Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 26:
Đường Mật
29/08/2024
Ngu Kiều thấy mình vừa đề nghị xong, mọi người xung quanh đều im lặng nhìn mình, nhất là Ngu Bất Lỗ còn tỏ vẻ muốn nói lại thôi khiến trái tim nàng run lên.
Hình… Hình tượng của nàng đã bị sụp đổ rồi ư?
Chẳng lẽ nguyên chủ vẫn luôn có hình tượng thiện lương, ngốc nghếch, đáng yêu “sao lại ăn thịt thỏ được, thỏ đáng yêu thế cơ mà” ở trước mặt phụ thân nàng ấy hay sao?
Nghĩ đến đây, Ngu Kiều bất giác cúi đầu hốt hoảng.
Chính vì thế nên nàng không chú ý đến lúc mình vừa cúi đầu, Ngu Bất Lỗ bày ra vẻ mặt “chắc chắn là do đồ xấu xa nhà ngươi dạy hư bảo bối ngoan của ta” rồi nhìn sang Kỳ Ân bên cạnh nàng.
“Khụ.”
Ngu Bất Lỗ vô thức ho nhẹ, cơ thể Ngu Kiều hơi run lên, sau đó nghe thấy nam nhân cường tráng nọ tận lực mềm giọng giải thích với nàng: “Kiều Kiều à, thật ra nếu muốn cạy miệng tên đó để moi tin tức của Cửu Hoàng tử là một chuyện. Còn một chuyện khác, chẳng phải con đang có thai ư? Không lẽ con muốn sinh đứa bé ra tùy tiện như vậy? Vả lại ngay trước khi mẹ của con qua đời, cha đã vỗ ngực đồng ý với bà ấy…”
Ngu Bất Lỗ nói đến đây bèn quay đầu, nheo mắt nhìn sang Kỳ Ân ở đối diện: “Hẳn là bệ hạ cũng đã nhìn thấy thành ý của thần.”
Nam nhân chỉ vào Văn Nhân Vô Kỵ bị lưới trói lại như con cá chết và dàn binh lính mênh mông ở sau lưng.
“Bây giờ hãy cho bản Tướng quân thấy thành ý của bệ hạ thế nào. Thần đã từng đồng ý với thê tử đã mất, bất kể tương lai nữ nhi Ngu Kiều của bọn thần có gả cho ai thì phải tuân thủ theo quy củ duy nhất đó là cưới hỏi đàng hoàng, vĩnh viễn không làm thiếp, cho dù gả cho bệ hạ ngài cũng thế.”
“Đời này Kiều Kiều của thần chỉ làm chính thê, bằng không bản Tướng quân nuôi con bé và đứa cháu ngoại chưa chào đời trong bụng con bé cả đời chứ không để con bé trở thành thiếp thất, danh không chính, ngôn không thuận ở bên cạnh ngài.”
Ngu Bất Lỗ nói bằng giọng đanh thép và vang vọng.
Những điều ông ấy đã nói khiến Ngu Kiều phải ngẩng đầu lên.
Nếu nàng nhớ không lầm, trong lịch sử Kỳ Ân vẫn không lập hậu đến tận khi chết, vị trí cao nhất trong hậu cung cũng chỉ là Mỹ nhân mà thôi, ngay cả nữ chính Yến Thanh cũng không phải ngoại lệ của hắn.
Huống chi, có thai gì đó…
Nếu bây giờ nàng thừa nhận tất cả là do nàng bày trò lừa gạt, không biết Ngu Bất Lỗ có “quân pháp không nể người thân” trong cơn giận dữ hay không.
Ai ngờ đúng lúc này, giọng điệu kiên định và vang vọng không kém của Kỳ Ân thong thả cất lên.
“Xin Tướng quân hãy yên tâm, cô đã viết xong văn thư lập hậu từ hai tháng trước, sỡ dĩ vẫn giữ đó chưa công bố ra bên ngoài là vì chờ Tướng quân đến…”
Ngu Kiều nghe thế bèn không dám tin quay đầu nhìn lại nhưng không ngờ đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Kỳ Ân.
