Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 17:
Đường Mật
29/08/2024
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Ân làm không ít việc.
Vừa sáng sớm muốn ăn thịt dê nướng nguyên con, chủ động đưa Ngu Kiều đi cưỡi ngựa chạy như bay, tối qua còn sai người suốt đêm đi xử lý sạch sẽ chiến lợi phẩm thu được trong hai tháng, sáng nay chuyển từng rương một tới doanh trướng Ngu Kiều nghỉ ngơi.
Đêm qua gây ra tiếng động không nhỏ, những mỹ nhân Nam Sở được hiến cho Kỳ Ân đều bị dọa tỉnh, lúc đầu các nàng còn kinh hồn bạt vía, tưởng bên ngoài bị sao.
Cho đến khi một tiểu nương tử to gan vén rèm nhìn ra ngoài, họ mới biết, không hiểu bạo quân Kỳ Ân bày trò gì, thế mà lại sai người sửa sạch kim ngân châu báu suốt cả đêm.
Bởi vì không dám đến quá gần, một đám quý nữ Nam Sở chỉ núp ở doanh trướng của mình rồi nhìn từ xa.
Dù thế nào thì ở nhà, các nàng đều là viên ngọc quý trên tay mọi người, từ bé đã nhìn thấy không ít đồ tốt nhưng họ cũng bị hết rương đồ này đến rương đồ khác làm cho kinh hãi rồi.
Khiến họ kinh ngạc hơn là các rương đồ kia đều là do Kỳ Ân chuẩn bị cho Ngu Kiều, thậm chí còn lo lắng bên trên dính bẩn khiến Ngu Kiều nhìn thấy sẽ khó chịu nên hắn sai người rửa sạch.
Đúng thật là...
Một đám quý nữ vây quanh cửa doanh trướng, vẻ mặt vô cùng phức tạp, dẫn đầu là một nương tử mặc váy lụa màu xanh nhạt, nàng ta cắn môi dưới, trong mắt xẹt qua sự khác thường.
Sự im lặng lan tràn trong doanh trướng.
Một lúc lâu sau, một nương tử mặt tròn đứng sau đám người kiễng chân nhìn ra ngoài rồi than thở: “Thực ra... Hoàng đế Bắc Tần này cũng không tàn bạo vô tình như trong tưởng tượng của chúng ta nhỉ? Ta thấy hắn đối xử với Ngu Kiều khá tốt...”
Có lẽ là có người mở lời, một nương tử mặc y phục màu vàng cũng nói tiếp: “Ừm, chạng vạng hôm qua ta còn tình cờ nghe thấy vài hoạn quan lén lút bàn tán, nói là vì để Ngu Kiều vui vẻ, hôm qua lúc trời còn chưa sáng, Hoàng đế Bắc Tần kia đã vào núi bắt một con chuột tuyết toàn thân dính không chút màu khác để tặng nàng ta...”
Nghe thế, các nương tử không biết chuyện đều nhìn về phía nương tử vừa nói kia, thậm chí ngay cả Yến Thanh không hứng thú gì với mấy tin tức này cũng kinh ngạc nhìn qua.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nương tử mặc y phục vàng kia tưởng mọi người không tin nên sốt ruột: “Các ngươi đừng không tin ta, những lời này chính tai ta nghe thấy đấy.”
“Không phải không tin ngươi, chỉ là ở Nam Sở, lang quân tặng nương tử chuột tuyết chính tay mình bắt được có ý nghĩa gì, chắc hẳn ngươi cũng biết. Càng không cần nói đến chuột tuyết trắng thuần...”
Tiểu nương tử muốn nói lại thôi.
Đúng thế ở đây quý nữ nhỏ tuổi nhất cũng đã cập kê, ít nhiều gì cũng hiểu rõ chuyện tình yêu, đương nhiên cũng biết trong giới sĩ tộc Nam Sở lưu truyền một ước định gần như thành quy củ.
Đó chính là...
Nếu như lang quân chưa thành hôn ngưỡng mộ nương tử nào đó thì họ đều sẽ chủ động đi bắt một con chuột tuyết tặng cho tiểu nương tử trong lòng mình để bày tỏ thành ý.
Màu sắc càng thuần khiết không tì vết càng có thể chứng minh thành ý của lang quân.
Nghe nói trước kia còn có một yêu cầu là lang quân phải đích thân đi bắt, chỉ có điều chuột tuyết là thú vật, từ bé đã nhanh nhẹn, linh hoạt, người thường đi cũng không bắt được.
