Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 48:
Đường Mật
29/08/2024
Không biết là do xui xẻo gặp phải Thích Thịnh hay do tâm trạng của Cố Tinh Nhượng vốn đã không tốt mà chỉ có khi đi ngang qua cửa lớp 10-2 là anh nghiêng đầu liếc vào bên trong, còn lại nguyên cả quãng đường tới lớp mình anh chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm đường đi dưới chân.
Thế nên Cố Tinh Nhượng cũng không nhận ra hôm nay lớp học yên tĩnh một cách lạ thường. Từ khi anh bước vào đến giờ, gần như tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh.
Cố Tinh Nhượng men theo trí nhớ đi tới cạnh bàn mình kéo ghế ngồi xuống, sau khi cởi cặp ra thì lấy sách Ngữ văn và sách Tiếng Anh ra rồi bắt đầu ngẩn người.
Ngay giây tiếp theo có một đôi tay nhỏ bé ấm áp đột nhiên xuất hiện bịt kín tầm mắt anh.
Cố Tinh Nhượng còn chưa kịp giãy dụa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai.
"Tinh Tinh, mau đoán xem tớ là ai nào?"
Khoan hãy bàn đến giọng nói, chỉ bàn riêng cách gọi "Tinh Tinh" này thôi, từ trước đến nay trừ cô ra chưa từng có ai gọi anh như vậy.
Mặc dù câu mỉa mai của Thích Thịnh như vẫn còn đang văng vẳng bên tai nhưng nhịp đập trái tim Cố Tinh Nhượng vẫn không kìm được mà từ từ tăng tốc. Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra tâm trạng của mình đã trở nên tươi tỉnh vui vẻ hơn vừa rồi.
Thấy Cố Tinh Nhượng bị mình che mắt nhưng chỉ im lặng chứ không hề mở miệng ra đoán, Văn Nhu cũng không ngại. Cô nhẹ nhàng thả tay ra rồi nghiêng đầu sang: "Là tớ này Tinh Tinh. Cậu làm tớ thất vọng quá, ngay cả giọng của tớ mà cậu cũng không nhận ra!"
Văn Nhu cố ý bày ra vẻ chán nản khiến mấy ngón tay đang buông xuôi hai bên người của Cố Tinh Nhượng bỗng dưng siết chặt lại, môi khẽ mấp máy. Ngay lúc anh chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Văn Nhu lại chợt bật cười thành tiếng.
"Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa, gặp tớ ở đây cậu có vui không? Tớ cố ý chuyển sang lớp 10-1 học đấy, trùng hợp là cậu chưa có bạn cùng bàn nên tớ tự quyết định ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu luôn. Tinh Tinh, cậu sẽ không giận tớ đâu đúng không?"
Nghe vậy, con ngươi Cố Tinh Nhượng chợt co lại.
"Cho nên sau này chúng ta là bạn cùng bàn của nhau rồi đấy, thời gian ở bên nhau cũng nhiều hơn rồi."
Văn Nhu vừa nói chuyện vừa giơ ngón tay trắng nõn của mình lên: "Như vậy sau này mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn, bạn cùng bàn thân mến."
Nghe cô nói xong, ngón tay đang đặt trên bàn của Cố Tinh Nhượng hơi giật giật. Có điều anh còn chưa kịp nhúc nhích, Văn Nhu đã chủ động giơ tay ra vừa cười vừa bắt tay anh trước rồi, hơn nữa cũng chỉ nắm một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Trong chớp mắt lúc bàn tay được sự ấm áp bao phủ, Cố Tinh Nhượng sinh ra khát vọng muốn giữ chặt lấy, không cho cô buông ra nữa.
"À đúng rồi, Tinh Tinh ơi thành tích của cậu thế nào? Cậu có để ý việc bạn cùng bàn học không được giỏi lắm không? Cậu có để ý việc bạn cùng bàn nói chuyện trong giờ học không? Câu có muốn phát triển tình yêu cùng bàn không?"
Văn Nhu hỏi với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Cố Tinh Nhượng: "..."
"Trông tớ có vẻ dốt nát kém cỏi vậy thôi chứ thật ra thì tớ thông minh lắm đấy. Một khi đã nghiêm túc học hành rồi là tớ cũng phải sợ chính tớ luôn ấy, thật!"