Trong khoảnh khắc, dường như nàng cảm thấy mọi âm thanh ồn ào đều cách mình rất xa.
Ngoài cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay Kỳ Ân khi nắm lấy tay nàng, ngoài hai con ngươi khác màu mê hoặc của đối phương ra, nàng chẳng còn thấy hay cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.
Một lúc lâu sau, Ngu Kiều mới bất ngờ e lệ cúi đầu xấu hổ, cố gắng mím môi mới khiến khóe miệng không nhếch lên quá rõ ràng vì vui sướng, đồng thời mũi chân bất giác vẽ vòng vòng trên mặt đất.
Khụ khụ, cái gì chứ, đừng thấy ta thầm gọi tướng công ơi tướng công à mà lầm nhé, thật ra ta rất tinh tế và rụt rè, không rung động dễ dàng đến thế đâu. Lại nói, chàng bảo cưới thì ta gả ngay à, nằm mơ, Ngu Kiều ta trông giống người không có nguyên tắc thế ư?
“Hiện giờ chỉ cần Kiều Kiều đồng ý, lập tức có thể cử hành đại điển lập hậu ngay.”
“Thiếp đồng ý.”
Kỳ Ân vừa nói xong, Ngu Kiều lập tức căng mặt rồi gật đầu, sau đó vội vàng cúi đầu bày ra dáng vẻ như cô vợ nhỏ thẹn thùng.
Kỳ Ân: “…” Nói hay lắm, rụt rè ở đâu?
“Ha ha ha!”
Ngu Bất Lỗ thấy thế thì bỗng cười lên vang trời.
“Tốt tốt tốt! Như vậy thần an tâm rồi, bây giờ phải chọn ngày lành tháng tốt…”
Đang nói dở, Ngu Bất Lỗ lại nhìn Văn Nhân Vô Kỵ càng giãy giụa thì càng bị trói chặt trên mặt đất: “Vì thế, đây cũng là lý do mà cha không cho người làm thịt tiểu tử này. Dựa theo phong tục, trong vòng ba tháng cho đến ngày tổ chức hôn lễ thì không nên thấy máu, nếu không sau này hai phu thê sẽ không được hạnh phúc. Có điều đây chẳng qua chỉ là một gã đầy tớ sống không được bao lâu nữa, tạm thời tha cho hắn ta một mạng, bắt giữ hắn ta rồi thẩm vấn một thời gian, nếu vẫn không hỏi ra được gì thì lại một đao làm thịt hắn ta!”
Ngu Kiều nghe thế bèn cố gắng kìm nén xúc động muốn mắng người, nàng ngẩng phắt lên.
Nếu không vì sợ sụp đổ hình tượng do mình cứ bám riết không tha ở trước mặt Ngu Bất Lỗ, nàng đã lên tiếng phản đối từ lâu.
Tại sao không nói sớm, nói sớm thì ta đã phản đối ngay, có chuyện nào quan trọng hơn việc giết nhân vật chính trước tiên chứ?
Còn nữa, rốt cuộc đây là tập tục phong kiến tồi tệ ở xó xỉnh nào vậy? Tại sao chưa bỏ quách nó đi cho xong?
Thấy máu thì sao? Ta không sợ thấy máu, ta chỉ cảm thấy màu đỏ là màu vui mừng nhất thôi.
Thẩm vấn làm gì, suy cho cùng các người không hiểu gì về cái ngữ như nam chính rồi. Chỉ cần không ‘thịt’ hắn ta ngay khi vừa bắt được thì chắc chắn hắn ta sẽ có một ngàn lẻ một cách chạy trốn, nói không chừng thần tiên còn hỗ trợ hắn ta đấy.
Ngu - mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh - Kiều nhìn chằm chằm Văn Nhân Vô Kỵ, cảm thấy sầu lo vô cùng.