Huống chi là đám lang quân sĩ tộc ai ai cũng quý như vàng ngọc, thứ có thể dùng ngân lượng mua, nào có ai tình nguyện đi chịu khổ.
Không ngờ...
“Ta đột nhiên nhớ lại trước kia Cửu Hoàng tử cũng từng tặng Yến Thanh chuột tuyết chính tay ngài bắt được đúng không?”
Đang yên lặng, nương tử mặc váy xanh nhạt đột nhiên nói.
Nghe thế, Yến Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử cách đó không xa, nắm tay giấu trong tay áo siết chặt lại.
Thấy Yến Thanh nhìn qua, trên mặt nữ tử váy xanh hiện lên vẻ ảo não: “Xin lỗi Yến Thanh, ta nhất thời lỡ lời, Cửu Hoàng tử điện hạ... Hy vọng ngươi không để bụng.”
“Thực ra ta... Thực ra ta cũng chỉ bất bình thay ngươi thôi. Trước đó mặc dù ngươi với Ngu Kiều được xưng là một trong hai nữ tử xinh đẹp nhất Kinh thành nhưng những người ở đây ai mà không biết ngoại trừ gương mặt ra, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, nàng ta làm gì so được với ngươi. Đừng nói là ngươi, đến cả ta cũng thắng được nàng ta kìa. Ngoại trừ bách tính bình dân không biết rõ nội tình ra, sĩ tộc có ai không hiểu Ngu Kiều chỉ có hư danh, thực tế đầu óc nàng ta rỗng tuếch. Thậm chí nếu không phải nàng ta có một phụ thân tốt, ai dám đặt cho nàng ta danh hiệu không phân cao thấp với ngươi...”
Nữ tử vừa nói đến đây, Yến Thanh đã lạnh lùng ngắt lời nàng ta: “Thẩm Bội, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Nghe thấy Yến Thanh hỏi thẳng như thế, nữ tử tên Thẩm Bội kia cụp mắt, giấu đi ánh sáng chợt lóe lên, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng ta chân thành nói: “Ta muốn nói gì sao? Ta muốn nói Ngu Kiều kia có tài đức gì mà có thể được Hoàng đế Bắc Tần ưu ái như thế? Người đáng được Kỳ Ân để trong lòng mà cưng chiều nên là ngươi mới phải. Yến Thanh, bây giờ Nam Sở đã mất, đám người như ta và ngươi sau này đều như lục bình không rễ, bây giờ toàn bộ vinh nhục đều gắn liền với Kỳ Ân. Những ngày này ngươi cũng nhìn thấy rồi, Ngu Kiều được đãi ngộ thế nào, mà chúng ta lại được đối xử ra sao? So với cứ ngồi đây chờ chết, dựa vào nhân phẩm và tướng mạo của người, nếu ngươi thực sự tranh giành, ta không tin Ngu Kiều kia có thể sánh với ngươi...”
“Ha.”
Nữ tử kia còn chưa dứt lời, Yến Thanh bên này đã lập tức cười khẽ, sau đó ý cười chậm rãi biến mất, ánh mắt nhìn nữ tử mặc y phục xanh cách đó không xa lạnh như băng: “Nếu ngươi ngưỡng mộ Ngu Kiều, muốn đi tranh đi cướp thì tùy ngươi. Đừng có mưu tính vặt vãnh này với ta, đúng là khiến người ta kinh tởm.”
“Ngươi...”
Nữ tử mặc y phục xanh bị phản bác lại đến tái cả mặt.
Mà Yến Thanh bên kia đã quay đầu lại, tỏ vẻ không muốn nhiều lời với nàng ta.
Bên tai còn nghe thấy tiếng nghẹn ngào muốn khóc của nữ tử kia, cái gì mà “không biết lòng người tốt”, “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”,... Những nương tử khác an ủi nàng ta nhưng Yến Thanh làm như mắt điếc tai ngơ.
Hừ, muốn chết cũng đừng kéo nàng ấy theo.
Thực sự cho rằng cái danh hiệu bạo quân của Kỳ Ân kia bày ra cho có à, tưởng rằng hắn đối xử tốt với Ngu Kiều thì hắn chính là tên háo sắc chẳng từ chối ai sao?
Ngây thơ!
Yến Thanh hiểu rõ Thẩm Bội có âm mưu gì, thậm chí nàng ấy còn đoán được nàng ta không bẫy được nàng ấy thì cũng sẽ chuẩn bị thao túng để những người khác thử trước.
