Chương 116
Tiểu Kiều
24/05/2021
"Cảm... ơn..." cô vừa nhận nước vừa nheo mắt liếc hắn
Hắn vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi:"Bảo Bối..."
"Khụ khụ..." Di Giai đang uống nước thì sặc, vội vã lau nước quanh mồm, đề cao cảnh giác:"Cái gì?"
"Cha đứa bé đâu rồi?"
Hắn chỉ cái bụng cô.
"Chết rồi."
"À... thật đáng tiếc."
Di Giai nhếch môi, đáng tiếc gì cơ? Tên đó nên chết trăm vạn lần.
"Trông cô không buồn lắm nhỉ? Không còn yêu hắn sao?" Lão Công tò mò:"Hay là cô hợp sức với tình nhân, giết chết hắn?"
"Liên quan gì đến anh." Di Giai lườm hắn. Một mình cô không giết được tên kia chắc.
Có lẽ Lão Công cảm thấy không thú vị, không nói nữa, im lặng nhắm mắt, Di Giai nghĩ rằng hắn đã ngủ. Cô nhàm chán nghịch cái vòng tay, không ngờ nó hiện ra một bảng xếp hạng.
Có 5 cột: Số thứ tự, tên, số quái vật đã giết, số người đã giết, số nhiệm vụ đã làm. Cô thấy kẻ đứng đầu hiện tại là Mục Lãng, đã giết 18.078 quái vật và 17.563 người
Tên trâu bò nào thế!
Top 2 là Dương Mịch, nghe tên thì chắc là con gái, giết được 1.889 quái vật và 25.003 người.
Nhìn số lượng chênh lệch giữa 2 loài, xin khẳng định: Đây là 1 kẻ cuồng sát nhân!
Nhưng không thể không nói giết người chắc chắn dễ hơn giết quái vật nhiều, cứ gặp mấy người không có kỹ năng tấn công như cô mà xem, vung tay là giết được một nhóm.
Nguyên chủ tạm thời không có tên trong danh sách top 100 này, nhưng sẽ sớm thôi. Đóng BXH, ngồi im một lát lại thấy nhàm chán, thế là cô tự xoa cái bụng lạ lẫm của mình.
Cảm giác mang thai là thế này sao? Lỡ cô nhiệm vụ này có chút lâu thì sao... có khi nào phải sinh giùm luôn không...
Chắc không đâu!
Trong khi Di Giai tự hù dọa mình, Mục Lão Công đã mở mắt, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, nghiêng người chạm vai Di Giai.
"Thấy gì không?" Hắn đưa tay lên chỉ, nói khẽ
"Hả....?" Cô giật mình, có chút sợ, trăng không quá sáng, nhưng cô đảm bảo bên ngoài không có gì cả.
Chẳng lẽ là ma?
Tinh thần thoáng cái căng thẳng.
"Thì tối rồi. Cô không ngủ à?" Hắn thản nhiên ngồi thẳng lại
"..." mẹ nhà anh. Bị thần kinh à?
Di Giai khoanh tay dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy cô không mệt nhưng cơ thể này cũng đã đạt tới giới hạn, nguyên chủ trước đó quá mệt mỏi, nhanh chóng ngủ say.
Tới sáng, ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt khiến cô bị chói đến tỉnh.
Di Giai đánh giá xung quanh, nơi này là một căn phòng khá rộng rãi, dựa vào khung cảnh qua cửa sổ thì có lẽ là ở tầng 2, tên Lão Công vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, cô bỗng nghĩ ra trò bịt mũi hắn.
Qua một lúc, hắn từ từ mở mắt, mê man nhìn cô rồi lại nhìn quanh, dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
"Sáng rồi." Di Giai che miệng ngáp, vươn vai một cái
Mạc Lão Công nhìn sang cô, mỉm cười:"Chào buổi sáng, Bảo Bối."
"..." lại phát bệnh.
