[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 289: Kiều tiếu học muội vs cường giả mạt thế (71)
Cửu Công Chủ Lưu Bộ
17/03/2020
Editor: Ochibi
Từ Như Ý nhân cơ hội rời đi.
Mới đi vài bước, đã nhìn thấy Lục Sơ Vân đứng ở nơi đó.
“Sơ Vân Ca.” Cô thu hồi cảm xúc, miễn cưỡng khởi động một nụ cười nhạt.
Lục Sơ Vân không nói hai lời, bế cô lên đi khỏi.
Tốc độ anh rất nhanh, trong chớp mắt, đã rời nơi đó khá xa.
“Sơ Vân Ca, làm sao vậy?”
Lục Sơ Vân lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi nâng tay, bàn tay hơi thô ráp xoa mặt cô.
Ngón tay anh tái nhợt lạnh lẽo, từng chút lau sạch ướt át bên mắt cô.
Bọn họ làm em khóc.
“Không sao cả.”
Theo anh đi.
“Không đâu.”
Anh muốn huỷ hoại nơi này.
“Không được.”
Lục Sơ Vân nhìn cô.
Mặt anh vô biểu tình, còn có đôi mắt thâm thúy, khiến cô xem không hiểu anh nghĩ gì.
Sau một hồi.
Anh có thể ôm em một cái không?
Từ Như Ý do dự. Tuy rằng đã nói muốn chia tay Mộ Hàm Phong, nhưng trong lòng cô, cô vẫn là bạn gái hắn. Hắn trong miệng nói không ngại, kỳ thật là để ý nhất so với ai khác?
Là em, không phải cô ấy.
Lục Sơ Vân lại lộ ra tiếng lòng.
“?”Từ Như Ý ngẩn người, “Em?”
Lục Sơ Vân phát hiện cái gì sao? Lời này có ý gì?
Em.
Ánh mắt anh rất khẳng định.
Em không phải cô ấy.
Anh biết.
“Sơ Vân Ca……”
Như Ý của anh, trong lòng trong mắt chỉ có nam sinh kia. Cô ấy sẽ không mặc kệ tình huống của cậu ấy, nói với anh, ‘ Sơ Vân Ca, em vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh’.
Cô ấy sẽ không nhìn thấy cậu ấy ghen vẫn cứ mang theo anh.
Cô ấy sẽ không…… Cùng anh hôn môi.
Cô ấy cũng không bận tâm ý nghĩ của anh.
Cô ấy ích kỷ, kiêu căng, tính tình cô ấy rất lớn.
Cô ấy không có tốt như em…… Nhưng mà anh lại yêu cô ấy như thế.
Bởi vì hết thảy thói hư tật xấu của cô ấy, tất cả đều do anh sủng ra tới.
“Sơ Vân Ca……”
Anh ôm em, là muốn cảm ơn em.
Cảm ơn em mang đến cho anh nhiều ngoài ý muốn và kinh hỉ đến thế. Cảm ơn em từng thay cô ấy yêu anh. Cảm ơn em vì anh, chịu từ bỏ cậu ấy.
Cô gái ngoan. Không khóc.
Lục Sơ Vân dùng ngón tay lau nước mắt cô. Sau đó đặt trong miệng nhẹ nhàng mút vào.
Anh sẽ để hai đứa ở bên nhau. Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn.
“Sơ Vân Ca, cảm ơn anh.” Từ Như Ý ôm chặt lấy anh, nước mắt không kiềm được chảy xuống.
Thì ra anh đã biết. Từ ngày đầu tiên, anh đã biết.
Nhưng, anh vẫn cứ bảo hộ bên người cô.
Lục Sơ Vân buông cô ra, một người rời đi. Trở về căn cứ, thấy Mộ Hàm Phong tìm cô khắp nơi như muốn phát điên.
Nhìn hắn, anh truyền lại tin tức của mình cho hắn.
Mộ Hàm Phong đã cấp tám, hoàn toàn có thể đọc hiểu ánh mắt anh.
Cô ấy yêu cậu.
Đây là câu đầu tiên Mộ Hàm Phong đọc ra.
Mười tám tuổi.
Đây là câu thứ hai Mộ Hàm Phong đọc ra.
Theo sau, Lục Sơ Vân cũng không quay đầu mà đi rồi.
“Như Ý, Như Ý, em ở đâu?” Mộ Hàm Phong bất lực kêu.
Từ Như Ý đã một lần nữa về tới căn cứ, nhìn hắn trên đất trống, cô nhanh hơn bước chân.
“Mộ Hàm Phong!”
“Như Ý!” Mộ Hàm Phong tiến lên vài bước, ôm chặt lấy cô, “Như Ý, vì sao bỏ anh lại? Vì sao không cần anh? Vì sao muốn cho anh khổ sở, làm anh khóc……”
“Thật xin lỗi.”
“Anh không cần nghe thật xin lỗi! Anh chỉ hy vọng em nói em yêu anh!”
“Em yêu anh. Mộ Hàm Phong, em yêu anh. Người em yêu vẫn luôn là anh. Chưa từng có ai khác. Không phải Lục Sơ Vân, càng không phải những người khác. Chính là anh, Mộ Hàm Phong.”
Mộ Hàm Phong nức nở, ôm cô vào trong ngực, cọ xát liên tục đỉnh đầu cô, “Anh cũng yêu em! Như Ý, anh không nghĩ không có em! Vô luận em muốn cái gì anh đều không ngại! Anh chỉ nghĩ muốn bên cạnh em! Vĩnh viễn cùng em ở bên nhau!”