Yến Thanh cũng không có ý định mở lời ngăn cản chuyện này.
Dù sao nếu nàng ấy thực sự ngăn cản, nói không chừng mọi người sẽ nghĩ thế này thế nọ sau lưng nàng ấy, có lẽ họ còn cho rằng nàng ấy đang ngăn cản họ một bước lên mây.
Yến Thanh chẳng biết gì khác, chỉ tự mình biết mình thôi, lần trước hiến vũ, Kỳ Ân có thái độ gì với nàng ấy, lại có thái độ gì với Ngu Kiều, nàng ấy nhìn thấy rõ.
Rõ ràng hắn đã đặt Ngu Kiều trong lòng rồi.
Dù cho trong lời Thẩm Bội, Ngu Kiều có muôn vàn khuyết điểm nhưng Yến Thanh đã nếm vị tình, nàng ấy biết thực sự yêu thích một người thì nào có cân nhắc, tính toán xem người đó tốt hay không tốt.
Xuất hiện rồi thì chính là người đó, không có lý lẽ gì đáng nói cả.
Nghĩ đến đây, Yến Thanh cúi đầu nén sự bi thương đang trào dâng trong mắt, nàng ấy siết chặt nắm tay.
Vô Kỵ ca ca, rốt cuộc huynh đang ở đâu.
Còn nữa... Trường Đức kia mang lại cho nàng ấy cảm giác cực kỳ quen thuộc, nàng ấy không rõ, đối phương chỉ nói với nàng ấy có chuyện phải đi ra ngoài muốn chuyện, vì sao từ đó trở đi lại bặt vô âm tín, nàng ấy đi hỏi thăm hoạn quan cũng không nghe ngóng được gì.
Khóe miệng Yến Thanh nở nụ cười cay đắng.
Cùng lúc đó, ở một phía khác, Ngu Kiều đã chuẩn bị xong tâm lý để bán sắc đẹp, nàng nhăn nhăn nhó nhó một lúc, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu, chu môi.
Còn chờ gì nữa, mau lên đi!
Trong lòng nghĩ thế, trái tim Ngu Kiều cũng đập càng lúc càng nhanh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng, nghĩ lại đúng là có hơi ngại đấy!
Chỉ tiếc là nàng thì xấu hổ cả buổi mà trên môi không có thêm bất kỳ xúc cảm nào, đợi một lúc lâu, cảm giác xấu hổ của nàng dần dần giảm đi, Ngu Kiều thử hé mắt ra nhìn, sau đó...
Một bàn tay lạnh lẽo bóp má nàng.
Ngu Kiều lạnh đến run rẩy cả người, sau đó nàng kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh như giếng cổ của Kỳ Ân.
“Chàn... nàm gì thế?”
Hai má bị bóp chặt, Ngu Kiều lùng búng hỏi.
“Cô còn chưa hỏi nàng kìa. Đang yên đang lành nàng chu môi làm gì? Đau miệng à? Có cần cô gọi Tuân Ương đến bắt mạch cho nàng không? Y thuật của hắn ta rất tốt.”
Ngu Kiều: “???”
“Hay nàng muốn cô xem bệnh cho nàng? Nói trước với nàng rồi đấy, cô không biết y thuật.”
Kỳ Ân hơi nhíu mày.
Ngu Kiều: “???”
Hai người cứ nhìn nhau một lúc như thế, sau đó Ngu Kiều thả lỏng cơ miệng, yên lặng kéo tay Kỳ Ân xuống, cười từ thiện: “Thiếp khỏe rồi, không cần khám.”
“Thật không?”
“Ừ.”
Ngu Kiều rầu rĩ đáp một tiếng.
Không biết tại sao, đột nhiên trong lòng nàng không còn lại chút dục vọng nào với thế tục nữa, cũng tốt ra phết.
Sau đó e là sau này nàng không thể làm quả phụ nữa rồi, dựa vào tính lãnh cảm của Kỳ Ân, nàng nghi ngờ đời này đến chết nàng vẫn còn là thiếu nữ.
Ha ha ha.
Ngu Kiều cúi đầu, thầm cười lạnh.
“Nếu đã như thế thì đi rửa mặt chải đầu trước đi, cô nghe thấy bụng nàng réo rồi, yên tâm, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Mỹ nhân rửa mặt chải đầu xong là có thể dùng ngay.”
Kỳ Ân chỉ bụng Ngu Kiều.
Ngu Kiều đã mong ước không không thành, lại còn bị cười nhạo: “...” Chết hết đi!
Thấy Ngu Kiều ủ rũ đi rửa mặt, Kỳ Ân quay người ra ngoài doanh trướng.
Ngay khoảnh khắc quay người đi, đôi mắt nam tử đột nhiên tối sầm lại.
Sau đó trong doanh trướng, Tuân Ương đi đến.
Đại phu y phục xám vừa đặt ngón tay lên cổ tay Kỳ Ân đã bị lạnh đến xuýt xoa.
“Hình như dạo này nhiệt độ cơ thể của bệ hạ lại giảm xuống?”
Tuân Ương nhíu mày nói.
Nghe thế Kỳ Ân cũng không nói gì, hắn để mặc đối phương bắt mạch xong rồi lại nhìn lưỡi, lật mí mắt hắn.
“Mấy ngày nay có phải nhìn đồ vật càng lúc càng mờ không? Mũi cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi gì nữa?”
“Ừ...”
Kỳ Ân trầm giọng đáp lại rồi chậm rãi vén tay áo lên, để mặc Tuân Ương cắt một dao lên cánh tay của hắn, sau đó Tuân Ương vừa lấy bình sứ hứng máu chảy ra từ miệng vết thương, vừa nghiêm túc hỏi: “Sao rồi, có thấy đau không?”
Nghe thế, Kỳ Ân chỉ nhìn nam tử đối diện bằng đôi mắt bình tĩnh đến khó tin, hắn không đáp lời.
Thấy thế Tuân Ương nghiến răng: “... Từ lúc ta gặp ngài, Huyết cổ của ngài càng ngày càng mạnh, sau này nhiệt độ cơ thể ngài sẽ ngày càng thấp đi, mắt không nhìn rõ gì nữa, lưỡi cũng không nếm được ra vì gì. Cuối cùng năm giác quan đều biến mất, ký ức cũng hoàn toàn tiêu tan, trở thành một người sống mà chẳng khác gì đã chết...”
“Có biện pháp khống chế không?”
Kỳ Ân thả tay áo xuống, bình tĩnh hỏi.
Nghe thấy Kỳ Ân hỏi thế, Tuân Ương đang nhíu mày nhất thời quên mất bản thân định nói gì tiếp, hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kỳ Ân, sau đó cười trêu ngươi: “Hiếm thấy đấy, ngài cũng sẽ chủ động hỏi thuộc hạ biện pháp khống chế sao? Trước đó ai bảo sống chết có số, dáng vẻ như nhìn thấu hồng trần, hoàn toàn không để ý đến sống chết hả. Giờ có thêm Ngu tiểu nương tử, đúng là khác trước rồi!”
Nghe hắn ta trêu ghẹo, vẻ mặt Kỳ Ân vẫn chẳng hề dao động.
Thấy dáng vẻ như thế của hắn, Tuân Ương cũng mất đi hứng trêu chọc, ánh mắt hắn ta dần trở nên nghiêm túc: “Huyết cổ cần lấy máu nuôi cổ, huyết mạch không đứt, cổ độc không tan. Đây là cổ độc ác độc nhất thế gian, một ngày ngài không tìm ra người hạ độc, ngài sẽ phải chịu đựng Huyết cổ dày vò thêm một ngày, cho đến khi ngài mất hết tri giác, hoàn toàn chết đi.”
Nam tử nói rất chắc chắn.
Nghe thế, Kỳ Ân cụp mắt.
Đúng vào lúc này, tiếng của Ngu Kiều ở bên ngoài bất chợt vọng lại.
“Bệ hạ, các ngươi có thấy bệ hạ đâu không?”
Gần như vừa nghe thấy giọng nàng, Kỳ Ân đã đứng bật dậy theo bản năng.
“Huyết cổ có thể lây qua máu, chú ý đừng để Ngu tiểu nương tử chạm phải máu của ngài.”
Nghe thấy lời dặn của Tuân Ương, Kỳ Ân khựng lại, sau đó vén màn trướng ra ngoài.
“Hóa ra bệ hạ ở chỗ này, bệ hạ ở đây thì thiếp tìm thế nào được, lần sau không được trốn nữa.”
Vừa nhìn thấy Kỳ Ân, Ngu Kiều đã nhếch khóe miệng.
Dưới ánh nắng dịu dàng, nữ tử chậm rãi đi về phía hắn giống như tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên thế gian tụ hợp lại.
Chỉ liếc nhìn một cái đã khiến Kỳ Ân chói mắt.
“Lần sau ta sẽ không thế nữa.”