Văn Nhu không hề nói láo chút nào. Hồi ở học viện quân sự điểm học hành của cô cũng ngang bằng với nắm đấm, chưa rớt khỏi hạng nhất bao giờ.
Dù sao thì tinh thần lực của cô cũng là cấp SSS, mà những người có tinh thần lực bậc này có được xưng là thiên tài cũng không ngoa chút nào, thế nên đương nhiên là học cái gì cũng nhanh.
Lúc này vẫn đang là giờ tự học buổi sáng nên Văn Nhu vô cùng phấn khởi giữ chặt Cố Tinh Nhượng nói đến khi nào không nói được nữa mới thôi.
Cùng lúc đó, học sinh lớp 10-1 cũng đang điên cuồng đăng bài và bình luận trên diễn đàn trường.
...
Lầu 44: [Ảnh] [Ảnh] Là thật, là thật đấy! Chị Nhu có tình yêu mới thật rồi bà con ơi! Thậm chí bây giờ cậu ấy còn chuyển sang lớp 10-1 học vì tên lam nhan hoạ thuỷ Cố Tinh Nhượng này nữa! Trước đây Thích Thịnh cũng không được đối xử tốt đến mức này đâu. Tôi chống mắt lên xem đứa nào dám nói cậu ấy không yêu thật lòng!
Lầu 45: Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao? Tôi nhìn lên nhìn xuống nhìn trên nhìn dưới nhìn đủ chiều cũng không nhìn ra rốt cuộc tại sao tôi lại bại dưới tay tên quái thai Cố Tinh Nhượng này! Hay là do tôi không đủ chiều cao??
Lầu 46: Tình yêu đúng là cái thứ vô lý không chịu nổi.
Lầu 47: Tôi là học sinh lớp 10-1, tôi chỉ đến đây để nói một câu thôi, đó là Văn Nhu gọi Cố Tinh Nhượng là Tinh Tinh. Nếu không phải vì yêu thì ai lại đi gọi một tên quái thai u ám bằng một biệt danh đáng yêu như vậy hả?
...
Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc giờ tự học buổi sáng. Trước đây đây là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất đối với Cố Tinh Nhượng, thế mà hôm nay lại kết thúc nhanh như chớp. Cố Tinh Nhượng nghiêm túc ngồi nghe Văn Nhu lải nhải không ngừng, thậm chí đến khi chuông reo còn ngẩn người hồi lâu không kịp phản ứng.
Trong giờ tự học buổi sáng Văn Nhu vẫn còn thề thốt hết lời đảm bảo với anh rằng mình sẽ cố gắng học tập, thế mà vừa vào tiết học đầu tiên được mười phút đã có một cục gì đó bù xù đập vào vai Cố Tinh Nhượng.
Chuyện này thật sự không thể trách Văn Nhu được. Bắt một sinh viên đại học quay lại thời tiểu học nghe giáo viên giảng cộng trừ nhân chia chán lắm đấy được không hả? Huống chi tinh thần lực của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, đang là lúc cần giấc ngủ để hồi sức nhất.
Ở bên kia, Cố Tinh Nhượng bị đầu Văn Nhu đập trúng người chợt cứng đờ. Anh định định rụt vai lại theo phản xạ có điều kiện thì lại chợt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ không biết trời trăng gì của Văn Nhu. Ngay cả chính bản thân anh cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa. Anh gần như vô thức kiềm chế cảm giác muốn rụt bả vai lại, cứ ngồi yên như vậy cho cô dựa suốt một tiết học.
Trên người thiếu nữ có một mùi thơm rất đặc biệt. Nó cứ không ngừng chui vào mũi Cố Tinh Nhượng.
Điều này dẫn đến việc trong khoảng thời gian còn lại của tiết học Cố Tinh Nhượng hoàn toàn không nghe lọt tai một chữ nào của giáo viên nữa. Đây là lần đầu tiên anh quan sát kỹ khuôn mặt của Văn Nhu.
