Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 86
Hoãn Quy Hĩ
23/11/2023
Đại trưởng công chúa Chân Định vừa tức giận vừa đau lòng, không đành lòng mắng cháu gái thêm nữa, cơn tức giận dồn hết lên người Thẩm Khắc Kỷ: "Đồ thứ mặt người dạ thú, vậy mà ta còn nghĩ hắn ta là người tốt, không ngờ lại là đồ khốn kiếp, thứ không có trách nhiệm, thứ trứng thối đáng chết!” Bà ấy tức giận chuyện Thẩm Khắc Kỷ không được không bằng chuyện hắn ta dội nước bẩn lên người cháu gái mình. Hắn ta là nam nhân, cảm thấy mình bất lực không thể gặp người khác, vậy nữ nhân không thể mang thai và ghen tuông thì có mặt mũi để gặp người khác sao.
Nếu lúc này Thẩm Khắc Kỷ ở trước mặt bà, bà sẽ dùng gậy đánh chết hắn ta, đại trưởng công chúa Chân Định tức giận hỏi: "Phu thê Vinh Vương cũng biết sao?"
A Ngư: "Vinh Vương không biết, chỉ có Vương Phi đã biết chuyện từ lâu."
Đại trưởng công chúa Chân Định chế nhạo: "Ta cứ thắc mắc sao bà ta lại đổi tính, hai mẹ con bọn họ đều cùng một giuộc, con nổi danh cả kinh thành là nữ nhân ghen tuông, còn bọn họ lại ngược lại, một là trượng phụ tốt, một là mẹ chồng tốt, thứ đê tiện."
“Con cũng ngu ngốc!” Đại trưởng công chúa Chân Định chọc vào trán A Ngư: “Trong nhà nuôi con lớn như vậy mà con lại ngược đãi bản thân như thế đó."
"Con sai rồi, tổ mẫu, con biết sai rồi, con không nên bị tình yêu che mắt. Con thích hắn ta nên không muốn nhìn hắn ta bị xấu hổ. Nếu hắn ta thích con, hắn ta cũng không chịu được khi nhìn con đau khổ, nhưng hắn ta không có, con nên nhìn ra sớm mới phải, hắn ta căn bản không thích con."
Đại trưởng công chúa Chân Định hơi yên tâm một chút: "Lý giải này cũng Không phải không đúng, phu thê nên bao dung lẫn nhau, nhưng vĩnh viễn không có ai chiều lòng người khác mãi được. Cũng may con đã hiểu rõ, không sai đến cùng, bây giờ, con đang suy nghĩ gì, con còn muốn sống cùng hắn ta nữa không?"
Dưới cái nhìn của đại trưởng công chúa Chân Định, A Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: "Con không muốn, cũng không sống nổi, nhưng con không muốn khi ra đi lại mang thêm tai tiếng, con là một người trong sạch, vì sao mà phải mang thanh danh không tốt vì hắn ta."
Hơn nữa, bây giờ nàng không muốn nhường lại vị trí của mình, vậy chẳng phải quá thuận lợi cho Nguyễn Mộ Tình sao. Nguyễn Mộ Tình luôn miệng nói mình không muốn làm thiếp, nàng càng muốn nàng ta phải quỳ gối kính trà trước mặt nàng.
Đại trưởng công chúa Chân Định hiểu rõ ý nàng, nói rõ căn bệnh kín của Thẩm Khắc Kỷ với mọi người, thanh danh của Uyển Dư sẽ trở lại, vừa có được sự thông cảm và khen ngợi. Nhưng một khi đã hòa ly, nàng sẽ lại bị cười nhạo rằng mình không chịu được cô đơn, thậm chí sẽ còn bị chỉ trích nặng hơn. Thời đại này, nữ nhân bị đối xử vô cùng khắc nghiệt.
Đại trưởng công chúa Chân Định vừa yêu vừa tội A Ngư: "Con nghĩ gì thì cứ nói đi."
A Ngư cau mày: “Gần đây con vô tình phát hiện Thẩm Khắc Kỷ hình như có người bên ngoài.” Theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc này Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình đã cấu kết với nhau, còn cụ thể đến đâu thì nàng không rõ, nàng đã sai mấy đứa nhỏ theo dõi rồi.
Đại trưởng công chúa Chân Định đã thấy qua chuyện của mấy thái giám, bà ấy cười nhạo: “Thật đúng là thân tàn nhưng tâm không tàn.” Bà ấy nghĩ thầm, chắc vì nữ nhân này nên cháu gái mới hoàn toàn sáng mắt ra.
