Chương 6
Tiểu Kiều
24/05/2021
Di Giai trao đổi cách liên lạc với Trì Bích, bịn rịn chia tay.
Di Giai nắm chặt nắm tay huơ huơ trước mặt mình, tự cổ vũ, phải cố gắng lên. Mọi người đều không ngừng cố gắng.
Buổi tối, Di Giai đang ngồi trong thư phòng thì trời đổ mưa, sấm chớp rất to, cô gập quyển sách đang đọc lại. Bỗng tò mò mình là ai, tại sao một số động tác cô cảm thấy rất quen thuộc, một số kiến thức chỉ cần đọc sơ qua là hiểu.
Vò đầu, muốn sống lại quá. Tại sao cô lại chết trẻ như vậy.
Cô nằm bò ra bàn, móc ra thẻ đen từ ngăn kéo ngắm nghía, vung tay vẽ lên không trung nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, xem ra chỉ có thể sử dụng trong không gian tổ chức.
"Hình như hôm nay tôi gặp một đồng nghiệp..." cô lầm bầm
"Không cần quan tâm, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Thẻ đen lạnh nhạt trả lời
"Nếu nhiệm vụ thất bại thì thế nào?" Di Giai nghiêng đầu nhìn thẻ đen.
"Tất nhiên mạt sát."
Di Giai thở dài, cuộc sống mưu "sinh". Tuy nói là bị mạt sát, nhưng cô tự tin mình có thể làm được nhiệm vụ này, không có chút lo lắng nào cả, có lẽ do cấp độ nhiệm vụ quá thấp.
Sáng hôm sau đến trường, đúng như kịch bản, Hạo Nhiên liên lục tìm cô, làm cho cả trường đồn lên xuống, trải qua mấy ngày, Di Giai bực bội, hẹn gặp Hạo Nhiên sau giờ học.
Hạo Nhiên có chút hồi hộp, gặp riêng với tìm gặp trên lớp không giống nhau, anh ta đến từ sớm, đợi một hồi mới thấy Di Giai xuất hiện.
Di Giai buồn bã lắc đầu:"Xin anh đừng làm phiền tôi nữa. Anh không xứng với tôi."
Hạo Nhiên:
"..." hình như anh nghe lầm? Sai sai ở đâu nhỉ
"Đừng hiểu lầm, không phải tôi không tốt, là anh không xứng." Di Giai nhắm mắt, một bộ đau khổ dứt ruột gan, nói được ra thì thở phào nhẹ nhõm.
Hạo Nhiên mặt đơ ra. Thoại này đáng lẽ phải ngược lại mới đúng chứ.
"Di...Phạm Di, anh thực lòng muốn em làm bạn gái anh, anh... anh thấy em rất đặc biệt."
"Đúng vậy. Tôi rất đặc biệt, nhưng anh thì không, anh không có gì khiến tôi hứng thú hết." Di Giai một bộ đau trứng ủ rũ nói
"..." rõ ràng sai ở đâu rồi, Hạo Nhiên nhíu nhíu mày. Theo điều tra của anh, Di Giai là một mọt sách chính hiệu, nhút nhát tự ti ít nói, còn người đứng trước mặt anh đây rõ ràng là chuyên đả kích người ta bằng ngôn ngữ!
Càng khó có được càng muốn có, Hạo Nhiên quật cường nhìn Di Giai, gằn giọng:" cho dù thế nào em cũng phải là của anh!"
Di Giai:"..." không. Đồ thần kinh!
"Phạm Di... cho anh một cơ hội. Anh sẽ không để em hối hận đâu !"
Nguyên chủ hối hận đến chết luôn rồi!
Di Giai nước mắt rưng rưng nhìn Hạo Nhiên:" Thật... thật sao?" Dường như chỉ cần chớp mắt một cái, từng giọt nước to tròn sẽ rơi xuống.
"Tất nhiên. Anh dám thề." Hạo Nhiên thấy vậy vội vã nói, tiến lên muốn ôm Di Giai, nhưng chưa kịp động vào đã thấy cô ngượng ngùng nói:"Đáng ghét." Đẩy anh một cái rồi chạy đi.
Anh hưng phấn, cuối cùng cũng theo đuổi được Phạm Di, mấy lần trước gặp cô đều lạnh lùng ít nói, hôm nay mới thấy bộc lộ ra nhiều cảm xúc như vậy. Anh xoa xoa ngực, kiềm chế trái tim đang nhảy loạn vì phấn khích.
Không thể thoát khỏi cốt truyện khiến Di Giai vô cùng buồn bực. Rốt cuộc vẫn phải làm bạn gái tên thần kinh đó. Nằm bò trên bàn đọc tiểu thuyết, cô thấy nữ chính vừa che đầu vừa khóc:"Không, tôi không nghe, tôi không nghe." Nam chính thì hết sức khổ tâm:"Nghe anh giải thích.. hãy nghe anh giải thích đi..." Di Giai gật gù, mất trí nhớ nên mờ mịt với yêu đương, cô cần học tập từ các tài liệu thanh thiếu niên bình thường vẫn hay đọc, cảm thấy tình yêu quả nhiên nghiệt ngã đau đớn đủ cả.