Lúc ngủ trông cô không tràn ngập sức sống và đầy tự tin như bình thường, trái lại toàn thân toát lên vẻ điềm tĩnh và thông minh, hàng mi cong vút, cái mũi xinh xắn dễ thương, đôi môi hồng hồng. Cứ như chỉ có lúc này cô mới thật sự hợp với cái tên Văn Nhu của mình vậy.
Sau một hồi quan sát, trái tim của Cố Tinh Nhượng cũng vô thức trở nên mềm mại và yên tĩnh theo nhịp thở của cô, không còn tràn ngập oán hận và căm ghét thế giới này như trước kia nữa.
Văn Nhu đánh một giấc đến khi hết tiết vẫn chưa tỉnh, kéo luôn sang đến cả tiết sau.
Tiết này là tiết Toán, mà giáo viên dạy Toán lại là người quen cũ của Văn Nhu nên không còn làm như không thấy cô ngủ giống giáo viên Tiếng Anh ở tiết trước nữa.
Giáo viên dạy Toán khắp người toàn bụi phấn ngẩng đầu lên thì thấy mình vừa mới bước vào lớp mà Văn Nhu ngồi bên dưới đã ngủ khò khò từ đời nào rồi. Thế là giáo viên dạy Toán lập tức cầm viên phấn lên ném thẳng về phía cô.
Không ngờ thiếu nữ tóc đỏ kia đang nhắm mắt mà vẫn có thể giơ tay bắt được viên phấn vừa bay về phía mình một cách cực chuẩn.
Hành động phách lối này gần như khiến cả giáo viên và học sinh trong lớp 10-1 sửng sốt hãi hùng.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Cố Tinh Nhượng hiểu sâu biết rộng cũng bị cô dọa cho giật mình.
Thậm chí anh còn vô thức phất phất tay trước mặt Văn Nhu như muốn xác nhận xem có thật là cô đang nhắm mắt ngủ hay không nữa.
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, khác với các học sinh trong lớp chỉ cảm thấy ngạc nhiên, giáo viên dạy Toán gần như bị hành động của Văn Nhu chọc tức, nghĩ rằng cô đang gây sự với mình.
Vì cơn giận nhất thời nên ông ấy bất chấp cả việc chuông vào học đã vang lên mà bắt đầu ném hết viên phấn này sang viên phấn khác về phía Văn Nhu.
Mà Văn Nhu ở dưới lớp lại càng thần kỳ hơn. Từ đầu đến cuối cô không hề mở mắt lần nào, thế mà vẫn bắt được hết mấy viên phấn thầy giáo ném tới.
Cuối cùng giáo viên dạy Toán tức quá hất nguyên cả hộp phấn xuống lớp luôn.
Chờ đến khi đợt tấn công bằng phấn trắng kết thúc, tất cả học sinh trong phạm vi hai mét quanh Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng đều trúng đạn, cố tình chỉ có hai người bọn họ là toàn thân sạch sẽ.
Thấy đám học sinh tự nhiên bị vạ lây trúng mấy viên phấn nheo mắt nhìn mình với vẻ lên án, giáo viên dạy Toán chột dạ sờ mũi. Ngay lúc ông ấy chuẩn bị mặc kệ cô nhóc học sinh nào đó để vào bài giảng luôn thì lại phát hiện ra cả hộp phấn trống không.
Thế là giáo viên dạy Toán lúng túng đứng trên bục giảng.
Cố Tinh Nhượng chứng kiến toàn bộ quá trình không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Có người dẫn đầu nên đám học sinh lớp 10-1 cũng theo đó mà cười rộ lên. Thậm chí còn có người làm lố đến mức cười hô hố đập bàn rầm rầm nữa, ngay cả khi giáo viên dạy Toán mặt đỏ đến tận mang tai lên tiếng quát cũng không dừng lại. Trong lúc nhất thời bầu không khí cả trong và ngoài lớp 10-1 đều ngập tràn vui vẻ.
Chỉ có một mình Văn Ngu là vẫn ngủ chẳng biết trời trăng mây đất gì.
Giấc ngủ này kéo dài mãi đến trưa cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nghe nói đã đến giờ ăn cơm trưa, lại thấy Cố Tinh Nhượng chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Văn Ngu là kéo cánh tay của thiếu niên bên cạnh mình lại.
"Tinh Tinh chờ tớ một chút, tớ mang hộp cơm tiện lợi cho cậu này."
Vừa nghe thấy bốn chữ "hộp cơm tiện lợi", Cố Tinh Nhượng không khống chế được mà run lên một cái. Anh còn chưa kịp bất chấp tất cả thoát khỏi cánh tay Văn Nhu thì cô đã mở hộp cơm mình mang tới ra rồi.
"Đây chỉ là hộp cơm bình thường thôi. Tớ biết mấy món tớ làm trước đây không phải món mà người bình thường có thể ăn được. Nhưng lần này thật sự là các món bình thường. Cậu tin tớ đi mà!"
Văn Nhu chỉ còn thiếu mỗi bước giơ tay lên trời thề nữa thôi.
Mặc dù vậy nhưng mặt Cố Tinh Nhượng vẫn lộ rõ vẻ do dự.
Cho đến khi Văn Nhu mở hộp cơm ra trước mặt mình và thấy được hai hàng sushi ra hình ra dạng bên trong, Cố Tinh Nhượng mới từ từ ngồi xuống chỗ ngồi dưới lực kéo của Văn Nhu.
"Cậu xem đi, tớ không hề lừa cậu nhé. Đây là sushi tớ tự làm đấy. Trước đó tớ có nếm thử rồi, ngon lắm."
Văn Nhu rất nhiệt tình đề cử.
Vì lần trước thất bại trong công cuộc bắt lấy dạ dày của người ta nên bây giờ Văn Nhu hạ quyết tâm phải thành công. Cô không tin mình đường đường là tổng đoàn trưởng của quân đoàn bậc nhất Đế Quốc mà lại bị chút việc nấu ăn cỏn con làm khó.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu may nếm thử đi..."
Văn Nhu nhiệt tình đẩy hộp cơm tới trước mặt thiếu niên.
Thấy cô như vậy, Cố Tinh Nhượng lại nghĩ đến lời Thích Thịnh nói, trái tim chợt hẫng một nhịp. Anh hơi cụp mắt xuống, cố gắng để giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể: "Thật ra thì... Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi không cảm thấy bản thân mình có chỗ nào..." Đáng để được người khác thích.
Cố Tinh Nhượng còn chưa kịp nói hết câu, Văn Nhu đã chen vào rồi.
"Tinh Tinh, cậu hỏi một câu ngớ ngẩn hết sức luôn á. Vì tớ thích cậu chứ sao nữa. Việc tớ thích cậu và đối xử tốt với cậu thì lạ lắm à? Cậu là người tớ thích nhất trên thế giới này. Không chỉ bây giờ mà cả sau này tớ cũng sẽ đối xử tốt với cậu, tốt cả đời luôn..."
"Thế nếu tôi không thích cậu thì sao?"
"Cậu không thích tớ thì tớ vẫn đối xử tốt với cậu thôi. Có điều cậu nể tình tớ tốt với cậu như vậy mà thử thích tớ chút xíu được không? Dù sao thì trên đời này ngoài tớ ra cũng đâu còn ai đối xử tốt với cậu như vậy nữa..."
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Văn Nhu cực kỳ nghiêm túc.
Nghe vậy, chẳng hiểu sao Cố Tinh Nhượng lại có cảm giác mình vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó anh vô thức giơ tay gắp một miếng sushi trong hộp cơm Văn Nhu đẩy qua cho mình lên rồi đút vào miệng, vừa cắn một cái đã rớt nước mắt.
"Trời ơi sao thế này? Tinh Tinh, cậu không cần phải cảm động đến mức này đâu. Được rồi được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa mà, mấy lời tớ nói... Thật ra thì... Thật ra thì mấy câu đó là tớ học trên mạng đấy. Cậu thật sự không cần phải cảm động phát khóc như vậy đâu!"
"Nhiều..."
Cố Tinh Nhượng hoàn toàn không thể ngừng rơi nước mắt được, chỉ có thể khó khăn phun ra mấy chữ: "... Mù tạt quá..."
"Vậy á? Tớ làm theo khẩu vị của bản thân tớ đấy, cũng chỉ bỏ có mười mấy tuýp thôi mà, nhiều à? Nhiều á?"