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm hiện tại là 95, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 35. Thật sự quá cảm động a ~】
_____________
Đổi xưng hô cho nó sến súa
(。・//ε//・。)
17/3/2020
Từ Như Ý nhân cơ hội rời đi.
Mới đi vài bước, đã nhìn thấy Lục Sơ Vân đứng ở nơi đó.
“Sơ Vân Ca.” Cô thu hồi cảm xúc, miễn cưỡng khởi động một nụ cười nhạt.
Lục Sơ Vân không nói hai lời, bế cô lên đi khỏi.
Tốc độ anh rất nhanh, trong chớp mắt, đã rời nơi đó khá xa.
“Sơ Vân Ca, làm sao vậy?”
Lục Sơ Vân lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi nâng tay, bàn tay hơi thô ráp xoa mặt cô.
Ngón tay anh tái nhợt lạnh lẽo, từng chút lau sạch ướt át bên mắt cô.
Bọn họ làm em khóc.
“Không sao cả.”
Theo anh đi.
“Không đâu.”
Anh muốn huỷ hoại nơi này.
“Không được.”
Lục Sơ Vân nhìn cô.
Mặt anh vô biểu tình, còn có đôi mắt thâm thúy, khiến cô xem không hiểu anh nghĩ gì.
Sau một hồi.
Anh có thể ôm em một cái không?
Từ Như Ý do dự. Tuy rằng đã nói muốn chia tay Mộ Hàm Phong, nhưng trong lòng cô, cô vẫn là bạn gái hắn. Hắn trong miệng nói không ngại, kỳ thật là để ý nhất so với ai khác?
Là em, không phải cô ấy.
Lục Sơ Vân lại lộ ra tiếng lòng.
“?”Từ Như Ý ngẩn người, “Em?”
Lục Sơ Vân phát hiện cái gì sao? Lời này có ý gì?
Em.
Ánh mắt anh rất khẳng định.
Em không phải cô ấy.
Anh biết.
“Sơ Vân Ca……”
Như Ý của anh, trong lòng trong mắt chỉ có nam sinh kia. Cô ấy sẽ không mặc kệ tình huống của cậu ấy, nói với anh, ‘ Sơ Vân Ca, em vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh’.
Cô ấy sẽ không nhìn thấy cậu ấy ghen vẫn cứ mang theo anh.
Cô ấy sẽ không…… Cùng anh hôn môi.
Cô ấy cũng không bận tâm ý nghĩ của anh.
Cô ấy ích kỷ, kiêu căng, tính tình cô ấy rất lớn.
Cô ấy không có tốt như em…… Nhưng mà anh lại yêu cô ấy như thế.
Bởi vì hết thảy thói hư tật xấu của cô ấy, tất cả đều do anh sủng ra tới.
“Sơ Vân Ca……”
Anh ôm em, là muốn cảm ơn em.
Cảm ơn em mang đến cho anh nhiều ngoài ý muốn và kinh hỉ đến thế. Cảm ơn em từng thay cô ấy yêu anh. Cảm ơn em vì anh, chịu từ bỏ cậu ấy.
Cô gái ngoan. Không khóc.
Lục Sơ Vân dùng ngón tay lau nước mắt cô. Sau đó đặt trong miệng nhẹ nhàng mút vào.
Anh sẽ để hai đứa ở bên nhau. Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn.
“Sơ Vân Ca, cảm ơn anh.” Từ Như Ý ôm chặt lấy anh, nước mắt không kiềm được chảy xuống.
Thì ra anh đã biết. Từ ngày đầu tiên, anh đã biết.
Nhưng, anh vẫn cứ bảo hộ bên người cô.
Lục Sơ Vân buông cô ra, một người rời đi. Trở về căn cứ, thấy Mộ Hàm Phong tìm cô khắp nơi như muốn phát điên.
Nhìn hắn, anh truyền lại tin tức của mình cho hắn.
Mộ Hàm Phong đã cấp tám, hoàn toàn có thể đọc hiểu ánh mắt anh.
Cô ấy yêu cậu.
Đây là câu đầu tiên Mộ Hàm Phong đọc ra.
Mười tám tuổi.
Đây là câu thứ hai Mộ Hàm Phong đọc ra.
Theo sau, Lục Sơ Vân cũng không quay đầu mà đi rồi.
“Như Ý, Như Ý, em ở đâu?” Mộ Hàm Phong bất lực kêu.
Từ Như Ý đã một lần nữa về tới căn cứ, nhìn hắn trên đất trống, cô nhanh hơn bước chân.
“Mộ Hàm Phong!”
“Như Ý!” Mộ Hàm Phong tiến lên vài bước, ôm chặt lấy cô, “Như Ý, vì sao bỏ anh lại? Vì sao không cần anh? Vì sao muốn cho anh khổ sở, làm anh khóc……”
“Thật xin lỗi.”
“Anh không cần nghe thật xin lỗi! Anh chỉ hy vọng em nói em yêu anh!”
“Em yêu anh. Mộ Hàm Phong, em yêu anh. Người em yêu vẫn luôn là anh. Chưa từng có ai khác. Không phải Lục Sơ Vân, càng không phải những người khác. Chính là anh, Mộ Hàm Phong.”
Mộ Hàm Phong nức nở, ôm cô vào trong ngực, cọ xát liên tục đỉnh đầu cô, “Anh cũng yêu em! Như Ý, anh không nghĩ không có em! Vô luận em muốn cái gì anh đều không ngại! Anh chỉ nghĩ muốn bên cạnh em! Vĩnh viễn cùng em ở bên nhau!”
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm hiện tại là 95, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 35. Thật sự quá cảm động a ~】
_____________
Đổi xưng hô cho nó sến súa
(。・//ε//・。)
17/3/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.