A Ngư lắc đầu: "Nữ nhân này có chút kỳ lạ, bệnh của Thẩm Khắc Kỷ lại tốt lên khi ở bên cạnh nàng ta."
Đại trưởng công chúa Chân Định trợn mắt, có chút bối rối.
A Ngư cười tự giễu: "Có lẽ bọn họ mới là một cặp trời sinh, con muốn nhờ tổ mẫu cho con mượn vài người đáng tin cậy, con muốn làm một số việc."
Mèo có thể nghe ngóng tin tức, nhưng có một số việc phải do người làm.
A Ngư giải thích ngắn gọn kế hoạch của mình. Thật ra, mục đích chính của nàng là Tạ gia. Nguyên chủ không tin Tạ phụ thông đồng với địch bán nước, nam nhi Tạ gia mấy đời trấn thủ biên cương, công lao rất lớn, làm nhiều người chướng mắt, kể cả người đang nắm quyền. Một trong những ước nguyện của nguyên chủ là tìm ra hung thủ đứng đằng sau hãm hại Tạ gia và báo thù, đặc biệt là tìm xem có phải Vinh Vương phủ ra tay hay không, có phải Vinh Vương phủ sốt ruột muốn ra tay với nàng mà động tay động chân phía sau để vặn ngã Tạ gia sau lưng nàng, mặc dù thực lực của Vinh Vương phủ không giống có khả năng làm được như vậy.
Sau khi nghe xong, đại trưởng công chúa Chân Định thở dài, ánh mắt xót xa: "Ngã một lần thì khôn ra, dù sao thì con cũng trưởng thành rồi, con cứ làm đi, tổ mẫu chống lưng cho con."
A Ngư yên tâm mỉm cười.
Đại trưởng công chúa Chân Định đột nhiên đứng lên.
A Ngư nhìn bà ấy.
Đại trưởng công chúa Chân Định nghiêm túc nói: “Đi thôi, tổ mẫu sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Dù sao Uyển Dư cũng nói mình không muốn chung sống với Thẩm Khắc Kỷ nữa, nên tự nhiên không cần giữ mặt mũi cho Vinh Vương phủ. Hôm nay, bà ấy sẽ cho bọn họ biết bắt nạt người Tạ gia sẽ có hậu quả gì.
Đại trưởng công chúa Chân Định cố ý chọn lúc chạng vạng tối, lúc cả ba người nhà Vinh Vương đều cả trong phủ để đi qua chém giết.
“Sao cô mẫu lại ở đây?”
Vinh Vương ngạc nhiên, chợt nhớ đến A Ngư, sắc mặt hắn trầm xuống.
Hôm qua, hắn trở về muộn, vừa về đã nghe thế tử phi rời phủ lúc chạng vạng tối để đi Thanh Nguyệt am, có vẻ như cãi nhau với trưởng tử rồi không thoải mái, rồi lại nhớ đến nhị phòng có tin vui. Vinh Vương đoán chắc là do Vương Phi hoặc trưởng tử đã nói đến chuyện muốn nạp thiếp, con dâu không vui rồi nổi tính trẻ con. Vì chuyện này mà hắn còn cố ý đến Hà Hương Uyển hỏi Vương Phi.
Vương Phi vẫn muốn che giấu xích mích, giả vờ như không có chuyện gì, nhưng hắn không phải người ngu, sao lại nhìn không ra được. Sao lại có thể mà con dâu nhà ai lại ngang ngược như thế chứ, cũng chỉ có Vinh Vương phủ bọn họ mới hiền lành, nhẫn nhịn nàng nhiều năm như vậy.
Lúc này hắn đang muốn chọn hai nha hoàn ban cho trưởng tử, đường đường là nam nhi bảy thước lại bị một nữ nhân quản này quản nọ, lớn to đầu như vậy rồi mà không có nổi một đứa con, thật xấu hổ.
Nhưng Vương Phi không biết đã bị Tạ Uyển Dư cho ăn cái gì, cứ luôn nói đỡ cho nàng, nói cái gì mà con cháu tự có phúc của nó, bọn họ làm trưởng bối không nên nhúng tay vào sẽ tốt hơn. Bà ta còn nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, tốt xấu gì cũng phải cho đại trưởng công chúa Chân Định mặt mũi. Bà ta nói đến mức Vinh Vươn tức giận, thở hổn hển rời khỏi Hà Hương Uyển.
Bây giờ hắn nghe A Ngư trở lại cùng đại trưởng công chúa Chân Định, phản ứng đầu tiên của Vinh Vương là nàng muốn lấy đại trưởng công chúa Chân Định ép người, sao lại có thể vô lý như vậy được!