Mặt Văn Nhu trông rõ vô tội.
Cố Tinh Nhượng: "..."
Quả nhiên, gì mà thích với không thích chứ, chắc chắn là cô gái này muốn đầu độc anh!
Thế nên Cố Tinh Nhượng cũng không nhận ra hôm nay lớp học yên tĩnh một cách lạ thường. Từ khi anh bước vào đến giờ, gần như tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh.
Cố Tinh Nhượng men theo trí nhớ đi tới cạnh bàn mình kéo ghế ngồi xuống, sau khi cởi cặp ra thì lấy sách Ngữ văn và sách Tiếng Anh ra rồi bắt đầu ngẩn người.
Ngay giây tiếp theo có một đôi tay nhỏ bé ấm áp đột nhiên xuất hiện bịt kín tầm mắt anh.
Cố Tinh Nhượng còn chưa kịp giãy dụa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai.
"Tinh Tinh, mau đoán xem tớ là ai nào?"
Khoan hãy bàn đến giọng nói, chỉ bàn riêng cách gọi "Tinh Tinh" này thôi, từ trước đến nay trừ cô ra chưa từng có ai gọi anh như vậy.
Mặc dù câu mỉa mai của Thích Thịnh như vẫn còn đang văng vẳng bên tai nhưng nhịp đập trái tim Cố Tinh Nhượng vẫn không kìm được mà từ từ tăng tốc. Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra tâm trạng của mình đã trở nên tươi tỉnh vui vẻ hơn vừa rồi.
Thấy Cố Tinh Nhượng bị mình che mắt nhưng chỉ im lặng chứ không hề mở miệng ra đoán, Văn Nhu cũng không ngại. Cô nhẹ nhàng thả tay ra rồi nghiêng đầu sang: "Là tớ này Tinh Tinh. Cậu làm tớ thất vọng quá, ngay cả giọng của tớ mà cậu cũng không nhận ra!"
Văn Nhu cố ý bày ra vẻ chán nản khiến mấy ngón tay đang buông xuôi hai bên người của Cố Tinh Nhượng bỗng dưng siết chặt lại, môi khẽ mấp máy. Ngay lúc anh chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Văn Nhu lại chợt bật cười thành tiếng.
"Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa, gặp tớ ở đây cậu có vui không? Tớ cố ý chuyển sang lớp 10-1 học đấy, trùng hợp là cậu chưa có bạn cùng bàn nên tớ tự quyết định ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu luôn. Tinh Tinh, cậu sẽ không giận tớ đâu đúng không?"
Nghe vậy, con ngươi Cố Tinh Nhượng chợt co lại.
"Cho nên sau này chúng ta là bạn cùng bàn của nhau rồi đấy, thời gian ở bên nhau cũng nhiều hơn rồi."
Văn Nhu vừa nói chuyện vừa giơ ngón tay trắng nõn của mình lên: "Như vậy sau này mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn, bạn cùng bàn thân mến."
Nghe cô nói xong, ngón tay đang đặt trên bàn của Cố Tinh Nhượng hơi giật giật. Có điều anh còn chưa kịp nhúc nhích, Văn Nhu đã chủ động giơ tay ra vừa cười vừa bắt tay anh trước rồi, hơn nữa cũng chỉ nắm một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Trong chớp mắt lúc bàn tay được sự ấm áp bao phủ, Cố Tinh Nhượng sinh ra khát vọng muốn giữ chặt lấy, không cho cô buông ra nữa.
"À đúng rồi, Tinh Tinh ơi thành tích của cậu thế nào? Cậu có để ý việc bạn cùng bàn học không được giỏi lắm không? Cậu có để ý việc bạn cùng bàn nói chuyện trong giờ học không? Câu có muốn phát triển tình yêu cùng bàn không?"
Văn Nhu hỏi với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Cố Tinh Nhượng: "..."
"Trông tớ có vẻ dốt nát kém cỏi vậy thôi chứ thật ra thì tớ thông minh lắm đấy. Một khi đã nghiêm túc học hành rồi là tớ cũng phải sợ chính tớ luôn ấy, thật!"
Văn Nhu không hề nói láo chút nào. Hồi ở học viện quân sự điểm học hành của cô cũng ngang bằng với nắm đấm, chưa rớt khỏi hạng nhất bao giờ.