Kỳ Ân nghe thấy tiếng lòng của nàng bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt nhỏ của nàng nhăn lại vì buồn rầu, hắn bèn mím môi, mới vừa nâng trường đao trong tay lên, nhân lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì đã đâm đến Văn Nhân Vô Kỵ ở cách đó không xa.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Ngu Bất Lỗ lập tức kéo Văn Nhân Vô Kỵ bị trói trong lưới ra sau rồi tùy tiện ném cho một binh sĩ, phải bảo quản mạng của hắn ta cho kỹ, đợi ông ấy tự mình thẩm vấn.
Lúc này, Văn Nhân Vô Kỵ vừa trốn thoát kiếp nạn cảm thấy tim mình đập loạn xạ vô cùng. Vừa rồi chính mắt hắn ta đã thấy Kỳ Ân muốn giết mình.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa là thanh đao kia sẽ đâm vào người hắn ta, mặc dù đã bị dẫn đi nhưng Văn Nhân Vô Kỵ vẫn chưa hoàn hồn, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Hắn ta ngoan ngoãn nằm trong lưới, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, lòng thầm hi vọng mọi người không chú ý đến sự tồn tại của hắn ta là tốt nhất.
Kỳ Ân thấy vậy bèn nhìn Văn Nhân Vô Kỵ bị người kéo đi với gương mặt không cảm xúc, một tia sáng u ám nhanh chóng xẹt qua trong mắt.
Ngu Kiều trơ mắt nhìn nam chính bị lôi đi, nàng biết muốn giết hắn ta thì sau này phải bàn tính kỹ hơn. Nàng thầm thở dài trong lòng, vừa định đi theo Kỳ Ân.
“Kiều Kiều.”
Lúc này, Ngu Bất Lỗ bỗng gọi nàng.
Ngu Kiều quay đầu khó hiểu.
Một khắc sau, tại một góc trong thành lâu.
Gió xuân đầu mùa nhẹ nhàng thổi qua khiến mái tóc dài và làn váy của Ngu Kiều bay phấp phới, trâm cài ngọc điệp ở giữa tóc mai cũng đong đưa theo.
Ngu Bất Lỗ ôm nón sắt trong tay, cẩn thận đánh giá Ngu Kiều từ trên xuống dưới. Khi đôi mắt chạm tới gương mặt được Kỳ Ân nuôi dưỡng hồng hào, lúc này ông ấy mới nhếch môi vui vẻ.
“Tốt, phụ thân thấy Kỳ Ân chăm sóc con tốt thế này thì rất yên tâm.”
Đang nói, đôi mắt nam nhân toát lên vẻ áy náy vô cùng: “Kiều Kiều, con có trách phụ thân vì ngày đó không đón con từ Kinh thành về, khiến con phải chịu không nhiều đau khổ hay không?”
“Sao lại thế chứ? Người đang nói lung tung gì vậy?”
Ngu Kiều vội vàng ngắt lời ông, đừng nói là nàng, cho dù là nguyên chủ cũng chưa từng trách Ngu Bất Lỗ nửa câu.
Ngu Bất Lỗ thân là tướng quân, há lại muốn đi thì có thể đi được ư, sao nàng không hiểu được chứ.
Ngu Bất Lỗ nghe vậy thì ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng, sau đó đặt nón sắt trong tay lên tường thành bên cạnh rồi mới móc chiếc khăn tay vuông màu xanh trúc từ trong ngực ra.
Ông ấy vừa thấy chiếc khăn này, đáy mắt lập tức dâng lên niềm nhớ nhung da diết.
Ông ấy đứng ở trước mặt Ngu Kiều, từ từ mở chiếc khăn trong tay ra, một chiếc vòng tay ngọc bích sáng bóng xuất hiện.
Ngu Bất Lỗ vừa thấy vòng tay thì không kìm được nâng ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve nó, sau đó đưa đến trước mặt nàng.
“Không ngờ Kiều Kiều lúc trước còn khóc lóc vòi phụ thân cho ăn kẹo mà nay đã lớn thế này, bây giờ cũng đã có con, sắp gả làm thê tử của người khác. Chiếc vòng này là di vật của mẫu thân con, là ngoại tổ mẫu con truyền cho bà ấy, dặn dò mẫu thân của con truyền từ đời này sang đời khác. Bây giờ Kiều Kiều sắp thành hôn, phụ thân thay mẫu thân tặng chiếc vòng này lại cho con, hy vọng Kiều Kiều của ta một đời một kiếp bình an vui vẻ, không ốm đau không gặp nạn.”