Vinh Vương quyết định, dù có chuyện gì đi nữa thì hôm nay hắn cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với đại trưởng công chúa Chân Định, nhất định không để trưởng tử tuyệt hậu.
So với Vinh Vương mang đầy giận dữ trong lòng, Vinh Vương Phi và Thẩm Khắc Kỷ lại cảm thấy lo lắng, từ sâu trong nội tâm có một cảm giác không chắc chắn, vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Nếu lúc này Thẩm Khắc Kỷ ở trước mặt bà, bà sẽ dùng gậy đánh chết hắn ta, đại trưởng công chúa Chân Định tức giận hỏi: "Phu thê Vinh Vương cũng biết sao?"
A Ngư: "Vinh Vương không biết, chỉ có Vương Phi đã biết chuyện từ lâu."
Đại trưởng công chúa Chân Định chế nhạo: "Ta cứ thắc mắc sao bà ta lại đổi tính, hai mẹ con bọn họ đều cùng một giuộc, con nổi danh cả kinh thành là nữ nhân ghen tuông, còn bọn họ lại ngược lại, một là trượng phụ tốt, một là mẹ chồng tốt, thứ đê tiện."
“Con cũng ngu ngốc!” Đại trưởng công chúa Chân Định chọc vào trán A Ngư: “Trong nhà nuôi con lớn như vậy mà con lại ngược đãi bản thân như thế đó."
"Con sai rồi, tổ mẫu, con biết sai rồi, con không nên bị tình yêu che mắt. Con thích hắn ta nên không muốn nhìn hắn ta bị xấu hổ. Nếu hắn ta thích con, hắn ta cũng không chịu được khi nhìn con đau khổ, nhưng hắn ta không có, con nên nhìn ra sớm mới phải, hắn ta căn bản không thích con."
Đại trưởng công chúa Chân Định hơi yên tâm một chút: "Lý giải này cũng Không phải không đúng, phu thê nên bao dung lẫn nhau, nhưng vĩnh viễn không có ai chiều lòng người khác mãi được. Cũng may con đã hiểu rõ, không sai đến cùng, bây giờ, con đang suy nghĩ gì, con còn muốn sống cùng hắn ta nữa không?"
Dưới cái nhìn của đại trưởng công chúa Chân Định, A Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: "Con không muốn, cũng không sống nổi, nhưng con không muốn khi ra đi lại mang thêm tai tiếng, con là một người trong sạch, vì sao mà phải mang thanh danh không tốt vì hắn ta."
Hơn nữa, bây giờ nàng không muốn nhường lại vị trí của mình, vậy chẳng phải quá thuận lợi cho Nguyễn Mộ Tình sao. Nguyễn Mộ Tình luôn miệng nói mình không muốn làm thiếp, nàng càng muốn nàng ta phải quỳ gối kính trà trước mặt nàng.
Đại trưởng công chúa Chân Định hiểu rõ ý nàng, nói rõ căn bệnh kín của Thẩm Khắc Kỷ với mọi người, thanh danh của Uyển Dư sẽ trở lại, vừa có được sự thông cảm và khen ngợi. Nhưng một khi đã hòa ly, nàng sẽ lại bị cười nhạo rằng mình không chịu được cô đơn, thậm chí sẽ còn bị chỉ trích nặng hơn. Thời đại này, nữ nhân bị đối xử vô cùng khắc nghiệt.
Đại trưởng công chúa Chân Định vừa yêu vừa tội A Ngư: "Con nghĩ gì thì cứ nói đi."
A Ngư cau mày: “Gần đây con vô tình phát hiện Thẩm Khắc Kỷ hình như có người bên ngoài.” Theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc này Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình đã cấu kết với nhau, còn cụ thể đến đâu thì nàng không rõ, nàng đã sai mấy đứa nhỏ theo dõi rồi.
Đại trưởng công chúa Chân Định đã thấy qua chuyện của mấy thái giám, bà ấy cười nhạo: “Thật đúng là thân tàn nhưng tâm không tàn.” Bà ấy nghĩ thầm, chắc vì nữ nhân này nên cháu gái mới hoàn toàn sáng mắt ra.
A Ngư lắc đầu: "Nữ nhân này có chút kỳ lạ, bệnh của Thẩm Khắc Kỷ lại tốt lên khi ở bên cạnh nàng ta."
Đại trưởng công chúa Chân Định trợn mắt, có chút bối rối.
A Ngư cười tự giễu: "Có lẽ bọn họ mới là một cặp trời sinh, con muốn nhờ tổ mẫu cho con mượn vài người đáng tin cậy, con muốn làm một số việc."
