Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người
Chương 3: Thiên Kim Tài Phiệt Không Làm Pháo Hôi 3
Thái Sử Anh
19/08/2023
Thịnh Noãn cầm bông cổ vũ đến tòa nhà thể thao, vừa đi vừa suy tính làm sao để nhanh chóng tích đủ điểm sống lại.
Ba cũng không còn ổn, cô vất vả lắm mới đuổi được mẹ con kỹ nữ trà xanh, nếu không nhanh trở về, kỹ nữ trà xanh được dịp trở lại, vậy sau khi cô trở về cái gì cũng không còn, thế sống lại làm gì, không bằng nằm thẳng luôn cho xong.
Đúng lúc này, cửa phòng dụng cụ bên cạnh mở ra không hề báo trước, Thịnh Noãn bị người ta nắm lấy cánh tay kéo vào trong phòng...
Sau khi định hình lại, cô không quay đầu lại, khom lưng thục khuỷu tay về phía sau, đồng thời đá một cước ra phía sau, đối phương dường như không nghĩ tới cô sẽ phản kích, sau khi kêu lên một tiếng thì trực tiếp chặn chân cô lại.
Thịnh Noãn không dừng lại, mượn lực xoay người lại đá tới một cước, cùng lúc đó, đối phương cũng dùng lực nắm chân cô đẩy cô ra.
Một tay chống đỡ ổn định cơ thể, Thịnh Noãn ngẩng đầu, liền thấy đối diện là một chàng trai trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen... Đối phương rõ ràng bị thương, vết máu loang lổ trên ngực, trong tay cầm một con dao găm lẳng lặng nhìn cô, sau đó nhếch môi: “Thân thủ không tệ.”
Nguyên chủ Thịnh Noãn đã luyện qua, không nói đến có phải cao thủ hay không, năng lực tự vệ cơ bản vẫn phải có, quan trọng nhất là, giờ phút này, Thịnh Noãn đã biết thân phận của người đối diện này: Thương Việt, trong nội dung cốt truyện bị nguyên chủ lầm tưởng là con riêng của phụ thân.
Trong nội dung cốt truyện, Thương Việt từng làm thầy y tế ở Nhất Trung một khoảng thời gian, kết quả sau đó bị nguyên chủ cố ý vu khống hãm hại, còn lan tin đến khắp thành phố, sau đó anh ta mới rời khỏi Nhất Trung.
Quan trọng hơn là, Thịnh Noãn nghe được từ phía chăm sóc khách hàng, ba của nguyên chủ Leslie Norman bị thua trong cuộc tranh đấu gia tộc, cũng có quan hệ rất lớn với người trước mặt này.
Mà bây giờ, cô và Thương Việt còn chưa từng có bất kỳ giao tiếp nào...
Thịnh Noãn lui về phía sau một bước, lấy di động từ trong túi ra.
Thương Việt đè nén, sắc mặt lạnh lùng, nhưng anh ta hiện tại bị thương, lại không có biện pháp chế phục tiểu nha đầu này trước... Trong nháy mắt, vẻ mặt anh biến đổi, đáy mắt lộ ra khẩn cầu: “Đừng báo cảnh sát.”
Anh nói: “Tôi không phải người xấu.”
Thịnh Noãn nhìn anh: “Không ai viết lên mặt anh chữ ‘người xấu’ cả.”
Thương Việt thở dài: “Tôi thật sự có nỗi khổ, tôi là giáo viên y tế của trường các em... Con riêng của ba tôi muốn bắt cóc tôi, tôi là vì chạy trốn bọn họ, thật sự là như thế.”
Chàng trai vốn tuấn tú nhã nhặn, lúc nói chuyện lông mày nhíu lại thở dài, thoạt nhìn ôn hòa lại vô hại.
Nhưng Thịnh Noãn biết, anh hoàn toàn nói hươu nói vượn... Chính anh ta vốn là đứa con riêng kia.
Trong lòng hiểu rõ, nhưng trên mặt lại không hiện ra, vẻ mặt Thịnh Noãn do dự, dừng một chút, lên tiếng chất vấn: “Vậy vì sao anh tập kích tôi?”
Thương Việt trong mắt tràn đầy chân thành: "Tôi tưởng là người muốn bắt cóc tôi đuổi theo, tôi quá sợ hãi, cho nên mới động thủ, tôi xin lỗi, em có thể tha thứ cho tôi không?"
