[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 196: Công Chúa Hoà Thân VS Vương Tử Di Tộc (41)
Cửu Công Chủ Lưu Bộ
11/03/2020
Edit: Ochibi
Lúc Từ Như Ý tỉnh lại, mặt trời đã sắp xuống núi.
Cô mới chuẩn bị xuống giường, liền có người nghe được động tĩnh vén màng tiến vào.
“Công chúa, ngài tỉnh rồi, Liên Nhi sẽ đem canh gà lên cho ngài.” Cô nương nói chuyện dáng người khô gầy, là một nử hài tử cô chưa gặp qua bao giờ. Từ xưng hô của nàng đối với mình, hẳn là Tư Đồ Phong phái tới.
Xem nàng tuổi không lớn, ánh mắt thanh triệt, Từ Như Ý cũng hữu hảo gật đầu: “Được. Phiền ngươi.”
Tiểu cô nương đi thực mau lại trở về, trong tay thật cẩn thận bưng một chén canh lớn.
Từ Như Ý tiếp nhận, phát hiện canh ngon không béo ngậy, dư vị vô cùng. Bên trong không biết có bỏ thêm đồ bổ gì, sau khi uống qua, khí sắc cô cũng tốt không ít.
“Cảm ơn ngươi.”
“Không khách khí.” Tiểu cô nương gương mặt đỏ ửng.
Nàng là dân chăn nuôi phụ cận, lúc nghe đến cần hầu hạ một công chúa, trong lòng run sợ không biết thế nào cho phải. Không nghĩ tới, công chúa không những khuynh quốc khuynh thành, mà còn bình dị gần gũi như thế.
“Công chúa.” Tư Đồ Phong đi đến, nhìn mặt cô khôi phục vẻ hồng hào, cũng lập tức an tâm.
Hắn cũng không tới gần, chỉ là đứng ở bên rèm cửa. Sợ mình lại mạo phạm, lại làm cảm xúc cô kích động.
“Nhìn công chúa bình an không có việc gì, ta đây liền yên tâm.” Tư Đồ Phong vẫn là nhịn không được nhiều lời hai câu.
“Ta rất tốt. Nhị điện hạ có thể đi ra ngoài.”
Tư Đồ Phong mở môi vài lần, cuối cùng chỉ mỉm cười gật đầu: “Vậy không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi.”
Sau khi rời khỏi đây, hắn mới che bụng nhỏ chỗ miệng vết thương.
Quân y dặn dò, trước khi khôi phục không thể xuống giường. Nhưng hắn nhịn không được, trong chốc lát không thấy được công chúa, hắn sẽ hoảng hốt, sẽ bất an, sẽ khó chịu.
Chân hắn tựa như không chịu khống chế, bất chấp thân thể bản thân đi tới nơi này.
Đi ra ngoài, Tư Đồ Phong nhìn đến mấy người ca ca bên ngoài.
“Vương huynh.” Hắn miễn cưỡng cười cười.
“Ừ.” Tư Đồ Ngạn đáp thật sự lãnh đạm. Một mảnh thiệt tình của hắn, chính là bị giẫm đạp như vậy, đệ đệ chính là hồi báo nhiều năm qua chăm sóc của hắn như thế!
Đầu hắn cũng không quay lại, trực tiếp đi vào.
Đa Cát đi theo phía sau Tư Đồ Phong siết chặt nắm tay.
Nhị điện hạ bị thương nghiêm trọng như vậy còn chạy tới quan tâm công chúa. Khi đối mặt với đại vương tử, là khom lưng uốn gối như thế, Tư Đồ Ngạn dựa vào cái gì đối xử với hắn như vậy!
Tư Đồ Phong uể oải, hắn giống như thật sự trở thành người râu ria. Tại sao lại biến thành thế này?
Vì cảm thụ của nàng, hắn thậm chí thả địch nhân lớn của mình, ý đồ thuyết phục bản thân buông tay.
Nhưng mà, bọn họ lại không có nhìn đến sự quan tâm của hắn, một đám người thái độ lạnh nhạt như thế……
“Nhị điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?” Đa Cát thật lo lắng.
“Ta rất ổn.” Tư Đồ Phong lắc đầu, ấn đường nhíu chặt.
Đa Cát biết, miệng vết thương hắn nứt ra, vội vàng đỡ lấy hắn.
“Không đáng ngại, ngươi trở về đi. Kêu người chuẩn bị nhiều sơn trân mới mẻ cho công chúa, mấy con thỏ ngày hôm qua săn về để cho nàng ăn thay đổi khẩu vị……” Hắn nhất nhất cẩn thận giao đãi.
Nghe được hắn nói như vậy, Đa Cát càng vì hắn bất bình.
Tư Đồ Ngạn vào trại, nhìn thấy má Từ Như Ý nhuộm hồng, mặt hắn rốt cuộc mới giãn ra.
“Như Ý, cảm giác thế nào? Hài tử nháo nàng sao?”
Từ Như Ý lắc đầu, “Còn tốt. Ngạn, chúng ta khi nào trở về?”
“Chờ nửa tháng nữa, thân thể nàng ổn định rồi đi cũng không muộn.” Tư Đồ Ngạn ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mượt mà của cô..
“Vâng.” Từ Như Ý gật đầu, “Nằm một ngày, buồn chán quá. Thiếp muốn đi ra ngoài một chút.”
“Nàng sẽ không có việc gì sao?”
