Chương 167
Tiểu Kiều
24/05/2021
Choangggg!
"Cút đi!" Hiri ôm đầu co mình vào góc giường, cơ thể không ngừng run rẩy, hai bàn tay ôm trong ngực cô dường như còn đau đớn hơn chiếc chân đang được bó kín vì vết vương cũ trong tiệc sinh nhật trong cung điện cách đây không lâu.
"Ngài không thể tiếp tục không ăn được." Minh Vương nhíu mày nói.
Không biết có chuyện gì mà từ khi bị thương đến giờ, Hiri ngày đêm hoảng hốt, đến ngủ cũng giật mình tỉnh dậy mà khóc lóc, quả thật như gặp quỷ.
Thấy Hiri không trả lời, Minh Vương tiến lại gần giường nghiêm khắc hỏi:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài không thể nói ra sao? Với vị thế của chúng ta bây giờ thì mọi chuyện đều có thể giải quyết không phải sao? Nếu là chuyện nghiêm trọng thì ngài càng phải nói ra ngay bây giờ, nếu để lâu hơn chúng ta sẽ trở tay không kịp!"
Nghe những lời này, Hiri giật nảy mình, ngẩn người nhìn Minh Vương, đột nhiên gương mặt cô từ bi thương chuyển sang sợ hãi, từ sợ hãi lại trở nên bình tĩnh.
Đúng lắm! Có trở về thật thì sao chứ? Với vị thế này, với sức mạnh này, không gì có thể đe dọa được cô ta. Suốt bao nhiêu ngày rốt cuộc ả cũng có thể bình tĩnh nói ra:
"Ta đã gặp Sergi."
Minh Vương giật mình lùi lại một bước, lúc sau như sực tỉnh, lại có chút nghi hoặc:"Khi nào?"
"Chiếc đèn đó không phải do ta làm biến mất." Ánh mắt Hiri đội nhiên ánh lên sự dịu dàng, cô mở hai tay luôn nắm lại với nhau đặt trong lồng ngực, trong bàn tay cô là một con cá thủy tinh lấp lánh.
Minh Vương kinh ngạc nhìn con cá, nhưng hắn vẫn cảm thấy không có khả năng này:"Cô ta đã chết rồi. Hay là một người khác có năng lực?"
"Là Sergi! Ta sao có thể quên ánh mắt tàn nhẫn của cô ta! Chính là ánh mắt không hề có một chút do dự mà đâm chết "hắn"! Là ánh mắt kinh ngạc và bối rối khi tạo ra ta! Chính là ánh mắt này!" Hiri lại mất bình tĩnh, ả nhảy khỏi giường đến trước gương, chỉ vào đó. Bên trong chỉ có gương mặt vặn vẹo đáng sợ của ả.
Minh Vương vội vàng đi tới đỡ lấy vai ả trấn an:"Được. Vậy ngài có nhìn thấy cô ta mặc đồ màu gì hay không? Là của nhà nào?"
Hiri loạng choạng ôm đầu nhớ lại:"Màu nâu."
"Là màu của người hầu nhà quý tộc sao? Những người này đều được điều tra cặn kẽ từ mấy đời, sao Sergi có thể lạc vào được." Minh Vương thở phào một hơi.
Hiri ngẩn ra, cũng thấy có lý, nhưng lại có một màu sắc khác hiện ra trong ký ức ngày ấy.
"Khoan. Người kéo cô ta đi mặc áo đỏ đen!"
Minh Vương giật mình:"Người Nhà Silver?"
