[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 338: Phi tử pháo hôi vs đế vương bạc tình (31)
Cửu Công Chủ Lưu Bộ
30/04/2020
Editor: Ochibi
Lời Thi Giai Nghi quả thực nói trúng lòng Đức Phi, nhưng mà nàng bất đắc dĩ a.
Hoàng Thượng sủng nữ nhân kia như thế, đúng là khiến người giận sôi máu!
Trước kia Đức Phi cũng lặng lẽ cho người trà trộn vào tẩm cung hạ dược Từ Như Ý, nào ngờ nàng đại nạn không chết. Sau này lại có hoài nghi, mọi việc đều thêm cẩn thận. Lúc này, rất khó để làm gì.
Thời điểm Đức Phi tiến cung, tuổi lớn hơn Dạ Vô Thương.
Lúc trước bọn họ còn trẻ, ưu thế của nàng, là thân thể thành thục hơn những phi tần nhỏ tuổi khác, sinh dưỡng càng tốt. Hiện tại đã là nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nơi nào so được với những nữ hài nhi mười sáu, mười bảy tuổi xinh đẹp đó?
Đức Phi vốn dĩ đã nghĩ, hoàng trưởng tử ngốc nghếch, con trai của nàng so về tuổi đứng hàng đệ nhị, cũng thông minh vô cùng, tương lai hoàn toàn có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Nhưng hôm nay, nghe nói bệnh tình hoàng trưởng tử dần chuyển biến tốt, đã có thể đọc tứ thư ngũ kinh, còn có thể làm vài câu thơ đơn giản.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm!
Nàng đã không còn tư sắc hấp dẫn Hoàng Thượng, ngôi vị hoàng đế của nhi tử lại có khả năng lớn sẽ bị đoạt. Đức Phi vì thế cũng lo lắng không thôi.
Nhìn Thi Giai Nghi tuổi trẻ xinh đẹp, cũng biết nàng ăn vạ nơi này vì điều gì. Đây là nữ nhân có dã tâm, nhưng thật sự có thể suy xét cùng hợp tác.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đức Phi không tức giận thế nữa.
“Đi thôi.” Nàng nói.
Thi Giai Nghi nghe thấy, liền biết là nàng thỏa hiệp. Lập tức đi theo.
Để biểu tỷ giúp tạo cơ hội, chỉ cần nàng và Dạ Vô Thương gặp mặt riêng, còn sợ không thể dễ như trở bàn tay ư?
Nàng tin: Mình là một người hiện đại, sao trị không được những cổ nhân này? TV tiểu thuyết nơi ấy, tất cả người xuyên qua đều hô mưa gọi gió, nàng nhất định cũng làm được!
…………
Bên này
Hai người kia vừa đi, Dạ Vô Thương cũng không còn hứng thú gì. Đặc biệt nghĩ nàng còn sinh bệnh, nên tạm thời buông tha nàng.
Có điều, nàng luôn đi theo trước mặt, Dạ Vô Thương muốn không phân tâm cũng khó.
“Hoàng Thượng, thần thiếp đã rất khoẻ. Không bằng chúng ta đi phơi nắng đi!”
“Cũng được.” Buồn ở trong phòng Dạ Vô Thương hai ngày, cũng nên đi ra ngoài hoạt động chút.
Hắn quay đầu lại, chờ nàng mặc xong y phục, tròng giày vào.
Từ Như Ý tiến lên, vòng lấy tay hắn, bàn tay hai người đan vào nhau, nàng cười ngọt ngào.
“Hoàng Thượng.”
“Thế nào?”
“Thần thiếp rất thích Hoàng Thượng.”
“Nàng đã nói rồi.”
“Vẫn muốn nói nữa, mỗi ngày đều muốn nói một lần với Hoàng Thượng.”
Nhìn nàng tính trẻ con, Dạ Vô Thương bất đắc dĩ mà cười.
Giống như, ở trên người nàng, hắn đã phá lệ rất nhiều lần. Luôn đặc biệt có kiên nhẫn với nàng, vô luận nàng làm sai điều gì cũng muốn bao dung.
Đúng, hắn đáp ứng phải cho nàng sủng ái, đây chắc là sủng rồi?
Dường như, sủng một nữ nhân như vậy, cũng không phải chuyện xấu. Dạ Vô Thương nghiêng đầu đánh giá nàng, khóe miệng hơi cong lên.
Mang nàng theo, Dạ Vô Thương ra cửa cung điện.
Thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng. Hai người luôn ở trong phòng, vừa ra tới, đôi mắt cảm giác có chút chói.
Dạ Vô Thương duỗi tay, giúp nàng ngăn cản một phần ánh mặt trời.
Từ Như Ý bất ngờ thấy hắn hành động tri kỷ, nàng tâm tình tốt nói: “Tạ Hoàng Thượng!”
“Nga? Trẫm lần đầu biết, Như Ý của trẫm còn hiểu đến khách khí?” Hắn cố ý chế nhạo nàng.
“Hiểu chứ!” Từ Như Ý sửng sờ một chút, bộ dáng đáng yêu, “Phụ thân nặng nhất gia phong, thần thiếp từ nhỏ đã biết lễ!”
Dạ Vô Thương khẽ cười một tiếng, nhìn nàng ưỡng bộ ngực nhỏ kiêu ngạo, tâm tình tốt lên.
“Trẫm đúng thật nghe nói gia giáo của Từ thượng thư cực nghiêm, sao lại dạy ra nữ nhi nghịch ngợm như nàng vậy?”