Dù sao thì tinh thần lực của cô cũng là cấp SSS, mà những người có tinh thần lực bậc này có được xưng là thiên tài cũng không ngoa chút nào, thế nên đương nhiên là học cái gì cũng nhanh.
Lúc này vẫn đang là giờ tự học buổi sáng nên Văn Nhu vô cùng phấn khởi giữ chặt Cố Tinh Nhượng nói đến khi nào không nói được nữa mới thôi.
Cùng lúc đó, học sinh lớp 10-1 cũng đang điên cuồng đăng bài và bình luận trên diễn đàn trường.
...
Lầu 44: [Ảnh] [Ảnh] Là thật, là thật đấy! Chị Nhu có tình yêu mới thật rồi bà con ơi! Thậm chí bây giờ cậu ấy còn chuyển sang lớp 10-1 học vì tên lam nhan hoạ thuỷ Cố Tinh Nhượng này nữa! Trước đây Thích Thịnh cũng không được đối xử tốt đến mức này đâu. Tôi chống mắt lên xem đứa nào dám nói cậu ấy không yêu thật lòng!
Lầu 45: Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao? Tôi nhìn lên nhìn xuống nhìn trên nhìn dưới nhìn đủ chiều cũng không nhìn ra rốt cuộc tại sao tôi lại bại dưới tay tên quái thai Cố Tinh Nhượng này! Hay là do tôi không đủ chiều cao??
Lầu 46: Tình yêu đúng là cái thứ vô lý không chịu nổi.
Lầu 47: Tôi là học sinh lớp 10-1, tôi chỉ đến đây để nói một câu thôi, đó là Văn Nhu gọi Cố Tinh Nhượng là Tinh Tinh. Nếu không phải vì yêu thì ai lại đi gọi một tên quái thai u ám bằng một biệt danh đáng yêu như vậy hả?
...
Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc giờ tự học buổi sáng. Trước đây đây là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất đối với Cố Tinh Nhượng, thế mà hôm nay lại kết thúc nhanh như chớp. Cố Tinh Nhượng nghiêm túc ngồi nghe Văn Nhu lải nhải không ngừng, thậm chí đến khi chuông reo còn ngẩn người hồi lâu không kịp phản ứng.
Trong giờ tự học buổi sáng Văn Nhu vẫn còn thề thốt hết lời đảm bảo với anh rằng mình sẽ cố gắng học tập, thế mà vừa vào tiết học đầu tiên được mười phút đã có một cục gì đó bù xù đập vào vai Cố Tinh Nhượng.
Chuyện này thật sự không thể trách Văn Nhu được. Bắt một sinh viên đại học quay lại thời tiểu học nghe giáo viên giảng cộng trừ nhân chia chán lắm đấy được không hả? Huống chi tinh thần lực của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, đang là lúc cần giấc ngủ để hồi sức nhất.
Ở bên kia, Cố Tinh Nhượng bị đầu Văn Nhu đập trúng người chợt cứng đờ. Anh định định rụt vai lại theo phản xạ có điều kiện thì lại chợt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ không biết trời trăng gì của Văn Nhu. Ngay cả chính bản thân anh cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa. Anh gần như vô thức kiềm chế cảm giác muốn rụt bả vai lại, cứ ngồi yên như vậy cho cô dựa suốt một tiết học.
Trên người thiếu nữ có một mùi thơm rất đặc biệt. Nó cứ không ngừng chui vào mũi Cố Tinh Nhượng.
Điều này dẫn đến việc trong khoảng thời gian còn lại của tiết học Cố Tinh Nhượng hoàn toàn không nghe lọt tai một chữ nào của giáo viên nữa. Đây là lần đầu tiên anh quan sát kỹ khuôn mặt của Văn Nhu.
Lúc ngủ trông cô không tràn ngập sức sống và đầy tự tin như bình thường, trái lại toàn thân toát lên vẻ điềm tĩnh và thông minh, hàng mi cong vút, cái mũi xinh xắn dễ thương, đôi môi hồng hồng. Cứ như chỉ có lúc này cô mới thật sự hợp với cái tên Văn Nhu của mình vậy.