Có ma mới tin anh.
Nhưng Thịnh Noãn biết cô không có khả năng làm gì Thương Việt, thay vì trở mặt với anh ta, chẳng thà bán nhân tình, có lẽ sau này có thể sẽ giúp được bản thân.
Nét phòng bị cùng công kích trên mặt cô dần dần biến mất, sau đó nhìn vết thương của anh do dự hỏi: “Thật sự không cần báo cảnh sát sao, báo cảnh sát không phải anh sẽ an toàn hơn sao?”
Thương Việt thở dài: “Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài…”
Thấy tiểu nha đầu đối diện giống như bị anh dụ dỗ, Thương Việt lại thử hỏi thăm dò: “Em có thể giúp tôi không?”
Thịnh Noãn có chút do dự: “Giúp thế nào?”
Thương Việt lấy ra một cái chìa khóa, thấp giọng nói: “Đây là chìa khóa phòng y tế của trường, em có thể đi giúp tôi lấy quần áo không, áo blouse trắng cũng mang theo... Tôi thành ra thế này, không có cách nào để ra ngoài.”
Thịnh Noãn có chút do dự.
Vẻ mặt Thương Việt càng thêm vô tội vô hại, thấp giọng nói: “Năn nỉ em, giúp tôi đi, có cơ hội tôi sẽ báo đáp em.”
Dừng một chút, Thịnh Noãn mới cúi đầu đáp: “Vậy, được thôi…”
Cô lấy chìa khóa từ trong tay Thương Việt, có chút bất an liếc nhìn vết máu trên ngực anh, sau đó xoay người ra khỏi phòng dụng cụ.
Phòng y tế và phòng dụng cụ của trường cách nhau không xa, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Thương Việt trốn ở đây.
Thịnh Noãn lấy một bộ quần áo từ trong tủ đồ của anh, rồi lấy áo blouse trắng trên giá, trước khi đi nhìn thấy thuốc và băng gạc trên bàn, cũng lấy mang theo.
Lúc này, Thương Việt trong phòng dụng cụ đã hoàn toàn không phải là bộ dạng con riêng vừa mới bị hãm hại trước mặt Thịnh Noãn.
“Lấy được đồ rồi, đã gửi cho cậu... Đừng để lại đường sống cho hắn.”
Ngắt điện thoại, mặt anh không chút thay đổi ngồi ở đó, trở tay đẩy khẩu súng gắn ở phía sau vào trong, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng dụng cụ, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
Lựa chọn tin tưởng,xin tiểu nha đầu kia giúp đỡ là hành động bất đắc dĩ... Nếu như cô ra ngoài dám bán đứng anh, vậy anh nhất định sẽ làm cho cô hối hận vì khi xuất hiện trên đời này.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Thương Việt kéo áo khoác đen, cố gắng che vết máu trên người, sau đó bình tĩnh đặt một tay lên súng...
Trong nháy mắt tiếp theo, cửa phòng dụng cụ được đẩy ra thật nhẹ nhàng.
Thịnh Noãn đẩy cửa ra, thấy Thương Việt còn ở đó, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở tay khóa trái cửa.
Cô cầm đồ bước nhanh tới trước mặt Thương Việt: “Anh xem đi, những thứ này có đúng không?”
Nhìn thấy thuốc khử trùng băng bó bên trong, Thương Việt có chút không ngờ đến, sau đó ngẩng đầu lộ ra nụ cười ôn hòa với cô: “Cảm ơn em.”
“Không có gì.”
Lúc này, Thương Việt cởi áo khoác, lộ ra áo thun gần như bị máu tươi nhuộm đỏ... Thịnh Noãn có chút ghét bỏ, theo bản năng muốn tránh về sau, nhưng nghĩ gì đấy, giấu đi ánh mắt ghét bỏ, lộ ra vẻ bất an, do dự hỏi anh: “Có cần tôi giúp anh không?”
Động tác Thương Việt dừng lại, giương mắt: “Vậy thì cảm ơn em…”
Thịnh Noãn cúi đầu không nói một, câu băng bó cho anh ta, Thương Việt ngồi dưới đất cụp mắt nhìn cái đầu không ngừng lắc lư trước mắt, hơi nhướng mày.
Màu tóc của tiểu nha đầu vàng nhạt đẹp mắt... Vừa nhìn gần, trong bóng tối con ngươi nàng giống như hiện ra màu xanh sẫm.