“Sẽ không. Vận động thích hợp cũng có lợi cho thai nhi mà.”
13/2/2020
Lúc Từ Như Ý tỉnh lại, mặt trời đã sắp xuống núi.
Cô mới chuẩn bị xuống giường, liền có người nghe được động tĩnh vén màng tiến vào.
“Công chúa, ngài tỉnh rồi, Liên Nhi sẽ đem canh gà lên cho ngài.” Cô nương nói chuyện dáng người khô gầy, là một nử hài tử cô chưa gặp qua bao giờ. Từ xưng hô của nàng đối với mình, hẳn là Tư Đồ Phong phái tới.
Xem nàng tuổi không lớn, ánh mắt thanh triệt, Từ Như Ý cũng hữu hảo gật đầu: “Được. Phiền ngươi.”
Tiểu cô nương đi thực mau lại trở về, trong tay thật cẩn thận bưng một chén canh lớn.
Từ Như Ý tiếp nhận, phát hiện canh ngon không béo ngậy, dư vị vô cùng. Bên trong không biết có bỏ thêm đồ bổ gì, sau khi uống qua, khí sắc cô cũng tốt không ít.
“Cảm ơn ngươi.”
“Không khách khí.” Tiểu cô nương gương mặt đỏ ửng.
Nàng là dân chăn nuôi phụ cận, lúc nghe đến cần hầu hạ một công chúa, trong lòng run sợ không biết thế nào cho phải. Không nghĩ tới, công chúa không những khuynh quốc khuynh thành, mà còn bình dị gần gũi như thế.
“Công chúa.” Tư Đồ Phong đi đến, nhìn mặt cô khôi phục vẻ hồng hào, cũng lập tức an tâm.
Hắn cũng không tới gần, chỉ là đứng ở bên rèm cửa. Sợ mình lại mạo phạm, lại làm cảm xúc cô kích động.
“Nhìn công chúa bình an không có việc gì, ta đây liền yên tâm.” Tư Đồ Phong vẫn là nhịn không được nhiều lời hai câu.
“Ta rất tốt. Nhị điện hạ có thể đi ra ngoài.”
Tư Đồ Phong mở môi vài lần, cuối cùng chỉ mỉm cười gật đầu: “Vậy không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi.”
Sau khi rời khỏi đây, hắn mới che bụng nhỏ chỗ miệng vết thương.
Quân y dặn dò, trước khi khôi phục không thể xuống giường. Nhưng hắn nhịn không được, trong chốc lát không thấy được công chúa, hắn sẽ hoảng hốt, sẽ bất an, sẽ khó chịu.
Chân hắn tựa như không chịu khống chế, bất chấp thân thể bản thân đi tới nơi này.
Đi ra ngoài, Tư Đồ Phong nhìn đến mấy người ca ca bên ngoài.
“Vương huynh.” Hắn miễn cưỡng cười cười.
“Ừ.” Tư Đồ Ngạn đáp thật sự lãnh đạm. Một mảnh thiệt tình của hắn, chính là bị giẫm đạp như vậy, đệ đệ chính là hồi báo nhiều năm qua chăm sóc của hắn như thế!
Đầu hắn cũng không quay lại, trực tiếp đi vào.
Đa Cát đi theo phía sau Tư Đồ Phong siết chặt nắm tay.
Nhị điện hạ bị thương nghiêm trọng như vậy còn chạy tới quan tâm công chúa. Khi đối mặt với đại vương tử, là khom lưng uốn gối như thế, Tư Đồ Ngạn dựa vào cái gì đối xử với hắn như vậy!
Tư Đồ Phong uể oải, hắn giống như thật sự trở thành người râu ria. Tại sao lại biến thành thế này?
Vì cảm thụ của nàng, hắn thậm chí thả địch nhân lớn của mình, ý đồ thuyết phục bản thân buông tay.
Nhưng mà, bọn họ lại không có nhìn đến sự quan tâm của hắn, một đám người thái độ lạnh nhạt như thế……
“Nhị điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?” Đa Cát thật lo lắng.
“Ta rất ổn.” Tư Đồ Phong lắc đầu, ấn đường nhíu chặt.
Đa Cát biết, miệng vết thương hắn nứt ra, vội vàng đỡ lấy hắn.
“Không đáng ngại, ngươi trở về đi. Kêu người chuẩn bị nhiều sơn trân mới mẻ cho công chúa, mấy con thỏ ngày hôm qua săn về để cho nàng ăn thay đổi khẩu vị……” Hắn nhất nhất cẩn thận giao đãi.
Nghe được hắn nói như vậy, Đa Cát càng vì hắn bất bình.
Tư Đồ Ngạn vào trại, nhìn thấy má Từ Như Ý nhuộm hồng, mặt hắn rốt cuộc mới giãn ra.
“Như Ý, cảm giác thế nào? Hài tử nháo nàng sao?”
Từ Như Ý lắc đầu, “Còn tốt. Ngạn, chúng ta khi nào trở về?”
“Chờ nửa tháng nữa, thân thể nàng ổn định rồi đi cũng không muộn.” Tư Đồ Ngạn ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mượt mà của cô..
“Vâng.” Từ Như Ý gật đầu, “Nằm một ngày, buồn chán quá. Thiếp muốn đi ra ngoài một chút.”
“Nàng sẽ không có việc gì sao?”
“Sẽ không. Vận động thích hợp cũng có lợi cho thai nhi mà.”
13/2/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.