Mèo có thể nghe ngóng tin tức, nhưng có một số việc phải do người làm.
A Ngư giải thích ngắn gọn kế hoạch của mình. Thật ra, mục đích chính của nàng là Tạ gia. Nguyên chủ không tin Tạ phụ thông đồng với địch bán nước, nam nhi Tạ gia mấy đời trấn thủ biên cương, công lao rất lớn, làm nhiều người chướng mắt, kể cả người đang nắm quyền. Một trong những ước nguyện của nguyên chủ là tìm ra hung thủ đứng đằng sau hãm hại Tạ gia và báo thù, đặc biệt là tìm xem có phải Vinh Vương phủ ra tay hay không, có phải Vinh Vương phủ sốt ruột muốn ra tay với nàng mà động tay động chân phía sau để vặn ngã Tạ gia sau lưng nàng, mặc dù thực lực của Vinh Vương phủ không giống có khả năng làm được như vậy.
Sau khi nghe xong, đại trưởng công chúa Chân Định thở dài, ánh mắt xót xa: "Ngã một lần thì khôn ra, dù sao thì con cũng trưởng thành rồi, con cứ làm đi, tổ mẫu chống lưng cho con."
A Ngư yên tâm mỉm cười.
Đại trưởng công chúa Chân Định đột nhiên đứng lên.
A Ngư nhìn bà ấy.
Đại trưởng công chúa Chân Định nghiêm túc nói: “Đi thôi, tổ mẫu sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Dù sao Uyển Dư cũng nói mình không muốn chung sống với Thẩm Khắc Kỷ nữa, nên tự nhiên không cần giữ mặt mũi cho Vinh Vương phủ. Hôm nay, bà ấy sẽ cho bọn họ biết bắt nạt người Tạ gia sẽ có hậu quả gì.
Đại trưởng công chúa Chân Định cố ý chọn lúc chạng vạng tối, lúc cả ba người nhà Vinh Vương đều cả trong phủ để đi qua chém giết.
“Sao cô mẫu lại ở đây?”
Vinh Vương ngạc nhiên, chợt nhớ đến A Ngư, sắc mặt hắn trầm xuống.
Hôm qua, hắn trở về muộn, vừa về đã nghe thế tử phi rời phủ lúc chạng vạng tối để đi Thanh Nguyệt am, có vẻ như cãi nhau với trưởng tử rồi không thoải mái, rồi lại nhớ đến nhị phòng có tin vui. Vinh Vương đoán chắc là do Vương Phi hoặc trưởng tử đã nói đến chuyện muốn nạp thiếp, con dâu không vui rồi nổi tính trẻ con. Vì chuyện này mà hắn còn cố ý đến Hà Hương Uyển hỏi Vương Phi.
Vương Phi vẫn muốn che giấu xích mích, giả vờ như không có chuyện gì, nhưng hắn không phải người ngu, sao lại nhìn không ra được. Sao lại có thể mà con dâu nhà ai lại ngang ngược như thế chứ, cũng chỉ có Vinh Vương phủ bọn họ mới hiền lành, nhẫn nhịn nàng nhiều năm như vậy.
Lúc này hắn đang muốn chọn hai nha hoàn ban cho trưởng tử, đường đường là nam nhi bảy thước lại bị một nữ nhân quản này quản nọ, lớn to đầu như vậy rồi mà không có nổi một đứa con, thật xấu hổ.
Nhưng Vương Phi không biết đã bị Tạ Uyển Dư cho ăn cái gì, cứ luôn nói đỡ cho nàng, nói cái gì mà con cháu tự có phúc của nó, bọn họ làm trưởng bối không nên nhúng tay vào sẽ tốt hơn. Bà ta còn nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, tốt xấu gì cũng phải cho đại trưởng công chúa Chân Định mặt mũi. Bà ta nói đến mức Vinh Vươn tức giận, thở hổn hển rời khỏi Hà Hương Uyển.
Bây giờ hắn nghe A Ngư trở lại cùng đại trưởng công chúa Chân Định, phản ứng đầu tiên của Vinh Vương là nàng muốn lấy đại trưởng công chúa Chân Định ép người, sao lại có thể vô lý như vậy được!
Vinh Vương quyết định, dù có chuyện gì đi nữa thì hôm nay hắn cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với đại trưởng công chúa Chân Định, nhất định không để trưởng tử tuyệt hậu.
So với Vinh Vương mang đầy giận dữ trong lòng, Vinh Vương Phi và Thẩm Khắc Kỷ lại cảm thấy lo lắng, từ sâu trong nội tâm có một cảm giác không chắc chắn, vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.