Khi nói chuyện, Ngu Bất Lỗ kéo tay Ngu Kiều, im lặng đeo vòng tay vào cho nàng.
Ngu Kiều nhìn chiếc vòng tay quý giá, cộng thêm Ngu Bất Lỗ đối xử với nàng tốt đến mức nàng không biết nên miêu tả thế nào, khiến nàng bỗng cảm thấy lo lắng một cách khó tả.
Kỳ Ân thì thôi đi, nhưng Ngu Bất Lỗ là phụ thân của nguyên chủ, tất cả tình yêu thương của ông ấy và cả chiếc vòng này đều nên thuộc về Ngu Kiều ban đầu mới phải.
Nhưng đến tận bây giờ, nàng không biết nguyên chủ đã đi đâu, điều này khiến lòng Ngu Kiều không khỏi xúc động muốn bộc bạch tất cả.
Lời đã đến bên miệng nhưng nỗi sợ và lo lắng Ngu Bất Lỗ sẽ đau khổ quá độ khi biết nguyên chủ không còn khiến Ngu Kiều nhịn lại.
Đêm đến, Ngu Kiều nằm trên giường ngắm nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, không biết vì áy náy với nguyên chủ hay đã lâu rồi mới đến đây, lần đầu tiên nàng không ở chung một chỗ với Kỳ Ân.
Ngu Kiều lăn qua lộn lại nhưng mãi chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Không biết trôi qua bao lâu, Ngu Kiều mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng dần thiếp đi.
Khi ngủ, nàng nằm mơ một giấc mơ hoang đường và kỳ quái.
Trong giấc mơ, nàng xuất hiện ở trong một khoảng không gian trắng xóa, gặp một nữ tử giống hệt nàng, đối phương lại đang mặc quần áo hiện đại của nàng.
Nàng ấy nói nàng ấy cũng tên Ngu Kiều, hiện giờ đang ở trong cơ thể hiện đại của nàng.
Nàng ấy còn nói vị thần tiên nào đó bảo với mình rằng hai người vô tình đầu thai nhầm chỗ, bây giờ mới về đúng quỹ đạo của mình.
Nàng ấy nói do lúc trước Ngu Kiều ngã cầu thang một lần và suýt nguy hiểm đến tính mạng, anh chàng xem mắt cứ cà cưa mãi không bỏ đã bị đưa đến cục cảnh sát, có thể lĩnh án tù. Còn nữa, nàng ấy hôn mê trong bệnh viện hai ba tháng, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ khiến cha mẹ nàng hoảng sợ không thôi, hiện giờ hai người chiều nàng ấy hết nấc, nàng ấy đang sống những ngày tháng hạnh phúc.
Nàng ấy nói thời cổ đại rách nát này chẳng có nước ngọt gì cả, không thể xem phim cũng không thể theo đuổi thần tượng, hơn nữa còn không được mặc váy lộ đùi, cho nên nàng ấy không muốn quay về.
Nàng ấy nói người duy nhất nàng ấy không nỡ bỏ là phụ thân của mình, bảo Ngu Kiều phải hiếu thuận với phụ thân, đừng cho ông ấy uống rượu nhiều quá, cũng đừng cho ông ấy biết hai người đã đổi linh hồn cho nhau. Cuối cùng nàng ấy còn chúc nàng hạnh phúc, chỉ thế thôi.
“À phải rồi, vì đề phòng cô thức dậy sẽ không tin lời tôi nên tôi tặng cô chiếc vòng tay bằng đá vỏ chai. Cô đã mua chiếc vòng đó cho bạn thân mình trong chuyến du lịch Hải Nam với bạn vào đợt nghỉ hè năm ngoái đấy.”