Con lai?
Rất nhanh, Thịnh Noãn giúp anh băng bó xong, đứng lên: “Không có chuyện gì nữa tôi đi đây.”
Nhìn thấy bộ dạng không muốn ở lại thêm một phút nào nữa của cô, trong lòng Thương Việt buồn cười, trên mặt lại là vẻ cảm kích: “Chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn em.”
“Không có việc gì, anh coi như chưa từng gặp tôi, tôi cũng coi như chưa từng gặp anh.”
Nói xong, Thịnh Noãn không muốn gây phiền toái, phất tay với anh, vội vã xoay người rời đi.
Một lát sau, Thương Việt thay đổi trang phục, dọn dẹp hiện trường xong đi ra khỏi phòng dụng cụ, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì, đi xuống lầu.
Trở lại phòng y tế trường, sống lưng vẫn thẳng tắp của anh lúc này mới thả lỏng ra, ngồi ở trên ghế bắt đầu cởi quần áo một cách khó khăn.
Vừa mới băng bó nên sợ vết máu thấm ra ngoài, bây giờ, anh nhất định phải mở băng vải khâu vết thương lại.
Không dùng thuốc tê, Thương Việt thất thần khâu lại vết thương của mình, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh... Không bao lâu, băng bó vết thương lại lần nữa rồi mặc quần áo vào, lúc này anh mới thở phào một hơi.
Hôm nay là anh sơ suất... Sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Đúng lúc này, điện thoại anh rung lên.
Lấy ra, liền thấy một bức thư, bên trong còn có một bức ảnh.
Trong nháy mắt nhìn thấy tấm ảnh kia, Thương Việt nhất thời sửng sốt, nheo mắt, lập tức bật cười ra tiếng.
Khó trách cảm thấy tiểu nha đầu kia bộ dạng khá bắt mắt, thì ra là trên người có huyết mạch gia tộc Norman.
Thương Việt chậc một tiếng.
Leslie Norman bề ngoài muốn lấy lòng anh, sau lưng lại chọn anh trai ông ta, nếu như anh nắm con gái Leslie trong lòng bàn tay, vậy, bọn họ là quan hệ đồng minh, còn có thể đáng tin đến mức nào?
Thương Việt miễn cưỡng nhếch môi, đáy mắt âm trầm lạnh lẽo…
Ba cũng không còn ổn, cô vất vả lắm mới đuổi được mẹ con kỹ nữ trà xanh, nếu không nhanh trở về, kỹ nữ trà xanh được dịp trở lại, vậy sau khi cô trở về cái gì cũng không còn, thế sống lại làm gì, không bằng nằm thẳng luôn cho xong.
Đúng lúc này, cửa phòng dụng cụ bên cạnh mở ra không hề báo trước, Thịnh Noãn bị người ta nắm lấy cánh tay kéo vào trong phòng...
Sau khi định hình lại, cô không quay đầu lại, khom lưng thục khuỷu tay về phía sau, đồng thời đá một cước ra phía sau, đối phương dường như không nghĩ tới cô sẽ phản kích, sau khi kêu lên một tiếng thì trực tiếp chặn chân cô lại.
Thịnh Noãn không dừng lại, mượn lực xoay người lại đá tới một cước, cùng lúc đó, đối phương cũng dùng lực nắm chân cô đẩy cô ra.
Một tay chống đỡ ổn định cơ thể, Thịnh Noãn ngẩng đầu, liền thấy đối diện là một chàng trai trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen... Đối phương rõ ràng bị thương, vết máu loang lổ trên ngực, trong tay cầm một con dao găm lẳng lặng nhìn cô, sau đó nhếch môi: “Thân thủ không tệ.”
Nguyên chủ Thịnh Noãn đã luyện qua, không nói đến có phải cao thủ hay không, năng lực tự vệ cơ bản vẫn phải có, quan trọng nhất là, giờ phút này, Thịnh Noãn đã biết thân phận của người đối diện này: Thương Việt, trong nội dung cốt truyện bị nguyên chủ lầm tưởng là con riêng của phụ thân.
Trong nội dung cốt truyện, Thương Việt từng làm thầy y tế ở Nhất Trung một khoảng thời gian, kết quả sau đó bị nguyên chủ cố ý vu khống hãm hại, còn lan tin đến khắp thành phố, sau đó anh ta mới rời khỏi Nhất Trung.