Điện thoại vang lên, Trì Bích gọi điện tới.
Hai người nói chuyện đến quá nửa đêm, dường như Trì Bích có quá nhiều chuyện nhọc lòng.
Sắp tắt điện thoại, Trì Bích nói:"Có lẽ một thời gian dài tới tôi sẽ không liên lạc với cô, cô nhớ giữ gìn sức khỏe."
Di Giai đoán rằng Trì Bích sắp rời đi, không chút để ý nói:"Được, cô cũng vậy. Hẹn gặp lại."
Trì Bích ngừng một chút:"... hẹn gặp lại."
Tắt điện thoại, Di Giai nhẩm tính thời gian, ở lại đây cũng mấy tháng rồi, bên Ngạn Tình vẫn chưa có tăm hơi, giải quyết chưa được một nửa.
Trong thời gian quen Hạo Nhiên, Di Giai vào vai một bạn gái não tàn yêu đương cuồng nhiệt, chỉ thiếu nước đi đâu cũng rêu rao Hạo Nhiên là bạn trai cô, Hạo Nhiên cũng rất vui vẻ với việc này, phải nói trước khi Ngận Tình xuất hiện Hạo Nhiên vẫn sẽ là một bạn trai tốt.
Rốt cuộc tới kỳ nghỉ hè cũng có tin tức đến từ Tạ Hiển, anh đã tìm ra Ngận Tình, cô ta đang yêu đương với một thiếu gia giàu có, nhưng dạo này lại đang xích mích.
Bắt được tin tức, Di Giai vung tay chân nằng nặc đòi đi đến thành phố Z chơi. Đó là thành phố lớn trung tâm, chắc chắn có rất nhiều thứ để vui chơi. Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ ăn vạ đáng yêu của cô, gật đầu đồng ý.
Hạ cánh xuống thành phố Z, cô bỗng cảm thấy đã tiến vào địa bàn sân chơi của mình. Cô đã có địa chỉ của Ngận Tình, cô ta đang cãi nhau với bạn trai nên chuyển khỏi nhà bạn trai sống tại một khách sạn, Di Giai dẫn bạn trai tới đó thuê một phòng. Chắc hẳn nam nữ chính sẽ gặp nhau, đây là định luật hấp dẫn!
Vì đi xa một chuyến, Hạo Nhiên có hơi mệt mỏi, vừa về phòng liền ngủ li bì, Di Giai cầm túi ra ngoài, nhân tiện nhắn tin vào điện thoại Hạo Nhiên nói đi thăm một họ hàng.
Di Giai nắm chặt nắm tay huơ huơ trước mặt mình, tự cổ vũ, phải cố gắng lên. Mọi người đều không ngừng cố gắng.
Buổi tối, Di Giai đang ngồi trong thư phòng thì trời đổ mưa, sấm chớp rất to, cô gập quyển sách đang đọc lại. Bỗng tò mò mình là ai, tại sao một số động tác cô cảm thấy rất quen thuộc, một số kiến thức chỉ cần đọc sơ qua là hiểu.
Vò đầu, muốn sống lại quá. Tại sao cô lại chết trẻ như vậy.
Cô nằm bò ra bàn, móc ra thẻ đen từ ngăn kéo ngắm nghía, vung tay vẽ lên không trung nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, xem ra chỉ có thể sử dụng trong không gian tổ chức.
"Hình như hôm nay tôi gặp một đồng nghiệp..." cô lầm bầm
"Không cần quan tâm, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Thẻ đen lạnh nhạt trả lời
"Nếu nhiệm vụ thất bại thì thế nào?" Di Giai nghiêng đầu nhìn thẻ đen.
"Tất nhiên mạt sát."
Di Giai thở dài, cuộc sống mưu "sinh". Tuy nói là bị mạt sát, nhưng cô tự tin mình có thể làm được nhiệm vụ này, không có chút lo lắng nào cả, có lẽ do cấp độ nhiệm vụ quá thấp.
Sáng hôm sau đến trường, đúng như kịch bản, Hạo Nhiên liên lục tìm cô, làm cho cả trường đồn lên xuống, trải qua mấy ngày, Di Giai bực bội, hẹn gặp Hạo Nhiên sau giờ học.
Hạo Nhiên có chút hồi hộp, gặp riêng với tìm gặp trên lớp không giống nhau, anh ta đến từ sớm, đợi một hồi mới thấy Di Giai xuất hiện.
Di Giai buồn bã lắc đầu:"Xin anh đừng làm phiền tôi nữa. Anh không xứng với tôi."
Hạo Nhiên:
"..." hình như anh nghe lầm? Sai sai ở đâu nhỉ
"Đừng hiểu lầm, không phải tôi không tốt, là anh không xứng." Di Giai nhắm mắt, một bộ đau khổ dứt ruột gan, nói được ra thì thở phào nhẹ nhõm.
Hạo Nhiên mặt đơ ra. Thoại này đáng lẽ phải ngược lại mới đúng chứ.