Cô gái mặc chiếc váy jeans liền thân do nàng mua nhưng chưa mặc vội tiến lên hai bước, sau đó nhét vòng tay đá vỏ chai vào tay nàng, mỉm cười vẫy tay với nàng rồi tan biến trong không gian trắng xóa.
Hình… Hình tượng của nàng đã bị sụp đổ rồi ư?
Chẳng lẽ nguyên chủ vẫn luôn có hình tượng thiện lương, ngốc nghếch, đáng yêu “sao lại ăn thịt thỏ được, thỏ đáng yêu thế cơ mà” ở trước mặt phụ thân nàng ấy hay sao?
Nghĩ đến đây, Ngu Kiều bất giác cúi đầu hốt hoảng.
Chính vì thế nên nàng không chú ý đến lúc mình vừa cúi đầu, Ngu Bất Lỗ bày ra vẻ mặt “chắc chắn là do đồ xấu xa nhà ngươi dạy hư bảo bối ngoan của ta” rồi nhìn sang Kỳ Ân bên cạnh nàng.
“Khụ.”
Ngu Bất Lỗ vô thức ho nhẹ, cơ thể Ngu Kiều hơi run lên, sau đó nghe thấy nam nhân cường tráng nọ tận lực mềm giọng giải thích với nàng: “Kiều Kiều à, thật ra nếu muốn cạy miệng tên đó để moi tin tức của Cửu Hoàng tử là một chuyện. Còn một chuyện khác, chẳng phải con đang có thai ư? Không lẽ con muốn sinh đứa bé ra tùy tiện như vậy? Vả lại ngay trước khi mẹ của con qua đời, cha đã vỗ ngực đồng ý với bà ấy…”
Ngu Bất Lỗ nói đến đây bèn quay đầu, nheo mắt nhìn sang Kỳ Ân ở đối diện: “Hẳn là bệ hạ cũng đã nhìn thấy thành ý của thần.”
Nam nhân chỉ vào Văn Nhân Vô Kỵ bị lưới trói lại như con cá chết và dàn binh lính mênh mông ở sau lưng.
“Bây giờ hãy cho bản Tướng quân thấy thành ý của bệ hạ thế nào. Thần đã từng đồng ý với thê tử đã mất, bất kể tương lai nữ nhi Ngu Kiều của bọn thần có gả cho ai thì phải tuân thủ theo quy củ duy nhất đó là cưới hỏi đàng hoàng, vĩnh viễn không làm thiếp, cho dù gả cho bệ hạ ngài cũng thế.”
“Đời này Kiều Kiều của thần chỉ làm chính thê, bằng không bản Tướng quân nuôi con bé và đứa cháu ngoại chưa chào đời trong bụng con bé cả đời chứ không để con bé trở thành thiếp thất, danh không chính, ngôn không thuận ở bên cạnh ngài.”
Ngu Bất Lỗ nói bằng giọng đanh thép và vang vọng.
Những điều ông ấy đã nói khiến Ngu Kiều phải ngẩng đầu lên.
Nếu nàng nhớ không lầm, trong lịch sử Kỳ Ân vẫn không lập hậu đến tận khi chết, vị trí cao nhất trong hậu cung cũng chỉ là Mỹ nhân mà thôi, ngay cả nữ chính Yến Thanh cũng không phải ngoại lệ của hắn.
Huống chi, có thai gì đó…
Nếu bây giờ nàng thừa nhận tất cả là do nàng bày trò lừa gạt, không biết Ngu Bất Lỗ có “quân pháp không nể người thân” trong cơn giận dữ hay không.
Ai ngờ đúng lúc này, giọng điệu kiên định và vang vọng không kém của Kỳ Ân thong thả cất lên.
“Xin Tướng quân hãy yên tâm, cô đã viết xong văn thư lập hậu từ hai tháng trước, sỡ dĩ vẫn giữ đó chưa công bố ra bên ngoài là vì chờ Tướng quân đến…”
Ngu Kiều nghe thế bèn không dám tin quay đầu nhìn lại nhưng không ngờ đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Kỳ Ân.
Trong khoảnh khắc, dường như nàng cảm thấy mọi âm thanh ồn ào đều cách mình rất xa.