Quan trọng hơn là, Thịnh Noãn nghe được từ phía chăm sóc khách hàng, ba của nguyên chủ Leslie Norman bị thua trong cuộc tranh đấu gia tộc, cũng có quan hệ rất lớn với người trước mặt này.
Mà bây giờ, cô và Thương Việt còn chưa từng có bất kỳ giao tiếp nào...
Thịnh Noãn lui về phía sau một bước, lấy di động từ trong túi ra.
Thương Việt đè nén, sắc mặt lạnh lùng, nhưng anh ta hiện tại bị thương, lại không có biện pháp chế phục tiểu nha đầu này trước... Trong nháy mắt, vẻ mặt anh biến đổi, đáy mắt lộ ra khẩn cầu: “Đừng báo cảnh sát.”
Anh nói: “Tôi không phải người xấu.”
Thịnh Noãn nhìn anh: “Không ai viết lên mặt anh chữ ‘người xấu’ cả.”
Thương Việt thở dài: “Tôi thật sự có nỗi khổ, tôi là giáo viên y tế của trường các em... Con riêng của ba tôi muốn bắt cóc tôi, tôi là vì chạy trốn bọn họ, thật sự là như thế.”
Chàng trai vốn tuấn tú nhã nhặn, lúc nói chuyện lông mày nhíu lại thở dài, thoạt nhìn ôn hòa lại vô hại.
Nhưng Thịnh Noãn biết, anh hoàn toàn nói hươu nói vượn... Chính anh ta vốn là đứa con riêng kia.
Trong lòng hiểu rõ, nhưng trên mặt lại không hiện ra, vẻ mặt Thịnh Noãn do dự, dừng một chút, lên tiếng chất vấn: “Vậy vì sao anh tập kích tôi?”
Thương Việt trong mắt tràn đầy chân thành: "Tôi tưởng là người muốn bắt cóc tôi đuổi theo, tôi quá sợ hãi, cho nên mới động thủ, tôi xin lỗi, em có thể tha thứ cho tôi không?"
Có ma mới tin anh.
Nhưng Thịnh Noãn biết cô không có khả năng làm gì Thương Việt, thay vì trở mặt với anh ta, chẳng thà bán nhân tình, có lẽ sau này có thể sẽ giúp được bản thân.
Nét phòng bị cùng công kích trên mặt cô dần dần biến mất, sau đó nhìn vết thương của anh do dự hỏi: “Thật sự không cần báo cảnh sát sao, báo cảnh sát không phải anh sẽ an toàn hơn sao?”
Thương Việt thở dài: “Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài…”
Thấy tiểu nha đầu đối diện giống như bị anh dụ dỗ, Thương Việt lại thử hỏi thăm dò: “Em có thể giúp tôi không?”
Thịnh Noãn có chút do dự: “Giúp thế nào?”
Thương Việt lấy ra một cái chìa khóa, thấp giọng nói: “Đây là chìa khóa phòng y tế của trường, em có thể đi giúp tôi lấy quần áo không, áo blouse trắng cũng mang theo... Tôi thành ra thế này, không có cách nào để ra ngoài.”
Thịnh Noãn có chút do dự.
Vẻ mặt Thương Việt càng thêm vô tội vô hại, thấp giọng nói: “Năn nỉ em, giúp tôi đi, có cơ hội tôi sẽ báo đáp em.”
Dừng một chút, Thịnh Noãn mới cúi đầu đáp: “Vậy, được thôi…”
Cô lấy chìa khóa từ trong tay Thương Việt, có chút bất an liếc nhìn vết máu trên ngực anh, sau đó xoay người ra khỏi phòng dụng cụ.
Phòng y tế và phòng dụng cụ của trường cách nhau không xa, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Thương Việt trốn ở đây.
Thịnh Noãn lấy một bộ quần áo từ trong tủ đồ của anh, rồi lấy áo blouse trắng trên giá, trước khi đi nhìn thấy thuốc và băng gạc trên bàn, cũng lấy mang theo.
Lúc này, Thương Việt trong phòng dụng cụ đã hoàn toàn không phải là bộ dạng con riêng vừa mới bị hãm hại trước mặt Thịnh Noãn.
“Lấy được đồ rồi, đã gửi cho cậu... Đừng để lại đường sống cho hắn.”
