Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Pháo Hôi Không Cam Tâm
Chương 43: Mãn Cấp Trà Xanh Nữ Chính (16)
Ý Tuyệt Thương Tâm
29/07/2024
Cô liếc mắt nhìn Lãnh Quyên thì không khỏi bật cười. Khuôn mặt thiếu niên từ nãy đến giờ vẫn đen như đít nồi.
Cậu dướn người về phía cô một chút rồi lại ngồi ngay ngắn chỗ mình, lại dướn một chút liên tục lặp lại mấy lần.
Thiếu niên nhíu mày thầm nghĩ: Không biết mấy đứa con gái mất nết nào lại gửi ba cái thứ này chứ? Bổn thiếu gia đẹp trai là thật, nhưng cũng không dễ dãi.
Tan Tình vươn tay nắm lấy ngón trỏ của cậu lắc lắc.
Lãnh Quyên giật mình, miệng lắp bắp không nên câu: " Tiểu... tiểu Tình, cậu...cậu làm gì thế? "
Khuôn mặt ai đó đã như trái cà chua đỏ tươi chín mọng rồi. Cậu cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài mất tiêu.
Thình thịch!
Thình thịch!
Lãnh Quyên cố gắng tỏ ra lạnh lùng hết mức, hùng hổ nói: " Cậu buông tay bổn thiếu gia ra. Còn nắm nữa là phải chịu trách nhiệm đấy. "
Cô gái nhỏ vẫn không buông còn nắm chặt hơn cười tươi nói: " Chịu trách nhiệm thì chịu, sợ gì chứ. "
Thiếu niên trẻ lúc này cảm thấy muốn ngất quá đi. Trái tim đập liên hồi càng lúc càng nhanh không có điểm dừng.....
Lâm Trà Trà đi cùng nhóm bạn mua nước ngọt dưới căn tin rồi ngồi ghế đá dưới bóng cây xà cừ.
Lâm Trà Trà bắt đầu câu chuyện. Mùi vị trà xanh lại ập đến.
"Tớ với Tử Việt vẫn chưa làm hòa..... "
Nói đến đây đôi mắt tròn xoe đã mang ánh nước óng ánh.
Nhược Tiểu Nhu sấn sổ đoán: " Hai cậu vẫn chưa làm hòa là do con nhỏ Tan Tình đúng không? "
Lâm Trà Trà lắc đầu đáng thương nhìn Nhược Tiểu Nhu nói: " Không phải... mặc dù hôm trước tớ vô tình thấy cô ấy có gặp Tử Việt nói chuyện gì đó. "
Hi Kỳ Kỳ kì quái nói: " Không phải cái gì. Có ai lại lén lút gặp bạn trai của người khác không? "
Nhược Tiếu Nhu bật nắp lon nước ngọt ra tu một hơi rồi nói.
- Trà Trà, cậu quá hiền rồi. Không thể để như vậy được. Tớ sẽ giúp cậu dạy cô ta một bài học nho nhỏ.
Lâm Trà Trà ra vẻ khuyên răn: "Đừng, như vậy không hay đâu. "
Hi Kỳ Kỳ: " Không phải lo. "
Cô ta cười ngầm trong bụng: Mấy cô bạn hờ này nhiều lúc vẫn có ích nhỉ. Tan Tình, trò hay lại sắp có rồi.
Nhược Tiểu Nhu và Hi Kỳ Kỳ nối danh là đôi bạn thâm thúy, giỏi nhất là chơi khăm người khác.
Sáng hôm sau, những giọt sương còn đọng trên lá bám víu mãi chưa chịu tan đi. Tan Tình sải bước đi về phía lớp học.
Cô thờ ơ nhìn về phía trước. Cửa phòng học hôm nay lại đóng?
Tan Tình nhếch môi, giơ chân đạp cửa rồi lùi lại.
Một xô nước đen xì bốc mùi rơi ụp xuống lênh láng khắp cửa lớp, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Trà Trà đứng cách đó một đoạn vẫn bị bắn vào người ướt một mảng.
- Á...
Hi Kỳ Kỳ và Nhược Tiểu Nhu vội chạy đến cạnh bên Lâm Trà Trà, nhưng khi đến cạnh thấy mùi hôi vấn trên áo cô ta liền vô thức nhăn mặt lùi lại. Lâm Trà Trà đôi mắt đỏ au oán giận nhìn cô rồi chạy một mạch ra ngoài.
"Trò hề này vui không?" Cô lạnh lùng nhìn Nhược Tiểu Nhu, Hi Kỳ Kỳ nói.
Hai người nọ đều lắc đầu chối bỏ.
Trò hề gì?Đúng vậy, bọn tôi không... không biết gì cả.Hi Kỳ Kỳ, Nhược Tiểu Nhu cảm thấy sợ sệt trước ánh mắt không chút độ ấm kia.
Miêu Miêu: [ Túc chủ, tôi có video bọn họ làm việc xấu này. ]
( Gửi cho giáo viên chủ nhiệm đi. ]
Miêu Miêu: (Yes, sir. ]
Cô nhìn hệ thống với ánh mắt ghét bỏ.
( Đã dốt còn bày đặt nói tiếng anh. ]
Hệ thống:...... Kệ người ta đi trời.
Tan Tình dựa người vào tường lười nhác vân vê vòng tay.
( Cô không định vào lớp à?]
[ Mi lau chỗ nước kia rồi ta vào. ]
( Thôi khỏi. ] Nói xong, Miêu Miêu tự động bật chế độ ẩn.
Nó còn đứng đó là túc chủ thân yêu của nó bắt nó dọn thật luôn đấy. Chuồn là thượng sách!
Cậu dướn người về phía cô một chút rồi lại ngồi ngay ngắn chỗ mình, lại dướn một chút liên tục lặp lại mấy lần.
Thiếu niên nhíu mày thầm nghĩ: Không biết mấy đứa con gái mất nết nào lại gửi ba cái thứ này chứ? Bổn thiếu gia đẹp trai là thật, nhưng cũng không dễ dãi.
Tan Tình vươn tay nắm lấy ngón trỏ của cậu lắc lắc.
Lãnh Quyên giật mình, miệng lắp bắp không nên câu: " Tiểu... tiểu Tình, cậu...cậu làm gì thế? "
Khuôn mặt ai đó đã như trái cà chua đỏ tươi chín mọng rồi. Cậu cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài mất tiêu.
Thình thịch!
Thình thịch!
Lãnh Quyên cố gắng tỏ ra lạnh lùng hết mức, hùng hổ nói: " Cậu buông tay bổn thiếu gia ra. Còn nắm nữa là phải chịu trách nhiệm đấy. "
Cô gái nhỏ vẫn không buông còn nắm chặt hơn cười tươi nói: " Chịu trách nhiệm thì chịu, sợ gì chứ. "
Thiếu niên trẻ lúc này cảm thấy muốn ngất quá đi. Trái tim đập liên hồi càng lúc càng nhanh không có điểm dừng.....
Lâm Trà Trà đi cùng nhóm bạn mua nước ngọt dưới căn tin rồi ngồi ghế đá dưới bóng cây xà cừ.
Lâm Trà Trà bắt đầu câu chuyện. Mùi vị trà xanh lại ập đến.
"Tớ với Tử Việt vẫn chưa làm hòa..... "
Nói đến đây đôi mắt tròn xoe đã mang ánh nước óng ánh.
Nhược Tiểu Nhu sấn sổ đoán: " Hai cậu vẫn chưa làm hòa là do con nhỏ Tan Tình đúng không? "
Lâm Trà Trà lắc đầu đáng thương nhìn Nhược Tiểu Nhu nói: " Không phải... mặc dù hôm trước tớ vô tình thấy cô ấy có gặp Tử Việt nói chuyện gì đó. "
Hi Kỳ Kỳ kì quái nói: " Không phải cái gì. Có ai lại lén lút gặp bạn trai của người khác không? "
Nhược Tiếu Nhu bật nắp lon nước ngọt ra tu một hơi rồi nói.
- Trà Trà, cậu quá hiền rồi. Không thể để như vậy được. Tớ sẽ giúp cậu dạy cô ta một bài học nho nhỏ.
Lâm Trà Trà ra vẻ khuyên răn: "Đừng, như vậy không hay đâu. "
Hi Kỳ Kỳ: " Không phải lo. "
Cô ta cười ngầm trong bụng: Mấy cô bạn hờ này nhiều lúc vẫn có ích nhỉ. Tan Tình, trò hay lại sắp có rồi.
Nhược Tiểu Nhu và Hi Kỳ Kỳ nối danh là đôi bạn thâm thúy, giỏi nhất là chơi khăm người khác.
Sáng hôm sau, những giọt sương còn đọng trên lá bám víu mãi chưa chịu tan đi. Tan Tình sải bước đi về phía lớp học.
Cô thờ ơ nhìn về phía trước. Cửa phòng học hôm nay lại đóng?
Tan Tình nhếch môi, giơ chân đạp cửa rồi lùi lại.
Một xô nước đen xì bốc mùi rơi ụp xuống lênh láng khắp cửa lớp, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Trà Trà đứng cách đó một đoạn vẫn bị bắn vào người ướt một mảng.
- Á...
Hi Kỳ Kỳ và Nhược Tiểu Nhu vội chạy đến cạnh bên Lâm Trà Trà, nhưng khi đến cạnh thấy mùi hôi vấn trên áo cô ta liền vô thức nhăn mặt lùi lại. Lâm Trà Trà đôi mắt đỏ au oán giận nhìn cô rồi chạy một mạch ra ngoài.
"Trò hề này vui không?" Cô lạnh lùng nhìn Nhược Tiểu Nhu, Hi Kỳ Kỳ nói.
Hai người nọ đều lắc đầu chối bỏ.
Trò hề gì?Đúng vậy, bọn tôi không... không biết gì cả.Hi Kỳ Kỳ, Nhược Tiểu Nhu cảm thấy sợ sệt trước ánh mắt không chút độ ấm kia.
Miêu Miêu: [ Túc chủ, tôi có video bọn họ làm việc xấu này. ]
( Gửi cho giáo viên chủ nhiệm đi. ]
Miêu Miêu: (Yes, sir. ]
Cô nhìn hệ thống với ánh mắt ghét bỏ.
( Đã dốt còn bày đặt nói tiếng anh. ]
Hệ thống:...... Kệ người ta đi trời.
Tan Tình dựa người vào tường lười nhác vân vê vòng tay.
( Cô không định vào lớp à?]
[ Mi lau chỗ nước kia rồi ta vào. ]
( Thôi khỏi. ] Nói xong, Miêu Miêu tự động bật chế độ ẩn.
Nó còn đứng đó là túc chủ thân yêu của nó bắt nó dọn thật luôn đấy. Chuồn là thượng sách!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.