Hắn lấy ra hai cái bánh, ném cho cô một cái:"Ăn rồi chuẩn bị đi nào."
"À há, phải rồi, anh top mấy rồi?"
"Ông ớ." (Không nhớ)
Nhai hết rồi trả lời không được sao?
Di Giai bó tay, cô xử lý cái bánh của mình nhanh chóng, đứng dậy phủi phủi quần áo, quay lại nhìn Lão Công đang ăn miếng cuối cùng:"Đi."
"Uống nước đã." Hắn từ từ lấy chai nước ra uống một ngụm rồi đưa cho cô. Di Giai cầm lấy, hơi ngạc nhiên vì thái độ của hắn, rõ ràng bị bắt đến một nơi xa lạ đầy quái vật, đến đồng loại cũng là kẻ thù chém giết lẫn nhau, nhưng dáng vẻ của hắn luôn vô cùng tùy tiện, cử chỉ bình tĩnh, thậm chí không hề cảnh giác với một người lạ như cô. Liệu người bình thường sống ở nơi này có thể bình tĩnh được như hắn hay không?
Bị cô nhìn chăm chú nhưng hắn chẳng thèm để ý, cầm balo lên, đứng dậy đi ra ngoài trước, Di Giai vội đuổi theo.
"Chúng ta đi đâu?" Cô hỏi
"Tập trung với nhóm của tôi."
Người ở đây cũng biết tụ tập lại thành nhóm hỗ trợ lẫn nhau. Có người hiểu rõ mình không thể vào top 100 nhưng họ vẫn hi vọng mình sống được lâu nhất có thể. Chẳng ai muốn chết cả.
"Đừng nói cho ai biết kỹ năng của cô là trị thương nếu không muốn bị vắt kiệt năng lượng." Lão Công đang đi phía trước đột nhiên lên tiếng
"À được... vậy nếu có người hỏi, tôi nên nói là gì?" Nghe có lý, cô nhanh nhảu thỉnh giáo thêm
"Cô có thể nói là kỹ năng chứa khí gas, bụng cô to như vậy chắc không có ai nghi ngờ đâu."
"..." không to lắm mà, anh đùa tôi sao?
Trong lúc cô còn bối rối rốt cuộc là thật hay đùa, một con khủng long con từ ngã rẽ đi ra, nó quay đầu nhìn về phía này rồi lập tức vọt đến đây.
Di Giai kinh hãi, tốc độ gì thế này?!
Nhưng càng bất ngờ hơn là sau đó nó bỗng nhiên loạng choạng, ầm một tiếng ngã xuống cách cô đúng 5m.
Trong tay Lão Công là một trái tim khổng lồ vẫn đang đập thình thịch.
"Đi thôi." Hắn nói
"À ờ..." cô tỉnh táo lại, vội chạy theo.
Đi được một đoạn, cô không nhịn được lại hỏi:"Sao khi đó anh lại bị trúng độc?"
"Có một loại quái vật mới xuất hiện, là rắn khổng lồ, máu chảy ra từ tim nó có độc. Tôi không lường được."
Và rồi anh nắm quả tim đó trên tay, tay anh thối luôn chứ gì! Di Giai tặc lưỡi:"Không đeo găng được à?"
"Kỹ năng không cho phép."
Vậy thì xem ra kỹ năng tưởng chừng bá đạo này cũng có điểm yếu, con vật nào trong máu có độc thì hắn không thể giết bằng cách này được. Nói cũng phải, kỹ năng nào không có điểm yếu chứ.
"Lúc đó không có tôi, anh định chặt tay thật đấy à?"
Bóng lưng hắn hơi khựng lại một chút, giọng có chút quái dị:"Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó, xem trong phim thấy cứa cho máu độc chảy ra là ổn."
"... cứa một đường mà anh phải ngậm khăn?"
Hắn bình tĩnh:"Tôi sợ đau."