Sau một hồi quan sát, trái tim của Cố Tinh Nhượng cũng vô thức trở nên mềm mại và yên tĩnh theo nhịp thở của cô, không còn tràn ngập oán hận và căm ghét thế giới này như trước kia nữa.
Văn Nhu đánh một giấc đến khi hết tiết vẫn chưa tỉnh, kéo luôn sang đến cả tiết sau.
Tiết này là tiết Toán, mà giáo viên dạy Toán lại là người quen cũ của Văn Nhu nên không còn làm như không thấy cô ngủ giống giáo viên Tiếng Anh ở tiết trước nữa.
Giáo viên dạy Toán khắp người toàn bụi phấn ngẩng đầu lên thì thấy mình vừa mới bước vào lớp mà Văn Nhu ngồi bên dưới đã ngủ khò khò từ đời nào rồi. Thế là giáo viên dạy Toán lập tức cầm viên phấn lên ném thẳng về phía cô.
Không ngờ thiếu nữ tóc đỏ kia đang nhắm mắt mà vẫn có thể giơ tay bắt được viên phấn vừa bay về phía mình một cách cực chuẩn.
Hành động phách lối này gần như khiến cả giáo viên và học sinh trong lớp 10-1 sửng sốt hãi hùng.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Cố Tinh Nhượng hiểu sâu biết rộng cũng bị cô dọa cho giật mình.
Thậm chí anh còn vô thức phất phất tay trước mặt Văn Nhu như muốn xác nhận xem có thật là cô đang nhắm mắt ngủ hay không nữa.
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, khác với các học sinh trong lớp chỉ cảm thấy ngạc nhiên, giáo viên dạy Toán gần như bị hành động của Văn Nhu chọc tức, nghĩ rằng cô đang gây sự với mình.
Vì cơn giận nhất thời nên ông ấy bất chấp cả việc chuông vào học đã vang lên mà bắt đầu ném hết viên phấn này sang viên phấn khác về phía Văn Nhu.
Mà Văn Nhu ở dưới lớp lại càng thần kỳ hơn. Từ đầu đến cuối cô không hề mở mắt lần nào, thế mà vẫn bắt được hết mấy viên phấn thầy giáo ném tới.
Cuối cùng giáo viên dạy Toán tức quá hất nguyên cả hộp phấn xuống lớp luôn.
Chờ đến khi đợt tấn công bằng phấn trắng kết thúc, tất cả học sinh trong phạm vi hai mét quanh Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng đều trúng đạn, cố tình chỉ có hai người bọn họ là toàn thân sạch sẽ.
Thấy đám học sinh tự nhiên bị vạ lây trúng mấy viên phấn nheo mắt nhìn mình với vẻ lên án, giáo viên dạy Toán chột dạ sờ mũi. Ngay lúc ông ấy chuẩn bị mặc kệ cô nhóc học sinh nào đó để vào bài giảng luôn thì lại phát hiện ra cả hộp phấn trống không.
Thế là giáo viên dạy Toán lúng túng đứng trên bục giảng.
Cố Tinh Nhượng chứng kiến toàn bộ quá trình không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Có người dẫn đầu nên đám học sinh lớp 10-1 cũng theo đó mà cười rộ lên. Thậm chí còn có người làm lố đến mức cười hô hố đập bàn rầm rầm nữa, ngay cả khi giáo viên dạy Toán mặt đỏ đến tận mang tai lên tiếng quát cũng không dừng lại. Trong lúc nhất thời bầu không khí cả trong và ngoài lớp 10-1 đều ngập tràn vui vẻ.
Chỉ có một mình Văn Ngu là vẫn ngủ chẳng biết trời trăng mây đất gì.
Giấc ngủ này kéo dài mãi đến trưa cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nghe nói đã đến giờ ăn cơm trưa, lại thấy Cố Tinh Nhượng chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Văn Ngu là kéo cánh tay của thiếu niên bên cạnh mình lại.
"Tinh Tinh chờ tớ một chút, tớ mang hộp cơm tiện lợi cho cậu này."
