Chương 86: Kết thế giới 7
Tiểu Kiều
24/05/2021
Đến khi Di Giai và Crella ăn hết quả trứng thứ 5, Tang Thanh mới tìm đến, mấy nay Di Giai luôn chú ý dưới chân núi nên khi hắn đứng từ dưới nhìn lên cô cũng thấy hắn, cô bế Crella lên:"Cắm trại kết thúc, đi thôi."
"Ỏ...." Crella tiếc nuối
Cô cầm cán búa rồi kéo dài đến khi đầu búa cụng đất, trượt xuống.
Tang Thanh nhìn 2 người từ đầu đến chân, nheo mắt xoa xoa cằm:"Sao ta cảm thấy 2 người béo lên?"
"Ngươi tưởng tượng." Cô dắt tay Crella bỏ đi.
Tang Thanh đuổi theo sau:"Này, ta tìm 2 người vất vả lắm đấy! Không an ủi xoa xoa ta thì thôi!"
Di Giai khựng lại, ngoảnh mặt nhìn hắn:"Xoa xoa?"
"... Không có gì, ta nói nhảm thôi..." hắn gãi cằm ho khan
Xuyên qua khu rừng trở lại đường mòn dẫn tới nhà bà ngoại, ba người đi bộ khoảng hai ngày thì thấy một thứ giống như cổng làng, trông rất cũ nát, Di Giai cùng Crella đi qua nó rất dễ dàng nhưng Tang Thanh lại bị một thứ vô hình chặn lại, hắn ngơ ngác.
"Anh không đeo khăn sao?" Crella nghiêng đầu hỏi
Vì thấy chiếc khăn quá xấu, Tang Thanh đã tháo ra, hiện giờ thấy như vậy hắn mới lôi ra quấn lên tay, vậy mới có thể bước vào.
Di Giai đánh giá:"Xem ra cái cổng này ngăn người ngoài hoặc thú tiến vào."
Ba người đi thêm một lát nữa thì bắt gặp một người đi xuống, một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ trắng đeo khăn đỏ, thấy họ thì cúi đầu:"Tiểu thư Crella, bà ngoại đang đợi cô. Mấy vị vất vả rồi."
Di Giai và Thanh Thanh liếc mắt nhìn nhau, Crella vui vẻ:"Lejin!"
Họ được đưa tới một thác nước lớn, dưới thác là một ngôi nhà nhỏ đầy tiên khí, trên đường đi gặp rất nhiều môn đệ mặc đồ trắng đeo khăn đỏ của bà ngoại Crella. Crella vừa thấy căn nhà liền chạy ào vào, Di Giai bước vào thì thấy hai bà cháu đang ôm nhau.
Người bà tiếp đãi Di Giai và Tang Thanh cẩn thận, còn không ngừng khen ngợi vì đã khiến Crella cảm thấy rất vui trong chuyến đi, bà ấy đưa cho mỗi người một chiếc hộp làm quà, việc đưa Crella trở về sẽ do môn đệ bà phái đi, nhiệm vụ của họ đến đây là kết thúc.
Di Giai cúi người nhận quà, cầm tay bà đặt lên đó một nụ hôn:"Còn đây là của con gái bà gửi, bà Crelly." Bà ấy che miệng cười, đưa cho Di Giai một chiếc vòng tay kết từ những hạt ngọc không biết tên:"Cảm ơn vì đã chuyển nó."
"Nhớ đến chơi nhé!" Crella túm váy cô lắc lắc
Được tiễn ra khỏi cổng, Tang Thanh nhanh chóng mở cánh cửa trở về.
Hai người lại xuất hiện trong quán trà Động Cúc.
"Nhiệm vụ phe phái khá dễ dàng nhỉ?" Di Giai hào hứng mở quà
Tang Thanh lườm cô:"Mấy ngày qua ta sống không dễ dàng."
"Được được, vất vả ngươi."
"Hừ." Hắn cũng mở quà ra
Di Giai nhận được một bộ y phục trắng thêu hoa bạc thiên hướng cổ trang, trông cực kỳ tiên khí.
Tang Thanh lại nhận được một thanh kiếm, nhìn qua đã biết là đồ tốt, ánh sáng trắng nhè nhẹ bắn ra.
Cô ghen tị:"Quà của ngươi còn hữu dụng hơn ta!"
Hắn khua khua kiếm, vui sướng nói:"Hi vọng nó không dễ gãy nữa." Lại nhìn bộ y phục của cô:"Trông không tệ mà, mặc thử xem."
"Mặc được sao? Không phải quần áo liền thân rồi sao?"
"Đồ của thế giới khác đương nhiên không giống, ngươi chỉ cần suy nghĩ trong đầu là vô cùng muốn mặc nó, nó sẽ để ngươi mặc."
Cô nghe theo, đang định nhắm mắt nghĩ thì Tang Thanh đã vội vàng ngăn cản, hắn đỏ bừng mặt:"Ngươi...dù gì thì cũng về không gian mà thay chứ?"
"Chỉ là linh hồn thôi mà?" Cô thắc mắc
"... Ngươi..."