Hắn nghe thấy mình khàn giọng đáp lại như vậy.
Vừa sáng sớm muốn ăn thịt dê nướng nguyên con, chủ động đưa Ngu Kiều đi cưỡi ngựa chạy như bay, tối qua còn sai người suốt đêm đi xử lý sạch sẽ chiến lợi phẩm thu được trong hai tháng, sáng nay chuyển từng rương một tới doanh trướng Ngu Kiều nghỉ ngơi.
Đêm qua gây ra tiếng động không nhỏ, những mỹ nhân Nam Sở được hiến cho Kỳ Ân đều bị dọa tỉnh, lúc đầu các nàng còn kinh hồn bạt vía, tưởng bên ngoài bị sao.
Cho đến khi một tiểu nương tử to gan vén rèm nhìn ra ngoài, họ mới biết, không hiểu bạo quân Kỳ Ân bày trò gì, thế mà lại sai người sửa sạch kim ngân châu báu suốt cả đêm.
Bởi vì không dám đến quá gần, một đám quý nữ Nam Sở chỉ núp ở doanh trướng của mình rồi nhìn từ xa.
Dù thế nào thì ở nhà, các nàng đều là viên ngọc quý trên tay mọi người, từ bé đã nhìn thấy không ít đồ tốt nhưng họ cũng bị hết rương đồ này đến rương đồ khác làm cho kinh hãi rồi.
Khiến họ kinh ngạc hơn là các rương đồ kia đều là do Kỳ Ân chuẩn bị cho Ngu Kiều, thậm chí còn lo lắng bên trên dính bẩn khiến Ngu Kiều nhìn thấy sẽ khó chịu nên hắn sai người rửa sạch.
Đúng thật là...
Một đám quý nữ vây quanh cửa doanh trướng, vẻ mặt vô cùng phức tạp, dẫn đầu là một nương tử mặc váy lụa màu xanh nhạt, nàng ta cắn môi dưới, trong mắt xẹt qua sự khác thường.
Sự im lặng lan tràn trong doanh trướng.
Một lúc lâu sau, một nương tử mặt tròn đứng sau đám người kiễng chân nhìn ra ngoài rồi than thở: “Thực ra... Hoàng đế Bắc Tần này cũng không tàn bạo vô tình như trong tưởng tượng của chúng ta nhỉ? Ta thấy hắn đối xử với Ngu Kiều khá tốt...”
Có lẽ là có người mở lời, một nương tử mặc y phục màu vàng cũng nói tiếp: “Ừm, chạng vạng hôm qua ta còn tình cờ nghe thấy vài hoạn quan lén lút bàn tán, nói là vì để Ngu Kiều vui vẻ, hôm qua lúc trời còn chưa sáng, Hoàng đế Bắc Tần kia đã vào núi bắt một con chuột tuyết toàn thân dính không chút màu khác để tặng nàng ta...”
Nghe thế, các nương tử không biết chuyện đều nhìn về phía nương tử vừa nói kia, thậm chí ngay cả Yến Thanh không hứng thú gì với mấy tin tức này cũng kinh ngạc nhìn qua.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nương tử mặc y phục vàng kia tưởng mọi người không tin nên sốt ruột: “Các ngươi đừng không tin ta, những lời này chính tai ta nghe thấy đấy.”
“Không phải không tin ngươi, chỉ là ở Nam Sở, lang quân tặng nương tử chuột tuyết chính tay mình bắt được có ý nghĩa gì, chắc hẳn ngươi cũng biết. Càng không cần nói đến chuột tuyết trắng thuần...”
Tiểu nương tử muốn nói lại thôi.
Đúng thế ở đây quý nữ nhỏ tuổi nhất cũng đã cập kê, ít nhiều gì cũng hiểu rõ chuyện tình yêu, đương nhiên cũng biết trong giới sĩ tộc Nam Sở lưu truyền một ước định gần như thành quy củ.
Đó chính là...
Nếu như lang quân chưa thành hôn ngưỡng mộ nương tử nào đó thì họ đều sẽ chủ động đi bắt một con chuột tuyết tặng cho tiểu nương tử trong lòng mình để bày tỏ thành ý.
Màu sắc càng thuần khiết không tì vết càng có thể chứng minh thành ý của lang quân.
Nghe nói trước kia còn có một yêu cầu là lang quân phải đích thân đi bắt, chỉ có điều chuột tuyết là thú vật, từ bé đã nhanh nhẹn, linh hoạt, người thường đi cũng không bắt được.
