[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 348: Phi Tử Pháo Hôi VS Đế Vương Bạc Tình (41)
Cửu Công Chủ Lưu Bộ
17/05/2020
Editor: Ochibi
Dạ Vô Thương thở dài, ôm chặt người trong lòng.
Vậy mà nàng lại đem hết trách nhiệm đẩy trên người mình!
Thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, nữ tử xuất giá tòng phu. Phu của nàng, là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này, vốn nên có hậu cung 3000. Có thể nhận được một ít sủng, nàng nên cảm thấy đủ.
Dạ Vô Thương nghĩ như vậy, cũng tha thứ cho chính mình.
“Không khóc. Trẫm đây liền cho người đem trồng nó xuống. Chờ thêm vài năm, là có thể ăn trái cây do Như Ý đích thân trồng.” Dạ Vô Thương giúp nàng lau khô nước mắt.
“Vâng. Hoàng Thượng, có thể trồng nó ở Mai Viện không? Để mỗi ngày thần thiếp tiện chăm sóc nó. Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng muốn ăn, cũng sẽ nghĩ đến thần thiếp trước tiên……”
“Được.”
Dạ Vô Thương lôi kéo nàng, hai người cùng trở về Mai Viện.
Từ Như Ý đưa cho hắn một cây xẻng nhỏ, “Hoàng Thượng, ngài tới đào hố đi.”
Dạ Vô Thương chưa từng bị ai sai khiến bao giờ, nhưng nhìn đến ánh mắt nàng chờ mong, hắn vẫn nhận lấy.
Đào ra một cái hố nhỏ, hai người thật cẩn thận đem mầm cây trồng xuống, rồi tưới nước.
Từ Như Ý ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào nó: “Ngươi là do Hoàng Thượng tự tay gieo, nếu không thể sống, chính là muốn rơi đầu!”
Dạ Vô Thương bị lời nàng chọc cười.
Trong lúc nhất thời, giống như thật sự không có chuyện gì phát sinh. Quan hệ hai người khôi phục như lúc ban đầu.
Từ Như Ý im bặt không nhắc tới chuyện trước đây, buổi tối tự mình nấu canh cá cho hắn.
“Hoàng Thượng, đêm nay ở lại đây được không?”
“Được.” Dạ Vô Thương gật đầu.
Tuy rằng chuyện ban ngày vẫn còn chút bóng ma với hắn, nhưng cũng không gây trở ngại cho Dạ Vô Thương hóa thân thành sói vào ban đêm.
Nàng tắm xong, trên người có một mùi hương như có như không, thấm vào ruột gan, thật sự mê người.
Dạ Vô Thương sớm đã gấp không chờ nổi, bất chấp nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, liền xé nát quần áo nàng, vội vàng hôn lên cánh môi thơm ngọt, cổ trơn bóng, bộ ngực mềm mại của nàng.
“Như Ý…… Nhiều ngày như vậy, trẫm không có động vào nữ nhân khác, thật là quá nhớ hương vị của nàng!” Thời điểm thuận lợi tiến vào thân thể nàng, Dạ Vô Thương thỏa mãn than thở.
Nam nhân đói bụng nửa tháng đây, thật là đã lâu không hưởng qua loại mùi vị này, hắn làm càn tra tấn nàng một trận, mãi đến khi nàng hôn mê.
Từ Như Ý ngủ say tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại. Thân thể cực độ mệt mỏi, làm nàng không ngừng xoa mắt.
“Như Ý tỉnh rồi?” Dạ Vô Thương ôm eo nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn thích nhìn bộ dáng lúc này của nàng nhất! Vẻ mặt đáng yêu, dáng vẻ mơ hồ thật sự chọc người yêu.
“Hoàng Thượng?” Từ Như Ý kinh ngạc, “Giờ nào rồi?”
“Đã buổi trưa.”
“Thần thiếp ngủ lâu như vậy?” Từ Như Ý nhìn phía hắn, ngay sau đó ngẩn người, “Hoàng Thượng không đi lâm triều sao?”
“Trẫm muốn bồi nàng, nên bãi triều.” Hắn cười.
Hôm qua hắn cũng quá mệt, vất vả lắm mới thức dậy, nàng lại ôm chặt lấy eo hắn không cho đi. Đơn giản thế liền không đi.
“Hoàng Thượng thật tốt.” Từ Như Ý xà vào lòng hắn, vẻ mặt thỏa mãn mà than, “Thần thiếp hạnh phúc quá……”
Dạ Vô Thương nhìn mặt nàng điềm tĩnh, có nhè nhẹ đỏ ửng, yết hầu không khỏi lăn lộn.
Hắn xoay người dựng lên, đè trên người nàng: “Như Ý, đêm qua trẫm vì nàng quá mệt mỏi, ngủ một giấc, chắc đã khoẻ hẳn rồi?”
Từ Như Ý chớp mắt, mới sáng sớm, hắn còn muốn?
“Hoàng Thượng, thần thiếp gần đây thật sự mệt mỏi……” Eo nàng thật sự sắp bị chặt đứt!
Dạ Vô Thương ngẩn người, “Gần đây thật sự mệt mỏi sao?”
“Làm sao vậy?”
Hắn lập tức có chút hưng phấn, kéo tay nàng, “Như Ý, có phải nàng có thai hay không?”