Ngoài cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay Kỳ Ân khi nắm lấy tay nàng, ngoài hai con ngươi khác màu mê hoặc của đối phương ra, nàng chẳng còn thấy hay cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.
Một lúc lâu sau, Ngu Kiều mới bất ngờ e lệ cúi đầu xấu hổ, cố gắng mím môi mới khiến khóe miệng không nhếch lên quá rõ ràng vì vui sướng, đồng thời mũi chân bất giác vẽ vòng vòng trên mặt đất.
Khụ khụ, cái gì chứ, đừng thấy ta thầm gọi tướng công ơi tướng công à mà lầm nhé, thật ra ta rất tinh tế và rụt rè, không rung động dễ dàng đến thế đâu. Lại nói, chàng bảo cưới thì ta gả ngay à, nằm mơ, Ngu Kiều ta trông giống người không có nguyên tắc thế ư?
“Hiện giờ chỉ cần Kiều Kiều đồng ý, lập tức có thể cử hành đại điển lập hậu ngay.”
“Thiếp đồng ý.”
Kỳ Ân vừa nói xong, Ngu Kiều lập tức căng mặt rồi gật đầu, sau đó vội vàng cúi đầu bày ra dáng vẻ như cô vợ nhỏ thẹn thùng.
Kỳ Ân: “…” Nói hay lắm, rụt rè ở đâu?
“Ha ha ha!”
Ngu Bất Lỗ thấy thế thì bỗng cười lên vang trời.
“Tốt tốt tốt! Như vậy thần an tâm rồi, bây giờ phải chọn ngày lành tháng tốt…”
Đang nói dở, Ngu Bất Lỗ lại nhìn Văn Nhân Vô Kỵ càng giãy giụa thì càng bị trói chặt trên mặt đất: “Vì thế, đây cũng là lý do mà cha không cho người làm thịt tiểu tử này. Dựa theo phong tục, trong vòng ba tháng cho đến ngày tổ chức hôn lễ thì không nên thấy máu, nếu không sau này hai phu thê sẽ không được hạnh phúc. Có điều đây chẳng qua chỉ là một gã đầy tớ sống không được bao lâu nữa, tạm thời tha cho hắn ta một mạng, bắt giữ hắn ta rồi thẩm vấn một thời gian, nếu vẫn không hỏi ra được gì thì lại một đao làm thịt hắn ta!”
Ngu Kiều nghe thế bèn cố gắng kìm nén xúc động muốn mắng người, nàng ngẩng phắt lên.
Nếu không vì sợ sụp đổ hình tượng do mình cứ bám riết không tha ở trước mặt Ngu Bất Lỗ, nàng đã lên tiếng phản đối từ lâu.
Tại sao không nói sớm, nói sớm thì ta đã phản đối ngay, có chuyện nào quan trọng hơn việc giết nhân vật chính trước tiên chứ?
Còn nữa, rốt cuộc đây là tập tục phong kiến tồi tệ ở xó xỉnh nào vậy? Tại sao chưa bỏ quách nó đi cho xong?
Thấy máu thì sao? Ta không sợ thấy máu, ta chỉ cảm thấy màu đỏ là màu vui mừng nhất thôi.
Thẩm vấn làm gì, suy cho cùng các người không hiểu gì về cái ngữ như nam chính rồi. Chỉ cần không ‘thịt’ hắn ta ngay khi vừa bắt được thì chắc chắn hắn ta sẽ có một ngàn lẻ một cách chạy trốn, nói không chừng thần tiên còn hỗ trợ hắn ta đấy.
Ngu - mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh - Kiều nhìn chằm chằm Văn Nhân Vô Kỵ, cảm thấy sầu lo vô cùng.
Kỳ Ân nghe thấy tiếng lòng của nàng bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt nhỏ của nàng nhăn lại vì buồn rầu, hắn bèn mím môi, mới vừa nâng trường đao trong tay lên, nhân lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì đã đâm đến Văn Nhân Vô Kỵ ở cách đó không xa.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Ngu Bất Lỗ lập tức kéo Văn Nhân Vô Kỵ bị trói trong lưới ra sau rồi tùy tiện ném cho một binh sĩ, phải bảo quản mạng của hắn ta cho kỹ, đợi ông ấy tự mình thẩm vấn.