"..." Sao tự nhiên thấy hắn có chút đáng yêu xen lẫn sự thần kinh nhẹ?
Hắn vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi:"Bảo Bối..."
"Khụ khụ..." Di Giai đang uống nước thì sặc, vội vã lau nước quanh mồm, đề cao cảnh giác:"Cái gì?"
"Cha đứa bé đâu rồi?"
Hắn chỉ cái bụng cô.
"Chết rồi."
"À... thật đáng tiếc."
Di Giai nhếch môi, đáng tiếc gì cơ? Tên đó nên chết trăm vạn lần.
"Trông cô không buồn lắm nhỉ? Không còn yêu hắn sao?" Lão Công tò mò:"Hay là cô hợp sức với tình nhân, giết chết hắn?"
"Liên quan gì đến anh." Di Giai lườm hắn. Một mình cô không giết được tên kia chắc.
Có lẽ Lão Công cảm thấy không thú vị, không nói nữa, im lặng nhắm mắt, Di Giai nghĩ rằng hắn đã ngủ. Cô nhàm chán nghịch cái vòng tay, không ngờ nó hiện ra một bảng xếp hạng.
Có 5 cột: Số thứ tự, tên, số quái vật đã giết, số người đã giết, số nhiệm vụ đã làm. Cô thấy kẻ đứng đầu hiện tại là Mục Lãng, đã giết 18.078 quái vật và 17.563 người
Tên trâu bò nào thế!
Top 2 là Dương Mịch, nghe tên thì chắc là con gái, giết được 1.889 quái vật và 25.003 người.
Nhìn số lượng chênh lệch giữa 2 loài, xin khẳng định: Đây là 1 kẻ cuồng sát nhân!
Nhưng không thể không nói giết người chắc chắn dễ hơn giết quái vật nhiều, cứ gặp mấy người không có kỹ năng tấn công như cô mà xem, vung tay là giết được một nhóm.
Nguyên chủ tạm thời không có tên trong danh sách top 100 này, nhưng sẽ sớm thôi. Đóng BXH, ngồi im một lát lại thấy nhàm chán, thế là cô tự xoa cái bụng lạ lẫm của mình.
Cảm giác mang thai là thế này sao? Lỡ cô nhiệm vụ này có chút lâu thì sao... có khi nào phải sinh giùm luôn không...
Chắc không đâu!
Trong khi Di Giai tự hù dọa mình, Mục Lão Công đã mở mắt, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, nghiêng người chạm vai Di Giai.
"Thấy gì không?" Hắn đưa tay lên chỉ, nói khẽ
"Hả....?" Cô giật mình, có chút sợ, trăng không quá sáng, nhưng cô đảm bảo bên ngoài không có gì cả.
Chẳng lẽ là ma?
Tinh thần thoáng cái căng thẳng.
"Thì tối rồi. Cô không ngủ à?" Hắn thản nhiên ngồi thẳng lại
"..." mẹ nhà anh. Bị thần kinh à?
Di Giai khoanh tay dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy cô không mệt nhưng cơ thể này cũng đã đạt tới giới hạn, nguyên chủ trước đó quá mệt mỏi, nhanh chóng ngủ say.
Tới sáng, ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt khiến cô bị chói đến tỉnh.
Di Giai đánh giá xung quanh, nơi này là một căn phòng khá rộng rãi, dựa vào khung cảnh qua cửa sổ thì có lẽ là ở tầng 2, tên Lão Công vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, cô bỗng nghĩ ra trò bịt mũi hắn.
Qua một lúc, hắn từ từ mở mắt, mê man nhìn cô rồi lại nhìn quanh, dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
"Sáng rồi." Di Giai che miệng ngáp, vươn vai một cái
Mạc Lão Công nhìn sang cô, mỉm cười:"Chào buổi sáng, Bảo Bối."
"..." lại phát bệnh.
Hắn lấy ra hai cái bánh, ném cho cô một cái:"Ăn rồi chuẩn bị đi nào."
