Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người

Chương 5: Thiên Kim Tài Phiệt Không Làm Pháo Hôi 5

Thái Sử Anh

19/08/2023

Thịnh Noãn đưa Diệp Nam Vĩ đến bệnh viện, làm thủ tục đóng viện phí, xác nhận Diệp Nam Vĩ không có gì đáng lo, lúc này mới rời khỏi bệnh viện về nhà.

Ngày hôm qua không nhìn thấy mẹ của nguyên chủ là Thịnh Linh San, hôm nay, Thịnh Linh San đã đi công tác trở về.

Mẹ Thịnh Noãn, Thịnh Linh San, sống trong một tiểu khu kiểu cũ, căn nhà này trước kia ông bà ngoại Thịnh Noãn từng ở, cũng là căn nhà mẹ cô ở khi còn bé.

Ba căn hộ trước khi ông bà ngoại Thịnh Noãn qua đời, hai căn lớn để lại cho cậu Thịnh Minh Dương của Thịnh Noãn, căn nhà cũ này để lại cho Thịnh Linh San.

Thịnh Linh San sau khi về nước vẫn ở nơi này, Thịnh Noãn sau khi về nước cũng cùng mẹ ở trong căn nhà cũ này.

Nguyên chủ kỳ thật cũng không thích căn nhà cũ này, cô ấy cảm thấy quá mức cũ nát, chỉ là vì ở cùng một nơi với mẹ mới phải chịu đựng.

Lúc Thịnh Noãn về nhà, trên bàn đã bày sẵn ba món mặn một món canh, thấy cô vào cửa, Thịnh Linh San cầm tạp dề đi tới hôn cô.

Thịnh Noãn trong nháy mắt không được tự nhiên.

Mẹ cô khó sinh mà chết, từ nhỏ, cha bận bịu buôn bán kiếm tiền... Mẹ kế lại là một kỹ nữ trà xanh ăn nói ngon ngọt, cô chưa từng thân thiết với người khác như vậy.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Thịnh Linh San, cô liền đè nén cảm giác mất tự nhiên, không từ chối.

Lúc ăn cơm, Thịnh Linh San tùy ý hỏi Thịnh Noãn chuyện ở trường, tuy rằng Thịnh Noãn đã về nước hơn một tháng, nhưng Thịnh Linh San vẫn yên tâm.

Bà biết đứa con gái bảo bối này của mình trước kia trải qua cuộc sống như thế nào, nói là công chúa cũng không sai... Thịnh Linh San vẫn lo lắng cô không thể thích ứng với cuộc sống hiện tại.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Thịnh Linh San đứng dậy mở cửa, sau đó Thịnh Noãn liền nhìn thấy người phụ nữ trung niên trang điểm đậm đứng ngoài cửa, là mợ của cô - Chu Như.

Chu Như nhìn thấy Thịnh Linh San và Thịnh Noãn, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, sau đó lại nhiệt tình cười giữ chặt tay Thịnh Linh San: “Em gái, hôm nay tới tìm em là có việc cần em giúp, ngày mốt chị đây phải đi tham gia hôn lễ, thiếu một bộ trang sức, xem xem có thể cho chị mượn một bộ để mang không.”

Chu Như ý muốn ám chỉ, nói: “Ôi, lúc trước vì cho lo cho mẹ chúng ta bị bệnh, trang sức của chị đều bán cả rồi, bây giờ lo sốt ruột cũng không có cái mang để giữ thể diện…”

Thịnh Noãn sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.

Chu Như là mợ nguyên chủ, trong nội dung cốt, từ khi mẹ con Thịnh Linh San lần lượt về nước, bà ta liền bắt đầu tới mượn tiền mượn trang sức, nhưng chỉ có mượn cũng không trả, mỗi lần đều ca lại một bài vì lúc trước lo cho cha mẹ già mà đã chịu bao nhiêu cực khổ gì đó.

Phải biết rằng, tuy là lo cho ông bà già, nhưng hai người họ để lại hơn hai triệu tiền gửi ngân hàng cùng với hai căn nhà lớn đều là cho nhà bọn họ, chỉ để lại cho Thịnh Linh San một căn nhà cũ kỹ nhỏ bé, huống chi, lúc hai ông bà sinh bệnh, tất cả tiêu phí đều là Thịnh Linh San gánh vác.