Lúc này, Văn Nhân Vô Kỵ vừa trốn thoát kiếp nạn cảm thấy tim mình đập loạn xạ vô cùng. Vừa rồi chính mắt hắn ta đã thấy Kỳ Ân muốn giết mình.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa là thanh đao kia sẽ đâm vào người hắn ta, mặc dù đã bị dẫn đi nhưng Văn Nhân Vô Kỵ vẫn chưa hoàn hồn, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Hắn ta ngoan ngoãn nằm trong lưới, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, lòng thầm hi vọng mọi người không chú ý đến sự tồn tại của hắn ta là tốt nhất.
Kỳ Ân thấy vậy bèn nhìn Văn Nhân Vô Kỵ bị người kéo đi với gương mặt không cảm xúc, một tia sáng u ám nhanh chóng xẹt qua trong mắt.
Ngu Kiều trơ mắt nhìn nam chính bị lôi đi, nàng biết muốn giết hắn ta thì sau này phải bàn tính kỹ hơn. Nàng thầm thở dài trong lòng, vừa định đi theo Kỳ Ân.
“Kiều Kiều.”
Lúc này, Ngu Bất Lỗ bỗng gọi nàng.
Ngu Kiều quay đầu khó hiểu.
Một khắc sau, tại một góc trong thành lâu.
Gió xuân đầu mùa nhẹ nhàng thổi qua khiến mái tóc dài và làn váy của Ngu Kiều bay phấp phới, trâm cài ngọc điệp ở giữa tóc mai cũng đong đưa theo.
Ngu Bất Lỗ ôm nón sắt trong tay, cẩn thận đánh giá Ngu Kiều từ trên xuống dưới. Khi đôi mắt chạm tới gương mặt được Kỳ Ân nuôi dưỡng hồng hào, lúc này ông ấy mới nhếch môi vui vẻ.
“Tốt, phụ thân thấy Kỳ Ân chăm sóc con tốt thế này thì rất yên tâm.”
Đang nói, đôi mắt nam nhân toát lên vẻ áy náy vô cùng: “Kiều Kiều, con có trách phụ thân vì ngày đó không đón con từ Kinh thành về, khiến con phải chịu không nhiều đau khổ hay không?”
“Sao lại thế chứ? Người đang nói lung tung gì vậy?”
Ngu Kiều vội vàng ngắt lời ông, đừng nói là nàng, cho dù là nguyên chủ cũng chưa từng trách Ngu Bất Lỗ nửa câu.
Ngu Bất Lỗ thân là tướng quân, há lại muốn đi thì có thể đi được ư, sao nàng không hiểu được chứ.
Ngu Bất Lỗ nghe vậy thì ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng, sau đó đặt nón sắt trong tay lên tường thành bên cạnh rồi mới móc chiếc khăn tay vuông màu xanh trúc từ trong ngực ra.
Ông ấy vừa thấy chiếc khăn này, đáy mắt lập tức dâng lên niềm nhớ nhung da diết.
Ông ấy đứng ở trước mặt Ngu Kiều, từ từ mở chiếc khăn trong tay ra, một chiếc vòng tay ngọc bích sáng bóng xuất hiện.
Ngu Bất Lỗ vừa thấy vòng tay thì không kìm được nâng ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve nó, sau đó đưa đến trước mặt nàng.
“Không ngờ Kiều Kiều lúc trước còn khóc lóc vòi phụ thân cho ăn kẹo mà nay đã lớn thế này, bây giờ cũng đã có con, sắp gả làm thê tử của người khác. Chiếc vòng này là di vật của mẫu thân con, là ngoại tổ mẫu con truyền cho bà ấy, dặn dò mẫu thân của con truyền từ đời này sang đời khác. Bây giờ Kiều Kiều sắp thành hôn, phụ thân thay mẫu thân tặng chiếc vòng này lại cho con, hy vọng Kiều Kiều của ta một đời một kiếp bình an vui vẻ, không ốm đau không gặp nạn.”