Huống chi là đám lang quân sĩ tộc ai ai cũng quý như vàng ngọc, thứ có thể dùng ngân lượng mua, nào có ai tình nguyện đi chịu khổ.
Không ngờ...
“Ta đột nhiên nhớ lại trước kia Cửu Hoàng tử cũng từng tặng Yến Thanh chuột tuyết chính tay ngài bắt được đúng không?”
Đang yên lặng, nương tử mặc váy xanh nhạt đột nhiên nói.
Nghe thế, Yến Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử cách đó không xa, nắm tay giấu trong tay áo siết chặt lại.
Thấy Yến Thanh nhìn qua, trên mặt nữ tử váy xanh hiện lên vẻ ảo não: “Xin lỗi Yến Thanh, ta nhất thời lỡ lời, Cửu Hoàng tử điện hạ... Hy vọng ngươi không để bụng.”
“Thực ra ta... Thực ra ta cũng chỉ bất bình thay ngươi thôi. Trước đó mặc dù ngươi với Ngu Kiều được xưng là một trong hai nữ tử xinh đẹp nhất Kinh thành nhưng những người ở đây ai mà không biết ngoại trừ gương mặt ra, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, nàng ta làm gì so được với ngươi. Đừng nói là ngươi, đến cả ta cũng thắng được nàng ta kìa. Ngoại trừ bách tính bình dân không biết rõ nội tình ra, sĩ tộc có ai không hiểu Ngu Kiều chỉ có hư danh, thực tế đầu óc nàng ta rỗng tuếch. Thậm chí nếu không phải nàng ta có một phụ thân tốt, ai dám đặt cho nàng ta danh hiệu không phân cao thấp với ngươi...”
Nữ tử vừa nói đến đây, Yến Thanh đã lạnh lùng ngắt lời nàng ta: “Thẩm Bội, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Nghe thấy Yến Thanh hỏi thẳng như thế, nữ tử tên Thẩm Bội kia cụp mắt, giấu đi ánh sáng chợt lóe lên, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng ta chân thành nói: “Ta muốn nói gì sao? Ta muốn nói Ngu Kiều kia có tài đức gì mà có thể được Hoàng đế Bắc Tần ưu ái như thế? Người đáng được Kỳ Ân để trong lòng mà cưng chiều nên là ngươi mới phải. Yến Thanh, bây giờ Nam Sở đã mất, đám người như ta và ngươi sau này đều như lục bình không rễ, bây giờ toàn bộ vinh nhục đều gắn liền với Kỳ Ân. Những ngày này ngươi cũng nhìn thấy rồi, Ngu Kiều được đãi ngộ thế nào, mà chúng ta lại được đối xử ra sao? So với cứ ngồi đây chờ chết, dựa vào nhân phẩm và tướng mạo của người, nếu ngươi thực sự tranh giành, ta không tin Ngu Kiều kia có thể sánh với ngươi...”
“Ha.”
Nữ tử kia còn chưa dứt lời, Yến Thanh bên này đã lập tức cười khẽ, sau đó ý cười chậm rãi biến mất, ánh mắt nhìn nữ tử mặc y phục xanh cách đó không xa lạnh như băng: “Nếu ngươi ngưỡng mộ Ngu Kiều, muốn đi tranh đi cướp thì tùy ngươi. Đừng có mưu tính vặt vãnh này với ta, đúng là khiến người ta kinh tởm.”
“Ngươi...”
Nữ tử mặc y phục xanh bị phản bác lại đến tái cả mặt.
Mà Yến Thanh bên kia đã quay đầu lại, tỏ vẻ không muốn nhiều lời với nàng ta.
Bên tai còn nghe thấy tiếng nghẹn ngào muốn khóc của nữ tử kia, cái gì mà “không biết lòng người tốt”, “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”,... Những nương tử khác an ủi nàng ta nhưng Yến Thanh làm như mắt điếc tai ngơ.
Hừ, muốn chết cũng đừng kéo nàng ấy theo.
Thực sự cho rằng cái danh hiệu bạo quân của Kỳ Ân kia bày ra cho có à, tưởng rằng hắn đối xử tốt với Ngu Kiều thì hắn chính là tên háo sắc chẳng từ chối ai sao?
Ngây thơ!
Yến Thanh hiểu rõ Thẩm Bội có âm mưu gì, thậm chí nàng ấy còn đoán được nàng ta không bẫy được nàng ấy thì cũng sẽ chuẩn bị thao túng để những người khác thử trước.
Yến Thanh cũng không có ý định mở lời ngăn cản chuyện này.