"Được rồi được rồi. Đồ cứng ngắc." Cô xoay lưng rời khỏi, hắn vội vã thanh toán tiền, lúc đi ra thì không còn bóng dáng cô đâu nữa.
Di Giai đã về không gian, cô quả nhiên mặc được bộ y phục này chỉ bằng suy nghĩ, mặc đè lên bộ cũ của cô mà không phải thay ra như con người.
Thẻ đen tạo ra một cơn gió nhẹ trong không gian hệ thống, lập tức bộ váy cô bồng bềnh phiêu dạt bay bay...
"Mẹ nó! Thật tiên khí! ta cũng muốn!" Thẻ đen kêu ầm lên
Di Giai lại thấy hơi lố, muốn cởi ra nhưng nó lại như gắn liền với thân thể, làm thế nào cũng không cởi được, cô thầm than tiêu đời.
"Đẹp mà! Ngươi thật không có mắt nhìn." Thẻ đen càu nhàu
"Ngươi không thấy quá lố sao? Đi đâu váy liền phiêu bồng đến đó? Còn có mấy mảnh lụa dính liền ở eo nữa! Bay bay thế này lúc đánh nhau không té chết sao?"
"Ta mặc kệ, ta thấy đẹp!" Thẻ đen tiếp tục tạo gió trong không gian
Di Giai soi gương nửa ngày, cầm mảnh lụa dài kia buộc tóc, chỉ buộc buông lơi nhẹ, trông càng tiên khí hơn nữa còn bớt phần bay lộn xộn của y phục. Cô chỉ buộc lơi nửa tóc phía sau, tóc phía trước vẫn thả dài hai bên, cảm thấy hợp mắt một chút mới thở phào. Cô sờ sờ bọng mắt mình, thầm đánh giá:'Ngũ quan đã thay đổi rất nhiều rồi, càng nhìn càng thấy ánh mắt này không hợp với tổng thể.' Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp có phần cao ngạo, đáng lẽ mắt phượng phải dài đẹp, mắt cô lại to tròn khiến khuôn mặt chợt trở nên ngây thơ thuần khiết.
"Ấy... ta nhìn cô có phần quen mắt nha." Thẻ đen chợt nói
Cô lé mắt nhìn nó, nó lại lầm bầm:"Chắc ta nhầm..."
Chẳng thèm nghe nó nói nhảm, Di Giai nói:"Ta muốn vào thành Kim Bảo của phe phái. Xem có gì để mua không, chủ phe giàu như vậy chắc đồ bán cũng không thể quá tồi."
"Chỉ sợ ngươi không có tiền mua." Thẻ đen nhắc nhở:"Cầm huy hiệu phe phái theo mới vào trong thành kín được."
"Ỏ...." Crella tiếc nuối
Cô cầm cán búa rồi kéo dài đến khi đầu búa cụng đất, trượt xuống.
Tang Thanh nhìn 2 người từ đầu đến chân, nheo mắt xoa xoa cằm:"Sao ta cảm thấy 2 người béo lên?"
"Ngươi tưởng tượng." Cô dắt tay Crella bỏ đi.
Tang Thanh đuổi theo sau:"Này, ta tìm 2 người vất vả lắm đấy! Không an ủi xoa xoa ta thì thôi!"
Di Giai khựng lại, ngoảnh mặt nhìn hắn:"Xoa xoa?"
"... Không có gì, ta nói nhảm thôi..." hắn gãi cằm ho khan
Xuyên qua khu rừng trở lại đường mòn dẫn tới nhà bà ngoại, ba người đi bộ khoảng hai ngày thì thấy một thứ giống như cổng làng, trông rất cũ nát, Di Giai cùng Crella đi qua nó rất dễ dàng nhưng Tang Thanh lại bị một thứ vô hình chặn lại, hắn ngơ ngác.
"Anh không đeo khăn sao?" Crella nghiêng đầu hỏi
Vì thấy chiếc khăn quá xấu, Tang Thanh đã tháo ra, hiện giờ thấy như vậy hắn mới lôi ra quấn lên tay, vậy mới có thể bước vào.
Di Giai đánh giá:"Xem ra cái cổng này ngăn người ngoài hoặc thú tiến vào."
Ba người đi thêm một lát nữa thì bắt gặp một người đi xuống, một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ trắng đeo khăn đỏ, thấy họ thì cúi đầu:"Tiểu thư Crella, bà ngoại đang đợi cô. Mấy vị vất vả rồi."
Di Giai và Thanh Thanh liếc mắt nhìn nhau, Crella vui vẻ:"Lejin!"
Họ được đưa tới một thác nước lớn, dưới thác là một ngôi nhà nhỏ đầy tiên khí, trên đường đi gặp rất nhiều môn đệ mặc đồ trắng đeo khăn đỏ của bà ngoại Crella. Crella vừa thấy căn nhà liền chạy ào vào, Di Giai bước vào thì thấy hai bà cháu đang ôm nhau.