Vừa nghe thấy bốn chữ "hộp cơm tiện lợi", Cố Tinh Nhượng không khống chế được mà run lên một cái. Anh còn chưa kịp bất chấp tất cả thoát khỏi cánh tay Văn Nhu thì cô đã mở hộp cơm mình mang tới ra rồi.
"Đây chỉ là hộp cơm bình thường thôi. Tớ biết mấy món tớ làm trước đây không phải món mà người bình thường có thể ăn được. Nhưng lần này thật sự là các món bình thường. Cậu tin tớ đi mà!"
Văn Nhu chỉ còn thiếu mỗi bước giơ tay lên trời thề nữa thôi.
Mặc dù vậy nhưng mặt Cố Tinh Nhượng vẫn lộ rõ vẻ do dự.
Cho đến khi Văn Nhu mở hộp cơm ra trước mặt mình và thấy được hai hàng sushi ra hình ra dạng bên trong, Cố Tinh Nhượng mới từ từ ngồi xuống chỗ ngồi dưới lực kéo của Văn Nhu.
"Cậu xem đi, tớ không hề lừa cậu nhé. Đây là sushi tớ tự làm đấy. Trước đó tớ có nếm thử rồi, ngon lắm."
Văn Nhu rất nhiệt tình đề cử.
Vì lần trước thất bại trong công cuộc bắt lấy dạ dày của người ta nên bây giờ Văn Nhu hạ quyết tâm phải thành công. Cô không tin mình đường đường là tổng đoàn trưởng của quân đoàn bậc nhất Đế Quốc mà lại bị chút việc nấu ăn cỏn con làm khó.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu may nếm thử đi..."
Văn Nhu nhiệt tình đẩy hộp cơm tới trước mặt thiếu niên.
Thấy cô như vậy, Cố Tinh Nhượng lại nghĩ đến lời Thích Thịnh nói, trái tim chợt hẫng một nhịp. Anh hơi cụp mắt xuống, cố gắng để giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể: "Thật ra thì... Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi không cảm thấy bản thân mình có chỗ nào..." Đáng để được người khác thích.
Cố Tinh Nhượng còn chưa kịp nói hết câu, Văn Nhu đã chen vào rồi.
"Tinh Tinh, cậu hỏi một câu ngớ ngẩn hết sức luôn á. Vì tớ thích cậu chứ sao nữa. Việc tớ thích cậu và đối xử tốt với cậu thì lạ lắm à? Cậu là người tớ thích nhất trên thế giới này. Không chỉ bây giờ mà cả sau này tớ cũng sẽ đối xử tốt với cậu, tốt cả đời luôn..."
"Thế nếu tôi không thích cậu thì sao?"
"Cậu không thích tớ thì tớ vẫn đối xử tốt với cậu thôi. Có điều cậu nể tình tớ tốt với cậu như vậy mà thử thích tớ chút xíu được không? Dù sao thì trên đời này ngoài tớ ra cũng đâu còn ai đối xử tốt với cậu như vậy nữa..."
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Văn Nhu cực kỳ nghiêm túc.
Nghe vậy, chẳng hiểu sao Cố Tinh Nhượng lại có cảm giác mình vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó anh vô thức giơ tay gắp một miếng sushi trong hộp cơm Văn Nhu đẩy qua cho mình lên rồi đút vào miệng, vừa cắn một cái đã rớt nước mắt.
"Trời ơi sao thế này? Tinh Tinh, cậu không cần phải cảm động đến mức này đâu. Được rồi được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa mà, mấy lời tớ nói... Thật ra thì... Thật ra thì mấy câu đó là tớ học trên mạng đấy. Cậu thật sự không cần phải cảm động phát khóc như vậy đâu!"
"Nhiều..."
Cố Tinh Nhượng hoàn toàn không thể ngừng rơi nước mắt được, chỉ có thể khó khăn phun ra mấy chữ: "... Mù tạt quá..."
"Vậy á? Tớ làm theo khẩu vị của bản thân tớ đấy, cũng chỉ bỏ có mười mấy tuýp thôi mà, nhiều à? Nhiều á?"
Mặt Văn Nhu trông rõ vô tội.
Cố Tinh Nhượng: "..."
Quả nhiên, gì mà thích với không thích chứ, chắc chắn là cô gái này muốn đầu độc anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.