"Di...Phạm Di, anh thực lòng muốn em làm bạn gái anh, anh... anh thấy em rất đặc biệt."
"Đúng vậy. Tôi rất đặc biệt, nhưng anh thì không, anh không có gì khiến tôi hứng thú hết." Di Giai một bộ đau trứng ủ rũ nói
"..." rõ ràng sai ở đâu rồi, Hạo Nhiên nhíu nhíu mày. Theo điều tra của anh, Di Giai là một mọt sách chính hiệu, nhút nhát tự ti ít nói, còn người đứng trước mặt anh đây rõ ràng là chuyên đả kích người ta bằng ngôn ngữ!
Càng khó có được càng muốn có, Hạo Nhiên quật cường nhìn Di Giai, gằn giọng:" cho dù thế nào em cũng phải là của anh!"
Di Giai:"..." không. Đồ thần kinh!
"Phạm Di... cho anh một cơ hội. Anh sẽ không để em hối hận đâu !"
Nguyên chủ hối hận đến chết luôn rồi!
Di Giai nước mắt rưng rưng nhìn Hạo Nhiên:" Thật... thật sao?" Dường như chỉ cần chớp mắt một cái, từng giọt nước to tròn sẽ rơi xuống.
"Tất nhiên. Anh dám thề." Hạo Nhiên thấy vậy vội vã nói, tiến lên muốn ôm Di Giai, nhưng chưa kịp động vào đã thấy cô ngượng ngùng nói:"Đáng ghét." Đẩy anh một cái rồi chạy đi.
Anh hưng phấn, cuối cùng cũng theo đuổi được Phạm Di, mấy lần trước gặp cô đều lạnh lùng ít nói, hôm nay mới thấy bộc lộ ra nhiều cảm xúc như vậy. Anh xoa xoa ngực, kiềm chế trái tim đang nhảy loạn vì phấn khích.
Không thể thoát khỏi cốt truyện khiến Di Giai vô cùng buồn bực. Rốt cuộc vẫn phải làm bạn gái tên thần kinh đó. Nằm bò trên bàn đọc tiểu thuyết, cô thấy nữ chính vừa che đầu vừa khóc:"Không, tôi không nghe, tôi không nghe." Nam chính thì hết sức khổ tâm:"Nghe anh giải thích.. hãy nghe anh giải thích đi..." Di Giai gật gù, mất trí nhớ nên mờ mịt với yêu đương, cô cần học tập từ các tài liệu thanh thiếu niên bình thường vẫn hay đọc, cảm thấy tình yêu quả nhiên nghiệt ngã đau đớn đủ cả.
Điện thoại vang lên, Trì Bích gọi điện tới.
Hai người nói chuyện đến quá nửa đêm, dường như Trì Bích có quá nhiều chuyện nhọc lòng.
Sắp tắt điện thoại, Trì Bích nói:"Có lẽ một thời gian dài tới tôi sẽ không liên lạc với cô, cô nhớ giữ gìn sức khỏe."
Di Giai đoán rằng Trì Bích sắp rời đi, không chút để ý nói:"Được, cô cũng vậy. Hẹn gặp lại."
Trì Bích ngừng một chút:"... hẹn gặp lại."
Tắt điện thoại, Di Giai nhẩm tính thời gian, ở lại đây cũng mấy tháng rồi, bên Ngạn Tình vẫn chưa có tăm hơi, giải quyết chưa được một nửa.
Trong thời gian quen Hạo Nhiên, Di Giai vào vai một bạn gái não tàn yêu đương cuồng nhiệt, chỉ thiếu nước đi đâu cũng rêu rao Hạo Nhiên là bạn trai cô, Hạo Nhiên cũng rất vui vẻ với việc này, phải nói trước khi Ngận Tình xuất hiện Hạo Nhiên vẫn sẽ là một bạn trai tốt.
Rốt cuộc tới kỳ nghỉ hè cũng có tin tức đến từ Tạ Hiển, anh đã tìm ra Ngận Tình, cô ta đang yêu đương với một thiếu gia giàu có, nhưng dạo này lại đang xích mích.
Bắt được tin tức, Di Giai vung tay chân nằng nặc đòi đi đến thành phố Z chơi. Đó là thành phố lớn trung tâm, chắc chắn có rất nhiều thứ để vui chơi. Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ ăn vạ đáng yêu của cô, gật đầu đồng ý.
Hạ cánh xuống thành phố Z, cô bỗng cảm thấy đã tiến vào địa bàn sân chơi của mình. Cô đã có địa chỉ của Ngận Tình, cô ta đang cãi nhau với bạn trai nên chuyển khỏi nhà bạn trai sống tại một khách sạn, Di Giai dẫn bạn trai tới đó thuê một phòng. Chắc hẳn nam nữ chính sẽ gặp nhau, đây là định luật hấp dẫn!
Vì đi xa một chuyến, Hạo Nhiên có hơi mệt mỏi, vừa về phòng liền ngủ li bì, Di Giai cầm túi ra ngoài, nhân tiện nhắn tin vào điện thoại Hạo Nhiên nói đi thăm một họ hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.