"À há, phải rồi, anh top mấy rồi?"
"Ông ớ." (Không nhớ)
Nhai hết rồi trả lời không được sao?
Di Giai bó tay, cô xử lý cái bánh của mình nhanh chóng, đứng dậy phủi phủi quần áo, quay lại nhìn Lão Công đang ăn miếng cuối cùng:"Đi."
"Uống nước đã." Hắn từ từ lấy chai nước ra uống một ngụm rồi đưa cho cô. Di Giai cầm lấy, hơi ngạc nhiên vì thái độ của hắn, rõ ràng bị bắt đến một nơi xa lạ đầy quái vật, đến đồng loại cũng là kẻ thù chém giết lẫn nhau, nhưng dáng vẻ của hắn luôn vô cùng tùy tiện, cử chỉ bình tĩnh, thậm chí không hề cảnh giác với một người lạ như cô. Liệu người bình thường sống ở nơi này có thể bình tĩnh được như hắn hay không?
Bị cô nhìn chăm chú nhưng hắn chẳng thèm để ý, cầm balo lên, đứng dậy đi ra ngoài trước, Di Giai vội đuổi theo.
"Chúng ta đi đâu?" Cô hỏi
"Tập trung với nhóm của tôi."
Người ở đây cũng biết tụ tập lại thành nhóm hỗ trợ lẫn nhau. Có người hiểu rõ mình không thể vào top 100 nhưng họ vẫn hi vọng mình sống được lâu nhất có thể. Chẳng ai muốn chết cả.
"Đừng nói cho ai biết kỹ năng của cô là trị thương nếu không muốn bị vắt kiệt năng lượng." Lão Công đang đi phía trước đột nhiên lên tiếng
"À được... vậy nếu có người hỏi, tôi nên nói là gì?" Nghe có lý, cô nhanh nhảu thỉnh giáo thêm
"Cô có thể nói là kỹ năng chứa khí gas, bụng cô to như vậy chắc không có ai nghi ngờ đâu."
"..." không to lắm mà, anh đùa tôi sao?
Trong lúc cô còn bối rối rốt cuộc là thật hay đùa, một con khủng long con từ ngã rẽ đi ra, nó quay đầu nhìn về phía này rồi lập tức vọt đến đây.
Di Giai kinh hãi, tốc độ gì thế này?!
Nhưng càng bất ngờ hơn là sau đó nó bỗng nhiên loạng choạng, ầm một tiếng ngã xuống cách cô đúng 5m.
Trong tay Lão Công là một trái tim khổng lồ vẫn đang đập thình thịch.
"Đi thôi." Hắn nói
"À ờ..." cô tỉnh táo lại, vội chạy theo.
Đi được một đoạn, cô không nhịn được lại hỏi:"Sao khi đó anh lại bị trúng độc?"
"Có một loại quái vật mới xuất hiện, là rắn khổng lồ, máu chảy ra từ tim nó có độc. Tôi không lường được."
Và rồi anh nắm quả tim đó trên tay, tay anh thối luôn chứ gì! Di Giai tặc lưỡi:"Không đeo găng được à?"
"Kỹ năng không cho phép."
Vậy thì xem ra kỹ năng tưởng chừng bá đạo này cũng có điểm yếu, con vật nào trong máu có độc thì hắn không thể giết bằng cách này được. Nói cũng phải, kỹ năng nào không có điểm yếu chứ.
"Lúc đó không có tôi, anh định chặt tay thật đấy à?"
Bóng lưng hắn hơi khựng lại một chút, giọng có chút quái dị:"Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó, xem trong phim thấy cứa cho máu độc chảy ra là ổn."
"... cứa một đường mà anh phải ngậm khăn?"
Hắn bình tĩnh:"Tôi sợ đau."
"..." Sao tự nhiên thấy hắn có chút đáng yêu xen lẫn sự thần kinh nhẹ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.