Lời Thi Giai Nghi quả thực nói trúng lòng Đức Phi, nhưng mà nàng bất đắc dĩ a.
Hoàng Thượng sủng nữ nhân kia như thế, đúng là khiến người giận sôi máu!
Trước kia Đức Phi cũng lặng lẽ cho người trà trộn vào tẩm cung hạ dược Từ Như Ý, nào ngờ nàng đại nạn không chết. Sau này lại có hoài nghi, mọi việc đều thêm cẩn thận. Lúc này, rất khó để làm gì.
Thời điểm Đức Phi tiến cung, tuổi lớn hơn Dạ Vô Thương.
Lúc trước bọn họ còn trẻ, ưu thế của nàng, là thân thể thành thục hơn những phi tần nhỏ tuổi khác, sinh dưỡng càng tốt. Hiện tại đã là nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nơi nào so được với những nữ hài nhi mười sáu, mười bảy tuổi xinh đẹp đó?
Đức Phi vốn dĩ đã nghĩ, hoàng trưởng tử ngốc nghếch, con trai của nàng so về tuổi đứng hàng đệ nhị, cũng thông minh vô cùng, tương lai hoàn toàn có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Nhưng hôm nay, nghe nói bệnh tình hoàng trưởng tử dần chuyển biến tốt, đã có thể đọc tứ thư ngũ kinh, còn có thể làm vài câu thơ đơn giản.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm!
Nàng đã không còn tư sắc hấp dẫn Hoàng Thượng, ngôi vị hoàng đế của nhi tử lại có khả năng lớn sẽ bị đoạt. Đức Phi vì thế cũng lo lắng không thôi.
Nhìn Thi Giai Nghi tuổi trẻ xinh đẹp, cũng biết nàng ăn vạ nơi này vì điều gì. Đây là nữ nhân có dã tâm, nhưng thật sự có thể suy xét cùng hợp tác.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đức Phi không tức giận thế nữa.
“Đi thôi.” Nàng nói.
Thi Giai Nghi nghe thấy, liền biết là nàng thỏa hiệp. Lập tức đi theo.
Để biểu tỷ giúp tạo cơ hội, chỉ cần nàng và Dạ Vô Thương gặp mặt riêng, còn sợ không thể dễ như trở bàn tay ư?
Nàng tin: Mình là một người hiện đại, sao trị không được những cổ nhân này? TV tiểu thuyết nơi ấy, tất cả người xuyên qua đều hô mưa gọi gió, nàng nhất định cũng làm được!
…………
Bên này
Hai người kia vừa đi, Dạ Vô Thương cũng không còn hứng thú gì. Đặc biệt nghĩ nàng còn sinh bệnh, nên tạm thời buông tha nàng.
Có điều, nàng luôn đi theo trước mặt, Dạ Vô Thương muốn không phân tâm cũng khó.
“Hoàng Thượng, thần thiếp đã rất khoẻ. Không bằng chúng ta đi phơi nắng đi!”
“Cũng được.” Buồn ở trong phòng Dạ Vô Thương hai ngày, cũng nên đi ra ngoài hoạt động chút.
Hắn quay đầu lại, chờ nàng mặc xong y phục, tròng giày vào.
Từ Như Ý tiến lên, vòng lấy tay hắn, bàn tay hai người đan vào nhau, nàng cười ngọt ngào.
“Hoàng Thượng.”
“Thế nào?”
“Thần thiếp rất thích Hoàng Thượng.”
“Nàng đã nói rồi.”
“Vẫn muốn nói nữa, mỗi ngày đều muốn nói một lần với Hoàng Thượng.”
Nhìn nàng tính trẻ con, Dạ Vô Thương bất đắc dĩ mà cười.
Giống như, ở trên người nàng, hắn đã phá lệ rất nhiều lần. Luôn đặc biệt có kiên nhẫn với nàng, vô luận nàng làm sai điều gì cũng muốn bao dung.
Đúng, hắn đáp ứng phải cho nàng sủng ái, đây chắc là sủng rồi?
Dường như, sủng một nữ nhân như vậy, cũng không phải chuyện xấu. Dạ Vô Thương nghiêng đầu đánh giá nàng, khóe miệng hơi cong lên.
Mang nàng theo, Dạ Vô Thương ra cửa cung điện.
Thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng. Hai người luôn ở trong phòng, vừa ra tới, đôi mắt cảm giác có chút chói.
Dạ Vô Thương duỗi tay, giúp nàng ngăn cản một phần ánh mặt trời.
Từ Như Ý bất ngờ thấy hắn hành động tri kỷ, nàng tâm tình tốt nói: “Tạ Hoàng Thượng!”
“Nga? Trẫm lần đầu biết, Như Ý của trẫm còn hiểu đến khách khí?” Hắn cố ý chế nhạo nàng.
“Hiểu chứ!” Từ Như Ý sửng sờ một chút, bộ dáng đáng yêu, “Phụ thân nặng nhất gia phong, thần thiếp từ nhỏ đã biết lễ!”
Dạ Vô Thương khẽ cười một tiếng, nhìn nàng ưỡng bộ ngực nhỏ kiêu ngạo, tâm tình tốt lên.
“Trẫm đúng thật nghe nói gia giáo của Từ thượng thư cực nghiêm, sao lại dạy ra nữ nhi nghịch ngợm như nàng vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.