Chu Như mỗi lần nổi tính quái đản là tìm mọi cách đòi lợi ích từ Thịnh Linh San, đòi không được liền tung tin đồn khắp nơi, nói Thịnh Linh San gả cho người nước ngoài, người nước ngoài kia thật ra là một quỷ nghèo, không sống nổi nữa mới về nước.

Còn nói cách sống của Thịnh Linh San ở nước ngoài không tốt cho nên mới gây khó dễ cho chồng ngoại quốc.

Tính cách Thịnh Linh San thanh cao tản mạn cũng không biết những thứ này, nguyên chủ thì tâm tư đặt ở trên người Cố Lan Phong, căn bản không biết mợ mình bịa ra tin đồn, thậm chí còn bởi vì lòng hư vinh mà tặng Chu Như không ít đồ.

Nhưng sau đó, Thịnh Linh San và chồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Như lại là người đầu tiên nhảy ra cướp đi căn nhà cũ này, khiến nguyên chủ thành cô nhi ngay cả chỗ dung thân cũng không có.

Số trang sức và tiền mượn lúc trước cũng không trả lại.

Nếu như nói Diệp Nam Vĩ bọn họ nhằm vào nguyên chủ là bởi vì nguyên chủ tự làm tự chịu, nhưng nguyên chủ lại chưa bao giờ làm người mợ này thất vọng.

Nhưng sau đó, người mợ này lại bỏ đá xuống giếng, chà đạp cô gái mồ côi, mười phần vô liêm sỉ.

Thịnh Linh San vốn là tính tình tản mạn, nghe Chu Như nói nhiều nghe đau đầu, trực tiếp muốn đi lấy trang sức, lúc này, Thịnh Noãn bỗng nhiên đứng lên.

Cô đưa tay giữ chặt Thịnh Linh San, nhìn Chu Như như cười như không, nói: “Lần trước mợ mượn dây chuyền của mẹ còn chưa trả... Trả lại dây chuyền trước rồi mượn trang sức khác cũng không muộn chứ?”

Thịnh Linh San sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện đó.

Mà Chu Như ở đối diện nhất thời cảm thấy xấu hổ... Bà ta chậc một tiếng: “Linh San à, em gả cho người nước ngoài, sinh con người nước ngoài, chắc chắn không thiếu tiền đâu, ở trước mặt chị dâu lại tính toán chi li như vậy... Chị với anh trai em cẩn trọng thay em tận hiếu, em lại báo đáp bọn chị như vậy sao?"

Ở tiểu khu cũ, cách vách chính là hàng xóm, giọng Chu Như lớn vậy, rất nhanh đã có người đi ra xem náo nhiệt.

Chu Như biết Thịnh Linh San da mặt mỏng*, thấy thế càng không muốn vào trong, cũng kêu la càng lớn tiếng: “Tất cả mọi người đến phân xử đi, lúc cha mẹ còn thì không ở bên cạnh phụng dưỡng, ông bà đi rồi, bây giờ trở về lại là chiếm căn hộ, còn đối xử lạnh lùng với chị dâu trong nhà như vậy, người như thế ấy, sau khi gả cho người nước ngoài liền coi thường người ở chỗ chúng ta sao…”

*Da mặt mỏng: giữ thể diện, sĩ diện, trái ngược là da mặt dày vô liêm sỉ.

Dân chúng bình thường thích nghe bát quái, giọng Chu Như lớn lên, người bên ngoài càng nhiều.

Đáy mắt Chu Như hiện lên vẻ đắc ý, tiếp tục nói: “Linh San à, mặc kệ trước kia em sống với người nước ngoài kia giàu bao nhiêu, bây giờ ly hôn về nhà rồi, chúng ta mới là người một nhà…”

Tính cách Thịnh Linh San không phải kiểu hay giải thích với người khác, nhưng bị Chu Như nói bậy bạ một hồi nhất thời sắc mặt cũng khó coi.