Ngắt điện thoại, mặt anh không chút thay đổi ngồi ở đó, trở tay đẩy khẩu súng gắn ở phía sau vào trong, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng dụng cụ, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
Lựa chọn tin tưởng,xin tiểu nha đầu kia giúp đỡ là hành động bất đắc dĩ... Nếu như cô ra ngoài dám bán đứng anh, vậy anh nhất định sẽ làm cho cô hối hận vì khi xuất hiện trên đời này.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Thương Việt kéo áo khoác đen, cố gắng che vết máu trên người, sau đó bình tĩnh đặt một tay lên súng...
Trong nháy mắt tiếp theo, cửa phòng dụng cụ được đẩy ra thật nhẹ nhàng.
Thịnh Noãn đẩy cửa ra, thấy Thương Việt còn ở đó, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở tay khóa trái cửa.
Cô cầm đồ bước nhanh tới trước mặt Thương Việt: “Anh xem đi, những thứ này có đúng không?”
Nhìn thấy thuốc khử trùng băng bó bên trong, Thương Việt có chút không ngờ đến, sau đó ngẩng đầu lộ ra nụ cười ôn hòa với cô: “Cảm ơn em.”
“Không có gì.”
Lúc này, Thương Việt cởi áo khoác, lộ ra áo thun gần như bị máu tươi nhuộm đỏ... Thịnh Noãn có chút ghét bỏ, theo bản năng muốn tránh về sau, nhưng nghĩ gì đấy, giấu đi ánh mắt ghét bỏ, lộ ra vẻ bất an, do dự hỏi anh: “Có cần tôi giúp anh không?”
Động tác Thương Việt dừng lại, giương mắt: “Vậy thì cảm ơn em…”
Thịnh Noãn cúi đầu không nói một, câu băng bó cho anh ta, Thương Việt ngồi dưới đất cụp mắt nhìn cái đầu không ngừng lắc lư trước mắt, hơi nhướng mày.
Màu tóc của tiểu nha đầu vàng nhạt đẹp mắt... Vừa nhìn gần, trong bóng tối con ngươi nàng giống như hiện ra màu xanh sẫm.
Con lai?
Rất nhanh, Thịnh Noãn giúp anh băng bó xong, đứng lên: “Không có chuyện gì nữa tôi đi đây.”
Nhìn thấy bộ dạng không muốn ở lại thêm một phút nào nữa của cô, trong lòng Thương Việt buồn cười, trên mặt lại là vẻ cảm kích: “Chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn em.”
“Không có việc gì, anh coi như chưa từng gặp tôi, tôi cũng coi như chưa từng gặp anh.”
Nói xong, Thịnh Noãn không muốn gây phiền toái, phất tay với anh, vội vã xoay người rời đi.
Một lát sau, Thương Việt thay đổi trang phục, dọn dẹp hiện trường xong đi ra khỏi phòng dụng cụ, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì, đi xuống lầu.
Trở lại phòng y tế trường, sống lưng vẫn thẳng tắp của anh lúc này mới thả lỏng ra, ngồi ở trên ghế bắt đầu cởi quần áo một cách khó khăn.
Vừa mới băng bó nên sợ vết máu thấm ra ngoài, bây giờ, anh nhất định phải mở băng vải khâu vết thương lại.
Không dùng thuốc tê, Thương Việt thất thần khâu lại vết thương của mình, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh... Không bao lâu, băng bó vết thương lại lần nữa rồi mặc quần áo vào, lúc này anh mới thở phào một hơi.
Hôm nay là anh sơ suất... Sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Đúng lúc này, điện thoại anh rung lên.
Lấy ra, liền thấy một bức thư, bên trong còn có một bức ảnh.
Trong nháy mắt nhìn thấy tấm ảnh kia, Thương Việt nhất thời sửng sốt, nheo mắt, lập tức bật cười ra tiếng.
Khó trách cảm thấy tiểu nha đầu kia bộ dạng khá bắt mắt, thì ra là trên người có huyết mạch gia tộc Norman.
Thương Việt chậc một tiếng.
Leslie Norman bề ngoài muốn lấy lòng anh, sau lưng lại chọn anh trai ông ta, nếu như anh nắm con gái Leslie trong lòng bàn tay, vậy, bọn họ là quan hệ đồng minh, còn có thể đáng tin đến mức nào?
Thương Việt miễn cưỡng nhếch môi, đáy mắt âm trầm lạnh lẽo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.