Người bà tiếp đãi Di Giai và Tang Thanh cẩn thận, còn không ngừng khen ngợi vì đã khiến Crella cảm thấy rất vui trong chuyến đi, bà ấy đưa cho mỗi người một chiếc hộp làm quà, việc đưa Crella trở về sẽ do môn đệ bà phái đi, nhiệm vụ của họ đến đây là kết thúc.
Di Giai cúi người nhận quà, cầm tay bà đặt lên đó một nụ hôn:"Còn đây là của con gái bà gửi, bà Crelly." Bà ấy che miệng cười, đưa cho Di Giai một chiếc vòng tay kết từ những hạt ngọc không biết tên:"Cảm ơn vì đã chuyển nó."
"Nhớ đến chơi nhé!" Crella túm váy cô lắc lắc
Được tiễn ra khỏi cổng, Tang Thanh nhanh chóng mở cánh cửa trở về.
Hai người lại xuất hiện trong quán trà Động Cúc.
"Nhiệm vụ phe phái khá dễ dàng nhỉ?" Di Giai hào hứng mở quà
Tang Thanh lườm cô:"Mấy ngày qua ta sống không dễ dàng."
"Được được, vất vả ngươi."
"Hừ." Hắn cũng mở quà ra
Di Giai nhận được một bộ y phục trắng thêu hoa bạc thiên hướng cổ trang, trông cực kỳ tiên khí.
Tang Thanh lại nhận được một thanh kiếm, nhìn qua đã biết là đồ tốt, ánh sáng trắng nhè nhẹ bắn ra.
Cô ghen tị:"Quà của ngươi còn hữu dụng hơn ta!"
Hắn khua khua kiếm, vui sướng nói:"Hi vọng nó không dễ gãy nữa." Lại nhìn bộ y phục của cô:"Trông không tệ mà, mặc thử xem."
"Mặc được sao? Không phải quần áo liền thân rồi sao?"
"Đồ của thế giới khác đương nhiên không giống, ngươi chỉ cần suy nghĩ trong đầu là vô cùng muốn mặc nó, nó sẽ để ngươi mặc."
Cô nghe theo, đang định nhắm mắt nghĩ thì Tang Thanh đã vội vàng ngăn cản, hắn đỏ bừng mặt:"Ngươi...dù gì thì cũng về không gian mà thay chứ?"
"Chỉ là linh hồn thôi mà?" Cô thắc mắc
"... Ngươi..."
"Được rồi được rồi. Đồ cứng ngắc." Cô xoay lưng rời khỏi, hắn vội vã thanh toán tiền, lúc đi ra thì không còn bóng dáng cô đâu nữa.
Di Giai đã về không gian, cô quả nhiên mặc được bộ y phục này chỉ bằng suy nghĩ, mặc đè lên bộ cũ của cô mà không phải thay ra như con người.
Thẻ đen tạo ra một cơn gió nhẹ trong không gian hệ thống, lập tức bộ váy cô bồng bềnh phiêu dạt bay bay...
"Mẹ nó! Thật tiên khí! ta cũng muốn!" Thẻ đen kêu ầm lên
Di Giai lại thấy hơi lố, muốn cởi ra nhưng nó lại như gắn liền với thân thể, làm thế nào cũng không cởi được, cô thầm than tiêu đời.
"Đẹp mà! Ngươi thật không có mắt nhìn." Thẻ đen càu nhàu
"Ngươi không thấy quá lố sao? Đi đâu váy liền phiêu bồng đến đó? Còn có mấy mảnh lụa dính liền ở eo nữa! Bay bay thế này lúc đánh nhau không té chết sao?"
"Ta mặc kệ, ta thấy đẹp!" Thẻ đen tiếp tục tạo gió trong không gian
Di Giai soi gương nửa ngày, cầm mảnh lụa dài kia buộc tóc, chỉ buộc buông lơi nhẹ, trông càng tiên khí hơn nữa còn bớt phần bay lộn xộn của y phục. Cô chỉ buộc lơi nửa tóc phía sau, tóc phía trước vẫn thả dài hai bên, cảm thấy hợp mắt một chút mới thở phào. Cô sờ sờ bọng mắt mình, thầm đánh giá:'Ngũ quan đã thay đổi rất nhiều rồi, càng nhìn càng thấy ánh mắt này không hợp với tổng thể.' Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp có phần cao ngạo, đáng lẽ mắt phượng phải dài đẹp, mắt cô lại to tròn khiến khuôn mặt chợt trở nên ngây thơ thuần khiết.
"Ấy... ta nhìn cô có phần quen mắt nha." Thẻ đen chợt nói
Cô lé mắt nhìn nó, nó lại lầm bầm:"Chắc ta nhầm..."
Chẳng thèm nghe nó nói nhảm, Di Giai nói:"Ta muốn vào thành Kim Bảo của phe phái. Xem có gì để mua không, chủ phe giàu như vậy chắc đồ bán cũng không thể quá tồi."
"Chỉ sợ ngươi không có tiền mua." Thẻ đen nhắc nhở:"Cầm huy hiệu phe phái theo mới vào trong thành kín được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.