Hiri đột nhiên như được khai sáng:"Chính hắn! Là Silver! Chắc chắn hắn đã làm ra những chuyện này! Hắn bôi đen ta, tạo ra màn kịch ngày sinh nhật, hắn muốn hù dọa ta! Hắn đã tìm được Sergi rồi mới có cái tự tin đó!" Ban đầu vì quá hoảng loạn nên ả không nghĩ ra, nhưng khi bình tĩnh hơn thì dường như mọi thứ được sâu chuỗi lại rất hoàn mỹ. Tên Silver mấy chục năm nay luôn cúp đuôi ngoan ngoãn ở nhà mình, còn không dám ho lấy một tiếng làm sao đột nhiên có gan đối đầu ả, không lẽ rảnh đến điên rồi?
Minh Vương trầm mặc một hồi, hắn an ủi Hiri:"Đừng lo. Chỉ cần cô ta còn ở bên nhà đó, thế nào chúng ta cũng tìm ra. Đừng quên 2 nhà đã liên kết, với lại với vị trí của ngài mà muốn Silver giao người ra cũng không khó, chỉ sợ hắn cố ý lộ ra với mục đích khác. Không loại trừ khả năng hắn cố tình tạo ra một "Sergi" để hù dọa chúng ta."
Hiri nóng lòng quá rồi, ả nghĩ ra một kế:"Tìm cách để ta qua đó ở một thời gian đi. Về tình hay về nghĩa thì Silver cũng không thể từ chối ta, đến lúc đó ta sẽ tự mình tìm."
"Như vậy có quá nguy hiểm không? Chân ngài..."
"Ngươi hoặc Mạc Lâm đi cùng ta."
Minh Vương nhíu mày:"Mạc Lâm luôn ở bên Đức Vua, sợ rằng Đức Vua cũng không cho hắn đi."
"Sợ rằng hắn muốn đổi đời." Hiri nhếch môi, cảm thấy mệt mỏi vô cùng:"Nếu không thì tìm thêm một người khác đi, một mình ngươi quản trước giờ cũng khổ cực."
"Vâng."
"Lui đi." Siri liếc con cá trên tay, có chút luyến tiếc bóp nát nó.
"Thôi vậy. Khi nào gặp lại sẽ trả cô ta." Ả nghĩ, bản thân ả cũng có chút mong chờ cuộc tái ngộ này.
"Cút đi!" Hiri ôm đầu co mình vào góc giường, cơ thể không ngừng run rẩy, hai bàn tay ôm trong ngực cô dường như còn đau đớn hơn chiếc chân đang được bó kín vì vết vương cũ trong tiệc sinh nhật trong cung điện cách đây không lâu.
"Ngài không thể tiếp tục không ăn được." Minh Vương nhíu mày nói.
Không biết có chuyện gì mà từ khi bị thương đến giờ, Hiri ngày đêm hoảng hốt, đến ngủ cũng giật mình tỉnh dậy mà khóc lóc, quả thật như gặp quỷ.
Thấy Hiri không trả lời, Minh Vương tiến lại gần giường nghiêm khắc hỏi:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài không thể nói ra sao? Với vị thế của chúng ta bây giờ thì mọi chuyện đều có thể giải quyết không phải sao? Nếu là chuyện nghiêm trọng thì ngài càng phải nói ra ngay bây giờ, nếu để lâu hơn chúng ta sẽ trở tay không kịp!"
Nghe những lời này, Hiri giật nảy mình, ngẩn người nhìn Minh Vương, đột nhiên gương mặt cô từ bi thương chuyển sang sợ hãi, từ sợ hãi lại trở nên bình tĩnh.
Đúng lắm! Có trở về thật thì sao chứ? Với vị thế này, với sức mạnh này, không gì có thể đe dọa được cô ta. Suốt bao nhiêu ngày rốt cuộc ả cũng có thể bình tĩnh nói ra:
"Ta đã gặp Sergi."
Minh Vương giật mình lùi lại một bước, lúc sau như sực tỉnh, lại có chút nghi hoặc:"Khi nào?"
"Chiếc đèn đó không phải do ta làm biến mất." Ánh mắt Hiri đội nhiên ánh lên sự dịu dàng, cô mở hai tay luôn nắm lại với nhau đặt trong lồng ngực, trong bàn tay cô là một con cá thủy tinh lấp lánh.