Nhưng bà sẽ không cãi nhau, đau đầu ấn ấn mi tâm định tùy tiện lấy thứ gì đó để đuổi Chu Như đi, Thịnh Noãn nhìn ra dự định của bà, vội vàng kéo bà lại.



Loại người như Chu Như tham lam vô độ, nếu lần này làm loạn được, lần sau nhất định dùng lại chiêu cũ... Trước đây Thịnh Noãn đã gặp nhiều người như vậy.

Cô giữ chặt tay Thịnh Linh San, vừa mở miệng liền khóc nức nở: “Mẹ, chúng ta chỉ có chút tiền này, duy trì cuộc sống của chúng ta còn không đủ... Lần trước mợ vay tiền để bà nội khám bệnh muốn chúng ta trả, nhưng lúc trước không phải chúng ta gánh vác tiền chữa bệnh sao, tại sao còn phải vay tiền, còn bảo chúng ta một lần trả sáu mươi vạn?”

Thịnh Linh San giật mình.

Tiền của bọn họ?

Mặc dù hiện tại cô và Leslie không ở cùng một chỗ, bất quá... Cũng không cần phải lo lắng về tiền bạc.

Nhưng sau đó bà liền nhìn thấy con gái của mình lặng lẽ trừng mắt nhìn bag.

Thịnh Linh San sửng sốt, có chút bất ngờ lại có chút buồn cười, biết con gái tinh quái, bà dứt khoát tiếp lời con gái.

“Đúng vậy chị dâu, lúc hai ông bà nằm viện đều là do em trả tiền, vốn dĩ là nhờ chị và anh trai bỏ công chăm sóc, em mới gánh vác trách nhiệm tiền bạc, lần này trở về lại cho bọn chị sáu mươi vạn, tại sao còn cảm thấy em thiếu nợ bọn chị?”

Thấy Thịnh Linh San phối hợp, Thịnh Noãn nhất thời càng hăng hái, cô ngẩng đầu nhìn Chu Như cố ý nói to: “Mợ lần trước mẹ con cho mợ mượn dây chuyền còn chưa trả, hôm nay lại tới mượn trang sức, mẹ con không có bao nhiêu món trang sức, mợ có thể trả lại cho mẹ vài món không?”

Ánh mắt hàng xóm xung quanh nhìn Chu Như lập tức thay đổi.

Trên mặt Chu Như lúc xanh lúc đỏ, bất mãn gắt một tiếng: “Đã nói là cho mượn tao nhất định phải trả, chậc chậc, đứa nhỏ này, con quỷ ngoại quốc, sao lại nhỏ mọn vậy chứ…”

Thịnh Linh San bất mãn Chu Như hở một câu là “quỷ ngoại quốc”, đang muốn mở miệng, chợt nghe Thịnh Noãn nói nghiêm túc: “Con không phải quỷ ngoại quốc, con nói tiếng Hoa, cũng là quốc tịch Hoa Hạ, mợ không thể bởi vì tụi con không chịu cho mợ mượn trang sức mà khinh thường con với mẹ con chứ…”

Lúc này hàng xóm bên ngoài cũng nghe không nổi nữa, năm mồm mười miệng bắt đầu chỉ trích Chu Như.

“Phụng dưỡng người gia, có tiền đưa tiền có người đưa người, bà không thể bởi vì người ta không đưa người ra, liền lừa người ta như cái động không đáy, người cũng không còn, làm sao mà thiếu nợ tận sáu mươi vạn vậy…”

“Đúng vậy, ăn mặc gọn gàng vậy, lần trước mượn đồ không giờ trả lại mượn, dã tâm rất rõ ràng đấy.”

“Đúng vậy, ai lại gọi cháu mình là ‘quỷ ngoại quốc’... Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu.”

Hàng xóm năm mồm mười miệng chỉ trỏ, trên mặt Chu Như lúc trắng lúc xanh cũng không chịu nổi nữa, trước khi đi hừ lạnh, ném một câu: “Ngày mai trả lại sợi dây chuyền rách nát kia cho mày, nói như thèm lắm vậy.”

Nói xong, bà ta dậm giày cao gót, xoay người bước xuống lầu...

Thịnh Linh San thở dài, đóng cửa phòng, xoay người đối diện với nụ cười giảo hoạt của Thịnh Noãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook