Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Pháo Hôi Không Cam Tâm
Chương 45: Mãn Cấp Trà Xanh Nữ Chính (18)
Ý Tuyệt Thương Tâm
29/07/2024
Lâm Trà Trà tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại khoảng trống rất nhỏ.
Cô ta đưa tay đặt lên vai Tiểu Kỳ hỏi: " Cam tâm không?"
Tiểu Kỳ hất tay Lâm Trà Trà trên người mình ra, cười mỉa: "Đương nhiên là không. Có thế cũng hỏi? "
Trà Trà nhận được câu trả lời thích ý liền nắm lấy cơ hội ngỏ lời. Suy cho cùng mượn dao g.i.ế.t người mới là cách có lợi nhất cho cô ta lúc này.
- Chúng ta cùng ngồi chung một con thuyền để dạy dỗ con nhỏ Tan Tình kia, thế nào?
Nữ sinh Tiểu Kỳ lưỡng lự nửa muốn nửa không. Ngồi chung một thuyền nếu thành công thì không có gì đáng ngại, còn nếu thất bại thì....
Lâm Trà Trà năm bắt ngay được sự do dự trong đôi mắt của đối phương liền nói thầm cái lợi cho Tiểu Kỳ nghe.
Cuối cùng Tiểu Kỳ cũng quyết định lên chung một thuyền.
- Tiểu Tình...
"..."
Tan Tình ngó lơ hoàn toàn sự hiện diện của Lãnh Quyên.
Hệ thống:... Bình giấm nhà ai vỡ rồi kia! Chuồn lẹ thôi.
Chàng thiếu niên bị bơ từ nãy đến giờ, khuôn mặt điển trai ỉu xìu đi trông cứ như đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Lãnh Quyên đi nhanh hơn nắm nhẹ lấy cổ tay cô, kéo cô vào góc khuất.
Cậu dụi đầu vào hõm vai cô gọi.
Bé yêu.Gì cơ?Thiếu niên trẻ nói sát tai cô giọng điệu nghiêm túc.
Bé yêu, anh sai rồi.Sai ở đâu?Anh làm gì cũng sai trừ mỗi một việc.Còn cứng miệng? Việc gì?Lãnh Quyên đứng thẳng người, đôi mắt đen chân thành nhìn thẳng cô nói.
- Mỗi việc yêu em là không hề sai.
Thình thịch!
Tan Tình: Chết tiệt! Mới buông lỏng một chút mà đã...
Cậu buông tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lấy cô.
Cậu chỉ dám hôn nhẹ rồi tách ra.
"Bé yêu, đừng bơ anh nữa. Anh chỉ là của một mình bé thôi. Con tim này cũng vậy. "
Tan Tình: " Hừ, đi ăn thôi, đồ dẻo mép. "
Nghe vậy hai mắt chàng trai liền sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc.
- Được được.
Tử Việt đang trên đường trở về nhà thì đi ngang qua quán trà sữa. Hắn dừng lại rồi quyết định đi vào.
Cho tôi một ly trà sữa than tre mang về. À! Một phần mỳ cay thập cẩm nữa.Vâng, quý khách xin vui lòng đợt một lát ạ.Tử Việt đi ra khỏi quán trà sữa, nhìn túi đồ trong tay lại bất giác nở nụ cười.
Hắn nhớ đây là món ăn vặt mà cô thích nhất. Đã bao lâu rồi hai người không nói chuyện nhỉ?
Hắn ta ngẩng lên nhìn về phía trước, nụ cười hiếm hoi liền vụt tắt. Tay hắn bất giác nắm chặt lại, quay người ném thẳng túi đồ vừa mua vào thùng rác.
Tử Việt nhíu mày bước nhanh khỏi đây.
Tình Tình ở bên cậu ta vui vẻ tới vậy à?
Tử Việt: " Chậc!..."
Hệ thống: Ký chủ, tôi chắc chắn là cô cố tình để cho Tử Việt nhìn thấy.
Tan Tình liếc mắt nhìn bóng lưng kia một cái. Ánh mắt sâu xa nhanh chóng thu hồi lại.
Cảm giác này gọi là gì nhỉ? Hẫng hụt? Không, chỉ đơn giản là nhận ra. Mình vừa đánh mất thứ mà cứ nghĩ sẽ không bao giờ mất thôi.
( Ký chủ...)
(Hử?)
( Tuần sau có một bữa tiệc của nhà Lowric. ]
(Lowric? À, cái tên cảm nắng nữ chính ấy á hả? )
( Đúng vậy. Và tôi vừa phát hiện ra, cuốn tiểu thuyết này thiếu mất một trang. ]
(...)
[ Lowric - một tên nhà giàu ăn chơi chính hiệu. Hắn cũng góp phần không nhỏ trong việc khiến nữ phụ trở thành bia đỡ đạn. Trong bữa tiệc lần này, hắn chọn cô là mục tiêu để chơi đùa. ]
[ Tôi chỉ biết đến đây. Còn lại không thể biết rõ sự việc gì sẽ xảy ra đang nằm ở cái trang tiểu thuyết bị thiếu kia. ]
( Đến đây thôi cũng được. Trò chơi chỉ thú vị khi tự mình khám phá. ]
Cô ta đưa tay đặt lên vai Tiểu Kỳ hỏi: " Cam tâm không?"
Tiểu Kỳ hất tay Lâm Trà Trà trên người mình ra, cười mỉa: "Đương nhiên là không. Có thế cũng hỏi? "
Trà Trà nhận được câu trả lời thích ý liền nắm lấy cơ hội ngỏ lời. Suy cho cùng mượn dao g.i.ế.t người mới là cách có lợi nhất cho cô ta lúc này.
- Chúng ta cùng ngồi chung một con thuyền để dạy dỗ con nhỏ Tan Tình kia, thế nào?
Nữ sinh Tiểu Kỳ lưỡng lự nửa muốn nửa không. Ngồi chung một thuyền nếu thành công thì không có gì đáng ngại, còn nếu thất bại thì....
Lâm Trà Trà năm bắt ngay được sự do dự trong đôi mắt của đối phương liền nói thầm cái lợi cho Tiểu Kỳ nghe.
Cuối cùng Tiểu Kỳ cũng quyết định lên chung một thuyền.
- Tiểu Tình...
"..."
Tan Tình ngó lơ hoàn toàn sự hiện diện của Lãnh Quyên.
Hệ thống:... Bình giấm nhà ai vỡ rồi kia! Chuồn lẹ thôi.
Chàng thiếu niên bị bơ từ nãy đến giờ, khuôn mặt điển trai ỉu xìu đi trông cứ như đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Lãnh Quyên đi nhanh hơn nắm nhẹ lấy cổ tay cô, kéo cô vào góc khuất.
Cậu dụi đầu vào hõm vai cô gọi.
Bé yêu.Gì cơ?Thiếu niên trẻ nói sát tai cô giọng điệu nghiêm túc.
Bé yêu, anh sai rồi.Sai ở đâu?Anh làm gì cũng sai trừ mỗi một việc.Còn cứng miệng? Việc gì?Lãnh Quyên đứng thẳng người, đôi mắt đen chân thành nhìn thẳng cô nói.
- Mỗi việc yêu em là không hề sai.
Thình thịch!
Tan Tình: Chết tiệt! Mới buông lỏng một chút mà đã...
Cậu buông tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lấy cô.
Cậu chỉ dám hôn nhẹ rồi tách ra.
"Bé yêu, đừng bơ anh nữa. Anh chỉ là của một mình bé thôi. Con tim này cũng vậy. "
Tan Tình: " Hừ, đi ăn thôi, đồ dẻo mép. "
Nghe vậy hai mắt chàng trai liền sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc.
- Được được.
Tử Việt đang trên đường trở về nhà thì đi ngang qua quán trà sữa. Hắn dừng lại rồi quyết định đi vào.
Cho tôi một ly trà sữa than tre mang về. À! Một phần mỳ cay thập cẩm nữa.Vâng, quý khách xin vui lòng đợt một lát ạ.Tử Việt đi ra khỏi quán trà sữa, nhìn túi đồ trong tay lại bất giác nở nụ cười.
Hắn nhớ đây là món ăn vặt mà cô thích nhất. Đã bao lâu rồi hai người không nói chuyện nhỉ?
Hắn ta ngẩng lên nhìn về phía trước, nụ cười hiếm hoi liền vụt tắt. Tay hắn bất giác nắm chặt lại, quay người ném thẳng túi đồ vừa mua vào thùng rác.
Tử Việt nhíu mày bước nhanh khỏi đây.
Tình Tình ở bên cậu ta vui vẻ tới vậy à?
Tử Việt: " Chậc!..."
Hệ thống: Ký chủ, tôi chắc chắn là cô cố tình để cho Tử Việt nhìn thấy.
Tan Tình liếc mắt nhìn bóng lưng kia một cái. Ánh mắt sâu xa nhanh chóng thu hồi lại.
Cảm giác này gọi là gì nhỉ? Hẫng hụt? Không, chỉ đơn giản là nhận ra. Mình vừa đánh mất thứ mà cứ nghĩ sẽ không bao giờ mất thôi.
( Ký chủ...)
(Hử?)
( Tuần sau có một bữa tiệc của nhà Lowric. ]
(Lowric? À, cái tên cảm nắng nữ chính ấy á hả? )
( Đúng vậy. Và tôi vừa phát hiện ra, cuốn tiểu thuyết này thiếu mất một trang. ]
(...)
[ Lowric - một tên nhà giàu ăn chơi chính hiệu. Hắn cũng góp phần không nhỏ trong việc khiến nữ phụ trở thành bia đỡ đạn. Trong bữa tiệc lần này, hắn chọn cô là mục tiêu để chơi đùa. ]
[ Tôi chỉ biết đến đây. Còn lại không thể biết rõ sự việc gì sẽ xảy ra đang nằm ở cái trang tiểu thuyết bị thiếu kia. ]
( Đến đây thôi cũng được. Trò chơi chỉ thú vị khi tự mình khám phá. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.