Minh Vương kinh ngạc nhìn con cá, nhưng hắn vẫn cảm thấy không có khả năng này:"Cô ta đã chết rồi. Hay là một người khác có năng lực?"
"Là Sergi! Ta sao có thể quên ánh mắt tàn nhẫn của cô ta! Chính là ánh mắt không hề có một chút do dự mà đâm chết "hắn"! Là ánh mắt kinh ngạc và bối rối khi tạo ra ta! Chính là ánh mắt này!" Hiri lại mất bình tĩnh, ả nhảy khỏi giường đến trước gương, chỉ vào đó. Bên trong chỉ có gương mặt vặn vẹo đáng sợ của ả.
Minh Vương vội vàng đi tới đỡ lấy vai ả trấn an:"Được. Vậy ngài có nhìn thấy cô ta mặc đồ màu gì hay không? Là của nhà nào?"
Hiri loạng choạng ôm đầu nhớ lại:"Màu nâu."
"Là màu của người hầu nhà quý tộc sao? Những người này đều được điều tra cặn kẽ từ mấy đời, sao Sergi có thể lạc vào được." Minh Vương thở phào một hơi.
Hiri ngẩn ra, cũng thấy có lý, nhưng lại có một màu sắc khác hiện ra trong ký ức ngày ấy.
"Khoan. Người kéo cô ta đi mặc áo đỏ đen!"
Minh Vương giật mình:"Người Nhà Silver?"
Hiri đột nhiên như được khai sáng:"Chính hắn! Là Silver! Chắc chắn hắn đã làm ra những chuyện này! Hắn bôi đen ta, tạo ra màn kịch ngày sinh nhật, hắn muốn hù dọa ta! Hắn đã tìm được Sergi rồi mới có cái tự tin đó!" Ban đầu vì quá hoảng loạn nên ả không nghĩ ra, nhưng khi bình tĩnh hơn thì dường như mọi thứ được sâu chuỗi lại rất hoàn mỹ. Tên Silver mấy chục năm nay luôn cúp đuôi ngoan ngoãn ở nhà mình, còn không dám ho lấy một tiếng làm sao đột nhiên có gan đối đầu ả, không lẽ rảnh đến điên rồi?
Minh Vương trầm mặc một hồi, hắn an ủi Hiri:"Đừng lo. Chỉ cần cô ta còn ở bên nhà đó, thế nào chúng ta cũng tìm ra. Đừng quên 2 nhà đã liên kết, với lại với vị trí của ngài mà muốn Silver giao người ra cũng không khó, chỉ sợ hắn cố ý lộ ra với mục đích khác. Không loại trừ khả năng hắn cố tình tạo ra một "Sergi" để hù dọa chúng ta."
Hiri nóng lòng quá rồi, ả nghĩ ra một kế:"Tìm cách để ta qua đó ở một thời gian đi. Về tình hay về nghĩa thì Silver cũng không thể từ chối ta, đến lúc đó ta sẽ tự mình tìm."
"Như vậy có quá nguy hiểm không? Chân ngài..."
"Ngươi hoặc Mạc Lâm đi cùng ta."
Minh Vương nhíu mày:"Mạc Lâm luôn ở bên Đức Vua, sợ rằng Đức Vua cũng không cho hắn đi."
"Sợ rằng hắn muốn đổi đời." Hiri nhếch môi, cảm thấy mệt mỏi vô cùng:"Nếu không thì tìm thêm một người khác đi, một mình ngươi quản trước giờ cũng khổ cực."
"Vâng."
"Lui đi." Siri liếc con cá trên tay, có chút luyến tiếc bóp nát nó.
"Thôi vậy. Khi nào gặp lại sẽ trả cô ta." Ả nghĩ, bản thân ả cũng có chút mong chờ cuộc tái ngộ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.