Trong mắt Từ Như Ý hiện lên kinh hỉ, “Thật sao?”
Dạ Vô Thương thở dài, ôm chặt người trong lòng.
Vậy mà nàng lại đem hết trách nhiệm đẩy trên người mình!
Thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, nữ tử xuất giá tòng phu. Phu của nàng, là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này, vốn nên có hậu cung 3000. Có thể nhận được một ít sủng, nàng nên cảm thấy đủ.
Dạ Vô Thương nghĩ như vậy, cũng tha thứ cho chính mình.
“Không khóc. Trẫm đây liền cho người đem trồng nó xuống. Chờ thêm vài năm, là có thể ăn trái cây do Như Ý đích thân trồng.” Dạ Vô Thương giúp nàng lau khô nước mắt.
“Vâng. Hoàng Thượng, có thể trồng nó ở Mai Viện không? Để mỗi ngày thần thiếp tiện chăm sóc nó. Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng muốn ăn, cũng sẽ nghĩ đến thần thiếp trước tiên……”
“Được.”
Dạ Vô Thương lôi kéo nàng, hai người cùng trở về Mai Viện.
Từ Như Ý đưa cho hắn một cây xẻng nhỏ, “Hoàng Thượng, ngài tới đào hố đi.”
Dạ Vô Thương chưa từng bị ai sai khiến bao giờ, nhưng nhìn đến ánh mắt nàng chờ mong, hắn vẫn nhận lấy.
Đào ra một cái hố nhỏ, hai người thật cẩn thận đem mầm cây trồng xuống, rồi tưới nước.
Từ Như Ý ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào nó: “Ngươi là do Hoàng Thượng tự tay gieo, nếu không thể sống, chính là muốn rơi đầu!”
Dạ Vô Thương bị lời nàng chọc cười.
Trong lúc nhất thời, giống như thật sự không có chuyện gì phát sinh. Quan hệ hai người khôi phục như lúc ban đầu.
Từ Như Ý im bặt không nhắc tới chuyện trước đây, buổi tối tự mình nấu canh cá cho hắn.
“Hoàng Thượng, đêm nay ở lại đây được không?”
“Được.” Dạ Vô Thương gật đầu.
Tuy rằng chuyện ban ngày vẫn còn chút bóng ma với hắn, nhưng cũng không gây trở ngại cho Dạ Vô Thương hóa thân thành sói vào ban đêm.
Nàng tắm xong, trên người có một mùi hương như có như không, thấm vào ruột gan, thật sự mê người.
Dạ Vô Thương sớm đã gấp không chờ nổi, bất chấp nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, liền xé nát quần áo nàng, vội vàng hôn lên cánh môi thơm ngọt, cổ trơn bóng, bộ ngực mềm mại của nàng.
“Như Ý…… Nhiều ngày như vậy, trẫm không có động vào nữ nhân khác, thật là quá nhớ hương vị của nàng!” Thời điểm thuận lợi tiến vào thân thể nàng, Dạ Vô Thương thỏa mãn than thở.
Nam nhân đói bụng nửa tháng đây, thật là đã lâu không hưởng qua loại mùi vị này, hắn làm càn tra tấn nàng một trận, mãi đến khi nàng hôn mê.
Từ Như Ý ngủ say tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại. Thân thể cực độ mệt mỏi, làm nàng không ngừng xoa mắt.
“Như Ý tỉnh rồi?” Dạ Vô Thương ôm eo nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn thích nhìn bộ dáng lúc này của nàng nhất! Vẻ mặt đáng yêu, dáng vẻ mơ hồ thật sự chọc người yêu.
“Hoàng Thượng?” Từ Như Ý kinh ngạc, “Giờ nào rồi?”
“Đã buổi trưa.”
“Thần thiếp ngủ lâu như vậy?” Từ Như Ý nhìn phía hắn, ngay sau đó ngẩn người, “Hoàng Thượng không đi lâm triều sao?”
“Trẫm muốn bồi nàng, nên bãi triều.” Hắn cười.
Hôm qua hắn cũng quá mệt, vất vả lắm mới thức dậy, nàng lại ôm chặt lấy eo hắn không cho đi. Đơn giản thế liền không đi.
“Hoàng Thượng thật tốt.” Từ Như Ý xà vào lòng hắn, vẻ mặt thỏa mãn mà than, “Thần thiếp hạnh phúc quá……”
Dạ Vô Thương nhìn mặt nàng điềm tĩnh, có nhè nhẹ đỏ ửng, yết hầu không khỏi lăn lộn.
Hắn xoay người dựng lên, đè trên người nàng: “Như Ý, đêm qua trẫm vì nàng quá mệt mỏi, ngủ một giấc, chắc đã khoẻ hẳn rồi?”
Từ Như Ý chớp mắt, mới sáng sớm, hắn còn muốn?
“Hoàng Thượng, thần thiếp gần đây thật sự mệt mỏi……” Eo nàng thật sự sắp bị chặt đứt!
Dạ Vô Thương ngẩn người, “Gần đây thật sự mệt mỏi sao?”
“Làm sao vậy?”
Hắn lập tức có chút hưng phấn, kéo tay nàng, “Như Ý, có phải nàng có thai hay không?”
Trong mắt Từ Như Ý hiện lên kinh hỉ, “Thật sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.