Dù sao nếu nàng ấy thực sự ngăn cản, nói không chừng mọi người sẽ nghĩ thế này thế nọ sau lưng nàng ấy, có lẽ họ còn cho rằng nàng ấy đang ngăn cản họ một bước lên mây.
Yến Thanh chẳng biết gì khác, chỉ tự mình biết mình thôi, lần trước hiến vũ, Kỳ Ân có thái độ gì với nàng ấy, lại có thái độ gì với Ngu Kiều, nàng ấy nhìn thấy rõ.
Rõ ràng hắn đã đặt Ngu Kiều trong lòng rồi.
Dù cho trong lời Thẩm Bội, Ngu Kiều có muôn vàn khuyết điểm nhưng Yến Thanh đã nếm vị tình, nàng ấy biết thực sự yêu thích một người thì nào có cân nhắc, tính toán xem người đó tốt hay không tốt.
Xuất hiện rồi thì chính là người đó, không có lý lẽ gì đáng nói cả.
Nghĩ đến đây, Yến Thanh cúi đầu nén sự bi thương đang trào dâng trong mắt, nàng ấy siết chặt nắm tay.
Vô Kỵ ca ca, rốt cuộc huynh đang ở đâu.
Còn nữa... Trường Đức kia mang lại cho nàng ấy cảm giác cực kỳ quen thuộc, nàng ấy không rõ, đối phương chỉ nói với nàng ấy có chuyện phải đi ra ngoài muốn chuyện, vì sao từ đó trở đi lại bặt vô âm tín, nàng ấy đi hỏi thăm hoạn quan cũng không nghe ngóng được gì.
Khóe miệng Yến Thanh nở nụ cười cay đắng.
Cùng lúc đó, ở một phía khác, Ngu Kiều đã chuẩn bị xong tâm lý để bán sắc đẹp, nàng nhăn nhăn nhó nhó một lúc, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu, chu môi.
Còn chờ gì nữa, mau lên đi!
Trong lòng nghĩ thế, trái tim Ngu Kiều cũng đập càng lúc càng nhanh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng, nghĩ lại đúng là có hơi ngại đấy!
Chỉ tiếc là nàng thì xấu hổ cả buổi mà trên môi không có thêm bất kỳ xúc cảm nào, đợi một lúc lâu, cảm giác xấu hổ của nàng dần dần giảm đi, Ngu Kiều thử hé mắt ra nhìn, sau đó...
Một bàn tay lạnh lẽo bóp má nàng.
Ngu Kiều lạnh đến run rẩy cả người, sau đó nàng kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh như giếng cổ của Kỳ Ân.
“Chàn... nàm gì thế?”
Hai má bị bóp chặt, Ngu Kiều lùng búng hỏi.
“Cô còn chưa hỏi nàng kìa. Đang yên đang lành nàng chu môi làm gì? Đau miệng à? Có cần cô gọi Tuân Ương đến bắt mạch cho nàng không? Y thuật của hắn ta rất tốt.”
Ngu Kiều: “???”
“Hay nàng muốn cô xem bệnh cho nàng? Nói trước với nàng rồi đấy, cô không biết y thuật.”
Kỳ Ân hơi nhíu mày.
Ngu Kiều: “???”
Hai người cứ nhìn nhau một lúc như thế, sau đó Ngu Kiều thả lỏng cơ miệng, yên lặng kéo tay Kỳ Ân xuống, cười từ thiện: “Thiếp khỏe rồi, không cần khám.”
“Thật không?”
“Ừ.”
Ngu Kiều rầu rĩ đáp một tiếng.
Không biết tại sao, đột nhiên trong lòng nàng không còn lại chút dục vọng nào với thế tục nữa, cũng tốt ra phết.
Sau đó e là sau này nàng không thể làm quả phụ nữa rồi, dựa vào tính lãnh cảm của Kỳ Ân, nàng nghi ngờ đời này đến chết nàng vẫn còn là thiếu nữ.
Ha ha ha.
Ngu Kiều cúi đầu, thầm cười lạnh.
“Nếu đã như thế thì đi rửa mặt chải đầu trước đi, cô nghe thấy bụng nàng réo rồi, yên tâm, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Mỹ nhân rửa mặt chải đầu xong là có thể dùng ngay.”
Kỳ Ân chỉ bụng Ngu Kiều.
Ngu Kiều đã mong ước không không thành, lại còn bị cười nhạo: “...” Chết hết đi!
