mắt to tò mò nhìn A Ngư và Diệp Hoằng Lễ. Cô bé năm nay mới ba tuổi, đã sớm quên cô và cậu đã lâu không gặp.
Diệp Hoằng Lễ buông hành lý xuống, bước tới bế hai cháu gái lên: “Tiểu Điểm Điểm không nhớ rõ cậu nhỏ sao, ai nha, cậu nhỏ mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, phải làm sao bây giờ!”
Cô bé được ôm lấy, nghiêm túc quan sát Diệp Hoằng Lễ, có lẽ là do quan hệ huyết thống, không sợ cười khanh khách.
Nói cười, cả nhà lên lầu, nhà họ Diệp ở tầng ba.
“Tới rồi sao.” Mẹ Diệp một tay kéo một người nhìn trái nhìn phải, đau lòng muốn chết: “Đều gầy rồi, đi làm rất mệt mỏi đi.”
A Ngư mỉm cười nói: “Không mệt mỏi, đồng nghiệp đều rất tốt, đều chăm sóc con.”
Diệp Hoằng Lễ cũng góp vui nói chuyện vui vẻ của mình.
Gia đình hiếm khi đoàn tụ cười nói không dứt.
Cha mẹ Diệp mặt mày hớn hở, chị dâu Diệp lấy đồ chơi Diệp Hoằng Dương cho trêu chọc con gái trắng trẻo mập mạp, Diệp Hoằng Lễ hưng trí bừng bừng nói mình tham gia đội bóng rổ.
Nét mặt ai cũng thoải mái vui vẻ, gia đình bình an mạnh khỏe, cuộc sống phong phú và tốt đẹp. Nếu không có gì bất ngờ, người nhà họ Diệp sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ như vậy.
Tâm nguyện ban đầu của cô đều đã thực hiện được.
Mùng hai tết, một nhà ba người Diệp Hoằng Dương sáng sớm đã ra ngoài chúc tết mẹ vợ, nhà mẹ đẻ chị dâu Diệp ở thôn phía dưới, phải đi tới mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Hoằng Lễ vẫn nằm trên giường đến 10 giờ, bị mẹ Diệp kéo chăn đuổi xuống giường.
Diệp Hoằng Lễ bị ép rời giường than thở: “Vừa mới về nhà thì coi như bảo bối, lúc này mới mấy ngày liền trở mặt không nhận người.”
Mẹ Diệp buồn cười: “Ban ngày không chịu dậy, buổi tối không ngủ được, con tính tối đếm cừu sao. Hôm nay thời tiết tốt như vậy, đi ra ngoài một chút.”
Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên, A Ngư gần kề thuận tay nhận lấy, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nóng nảy: “Xin chào.” Loáng thoáng còn có tiếng cười đừa.
“Thiệu ba tuổi, anh đừng trẻ con như vậy, cho rằng véo mũi em liền không nghe ra.”
Thiệu Dương cười hì hì: “Biết là tránh không tai của em mà, vậy em thử đoàn xem hiện tại anh đang ở đâu?”
A Ngư: “Điện thoại công cộng ở cổng phía đông của tiểu khu.”
Trong buồng điện thoại, Thiệu Dương kêu một tiếng: “Cái này em cũng thể đoán được.”
A Ngư vui ơi là vui: “Điện thoại nhà em có id người gọi, có phải anh đi máy bay đến choáng váng không?”
Thiệu Dương buồn bực vỗ vỗ trán, quả nhiên là ngồi đến choáng váng, cư nhiên còn muốn tạo cho cô một kinh hỉ.
Bà Diệp không buồn dạy dỗ đứa con trai nhỏ sống đảo lộn ngày đêm của mình, bà dỏng tai nghe cuộc điện thoại của A Ngư.
Diệp Hoằng Lễ húp một ngụm cháo, người này năm mới còn đuổi theo, quản cũng quá chặt, chậc chậc.
Thiệu Dương nhéo ống nghe, một bộ ngữ khí vô lại: “Em xem hiện tại anh đã ở dưới lầu nhà em.”
A Ngư trêu chọc cậu ấy: “Em sẽ giúp anh xem hôm nay có máy bay về thủ đô hay không, xe lửa cũng được.”
“Sao em có thể vô tình như vậy.” Thiệu Dương kêu thảm thiết: “Anh ngàn dặm xa xôi suốt đêm chạy tới, hiện tại vừa lạnh vừa đói vừa đáng thương.”
A Ngư cười khẽ một tiếng: “Tòa 2 căn 301, có muốn em xuống dưới lầu chờ anh đại giá hay không.”
Thiệu Dương như mở cờ trong bụng: “Không dám làm phiền em đại giá, tự anh chuồn qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.