Khi nói chuyện, Ngu Bất Lỗ kéo tay Ngu Kiều, im lặng đeo vòng tay vào cho nàng.
Ngu Kiều nhìn chiếc vòng tay quý giá, cộng thêm Ngu Bất Lỗ đối xử với nàng tốt đến mức nàng không biết nên miêu tả thế nào, khiến nàng bỗng cảm thấy lo lắng một cách khó tả.
Kỳ Ân thì thôi đi, nhưng Ngu Bất Lỗ là phụ thân của nguyên chủ, tất cả tình yêu thương của ông ấy và cả chiếc vòng này đều nên thuộc về Ngu Kiều ban đầu mới phải.
Nhưng đến tận bây giờ, nàng không biết nguyên chủ đã đi đâu, điều này khiến lòng Ngu Kiều không khỏi xúc động muốn bộc bạch tất cả.
Lời đã đến bên miệng nhưng nỗi sợ và lo lắng Ngu Bất Lỗ sẽ đau khổ quá độ khi biết nguyên chủ không còn khiến Ngu Kiều nhịn lại.
Đêm đến, Ngu Kiều nằm trên giường ngắm nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, không biết vì áy náy với nguyên chủ hay đã lâu rồi mới đến đây, lần đầu tiên nàng không ở chung một chỗ với Kỳ Ân.
Ngu Kiều lăn qua lộn lại nhưng mãi chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Không biết trôi qua bao lâu, Ngu Kiều mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng dần thiếp đi.
Khi ngủ, nàng nằm mơ một giấc mơ hoang đường và kỳ quái.
Trong giấc mơ, nàng xuất hiện ở trong một khoảng không gian trắng xóa, gặp một nữ tử giống hệt nàng, đối phương lại đang mặc quần áo hiện đại của nàng.
Nàng ấy nói nàng ấy cũng tên Ngu Kiều, hiện giờ đang ở trong cơ thể hiện đại của nàng.
Nàng ấy còn nói vị thần tiên nào đó bảo với mình rằng hai người vô tình đầu thai nhầm chỗ, bây giờ mới về đúng quỹ đạo của mình.
Nàng ấy nói do lúc trước Ngu Kiều ngã cầu thang một lần và suýt nguy hiểm đến tính mạng, anh chàng xem mắt cứ cà cưa mãi không bỏ đã bị đưa đến cục cảnh sát, có thể lĩnh án tù. Còn nữa, nàng ấy hôn mê trong bệnh viện hai ba tháng, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ khiến cha mẹ nàng hoảng sợ không thôi, hiện giờ hai người chiều nàng ấy hết nấc, nàng ấy đang sống những ngày tháng hạnh phúc.
Nàng ấy nói thời cổ đại rách nát này chẳng có nước ngọt gì cả, không thể xem phim cũng không thể theo đuổi thần tượng, hơn nữa còn không được mặc váy lộ đùi, cho nên nàng ấy không muốn quay về.
Nàng ấy nói người duy nhất nàng ấy không nỡ bỏ là phụ thân của mình, bảo Ngu Kiều phải hiếu thuận với phụ thân, đừng cho ông ấy uống rượu nhiều quá, cũng đừng cho ông ấy biết hai người đã đổi linh hồn cho nhau. Cuối cùng nàng ấy còn chúc nàng hạnh phúc, chỉ thế thôi.
“À phải rồi, vì đề phòng cô thức dậy sẽ không tin lời tôi nên tôi tặng cô chiếc vòng tay bằng đá vỏ chai. Cô đã mua chiếc vòng đó cho bạn thân mình trong chuyến du lịch Hải Nam với bạn vào đợt nghỉ hè năm ngoái đấy.”
Cô gái mặc chiếc váy jeans liền thân do nàng mua nhưng chưa mặc vội tiến lên hai bước, sau đó nhét vòng tay đá vỏ chai vào tay nàng, mỉm cười vẫy tay với nàng rồi tan biến trong không gian trắng xóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.