Thấy Ngu Kiều ủ rũ đi rửa mặt, Kỳ Ân quay người ra ngoài doanh trướng.
Ngay khoảnh khắc quay người đi, đôi mắt nam tử đột nhiên tối sầm lại.
Sau đó trong doanh trướng, Tuân Ương đi đến.
Đại phu y phục xám vừa đặt ngón tay lên cổ tay Kỳ Ân đã bị lạnh đến xuýt xoa.
“Hình như dạo này nhiệt độ cơ thể của bệ hạ lại giảm xuống?”
Tuân Ương nhíu mày nói.
Nghe thế Kỳ Ân cũng không nói gì, hắn để mặc đối phương bắt mạch xong rồi lại nhìn lưỡi, lật mí mắt hắn.
“Mấy ngày nay có phải nhìn đồ vật càng lúc càng mờ không? Mũi cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi gì nữa?”
“Ừ...”
Kỳ Ân trầm giọng đáp lại rồi chậm rãi vén tay áo lên, để mặc Tuân Ương cắt một dao lên cánh tay của hắn, sau đó Tuân Ương vừa lấy bình sứ hứng máu chảy ra từ miệng vết thương, vừa nghiêm túc hỏi: “Sao rồi, có thấy đau không?”
Nghe thế, Kỳ Ân chỉ nhìn nam tử đối diện bằng đôi mắt bình tĩnh đến khó tin, hắn không đáp lời.
Thấy thế Tuân Ương nghiến răng: “... Từ lúc ta gặp ngài, Huyết cổ của ngài càng ngày càng mạnh, sau này nhiệt độ cơ thể ngài sẽ ngày càng thấp đi, mắt không nhìn rõ gì nữa, lưỡi cũng không nếm được ra vì gì. Cuối cùng năm giác quan đều biến mất, ký ức cũng hoàn toàn tiêu tan, trở thành một người sống mà chẳng khác gì đã chết...”
“Có biện pháp khống chế không?”
Kỳ Ân thả tay áo xuống, bình tĩnh hỏi.
Nghe thấy Kỳ Ân hỏi thế, Tuân Ương đang nhíu mày nhất thời quên mất bản thân định nói gì tiếp, hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kỳ Ân, sau đó cười trêu ngươi: “Hiếm thấy đấy, ngài cũng sẽ chủ động hỏi thuộc hạ biện pháp khống chế sao? Trước đó ai bảo sống chết có số, dáng vẻ như nhìn thấu hồng trần, hoàn toàn không để ý đến sống chết hả. Giờ có thêm Ngu tiểu nương tử, đúng là khác trước rồi!”
Nghe hắn ta trêu ghẹo, vẻ mặt Kỳ Ân vẫn chẳng hề dao động.
Thấy dáng vẻ như thế của hắn, Tuân Ương cũng mất đi hứng trêu chọc, ánh mắt hắn ta dần trở nên nghiêm túc: “Huyết cổ cần lấy máu nuôi cổ, huyết mạch không đứt, cổ độc không tan. Đây là cổ độc ác độc nhất thế gian, một ngày ngài không tìm ra người hạ độc, ngài sẽ phải chịu đựng Huyết cổ dày vò thêm một ngày, cho đến khi ngài mất hết tri giác, hoàn toàn chết đi.”
Nam tử nói rất chắc chắn.
Nghe thế, Kỳ Ân cụp mắt.
Đúng vào lúc này, tiếng của Ngu Kiều ở bên ngoài bất chợt vọng lại.
“Bệ hạ, các ngươi có thấy bệ hạ đâu không?”
Gần như vừa nghe thấy giọng nàng, Kỳ Ân đã đứng bật dậy theo bản năng.
“Huyết cổ có thể lây qua máu, chú ý đừng để Ngu tiểu nương tử chạm phải máu của ngài.”
Nghe thấy lời dặn của Tuân Ương, Kỳ Ân khựng lại, sau đó vén màn trướng ra ngoài.
“Hóa ra bệ hạ ở chỗ này, bệ hạ ở đây thì thiếp tìm thế nào được, lần sau không được trốn nữa.”
Vừa nhìn thấy Kỳ Ân, Ngu Kiều đã nhếch khóe miệng.
Dưới ánh nắng dịu dàng, nữ tử chậm rãi đi về phía hắn giống như tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên thế gian tụ hợp lại.
Chỉ liếc nhìn một cái đã khiến Kỳ Ân chói mắt.
“Lần sau ta sẽ không thế nữa.”
Hắn nghe thấy mình khàn giọng đáp lại như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.