Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 43
Bình Tử
31/08/2018
Nhớ hai nhiệm vụ mà hệ thống giao, nhìn lại hình dáng của mình bây giờ,
đừng nói làm nữ vương, ngay cả giống đực cũng không quyến rũ nổi, con
thú nào lại coi trọng thú con còn chưa trổ mã hoàn toàn chứ!!!
Hơn nữa bây giờ nàng thật đói ~~~ con cá béo ú kia còn như cười nhạo nàng, vẫy cái đuôi, bắn nước tung tóe vào Hải Bối Nhi.
Đây chính là thú thiện bị cá lấn! Nghiến nghiến tiểu răng sữa, để xem nàng cơ trí nướng ngươi như thế nào!
Đã từng làm người bây giờ làm thú nàng cũng sẽ không bị con cá béo ú này khinh thường, hiện tại nàng cũng không có sức lực gì vậy dùng trí đi! Nàng tìm một ít dây leo khá mềm dẻo, dùng răng và móng vuốt từng chút từng chút bện lại thật chặt, rồi tìm một cây gậy gỗ bền chắc buộc một đầu của lưới mây vào, sau đó cắm thật sâu vào cặp bờ.
Làm xong tất cả thì sắc trời cũng sắp tối, mặc dù mệt chết đi nhưng nếu như trời tối thì càng thêm nguy hiểm.
Cắn một đầu khác của lưới đi vào trong nước, vây con cá béo ú đáng giận ở trong lưới, sau đó kéo lưới lên, con cá béo ú kia hơi sức quá lớn suýt chút nữa thì trốn thoát giữa đường, đợi đến lúc lên bờ thì Hải Bối Nhi trực tiếp nằm trên mặt đất thở.
Trời sắp tối rồi, Hải Bối Nhi kéo cái lưới chứa cá đi, kéo về chỗ nàng mở mắt. Rất không dễ dàng ở trong trí nhớ ít đến thương cảm và hỗn loạn này biết được gần đây có một sơn động rất lớn, bên trong còn có một bộ hài cốt, thì ra trước kia con thú này cảm thấy khí thế của hài cốt đó quá mạnh mẽ nên không dám vào động.
Hải Bối Nhi cũng không có băn khoăn nhiều như vậy, đã chết còn có khí thế lớn như vậy đủ để bảo vệ nàng một thời gian, bây giờ nàng vừa nhỏ yếu vừa bị thương, chỗ như thế nhất định chính là Động Thiên Phúc Địa (*).
(*): Động thiên phúc địa còn gọi là bồng lai, đây chính là chỗ ở của Thần tiên.
Ném cá ở một bên, vội vàng vui vẻ chạy đi tìm đồ có thể bén lửa, sau đó mới bắt đầu đánh lửa. Đáng tiếc dù Hải Bối Nhi ở thế giới nào cũng đều được ăn sung mặc sướng, căn bản chỉ biết lý thuyết chứ không biết thực hành, nướng nửa ngày vẫn là nửa sống nửa chín, lại không có muối, ăn muốn nôn, nhưng vì sống sót vẫn là khẽ cắn môi nuốt.
Sau khi trời tối bên ngoài truyền đến từng trận gió thổi, cực kỳ giống tiếng gào của quái thú, nhưng Hải Bối Nhi không hề cảm thấy sợ hãi, trải qua 500 năm tịch mịch khiến cho bây giờ nàng mặc kệ nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng đều cảm thân thiết bội phần, không có một chút âm thanh, một mảnh trống vắng như trước kia mới là đáng sợ nhất.
Có hơi lạnh, nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau lúc mặt trời chiếu tới mông mới tỉnh lại, vui vẻ chạy đi bắt con cá kéo về trong động, sau đó đi ra xem hoàn cảnh xung quanh. [edit: Kim Phượng di^nd@nlequyd0n]
Hải Bối Nhi nhìn thấy một số trái cây thì trong đầu sẽ tự phân biệt có thể ăn hay không, đoán chừng đây là bản năng lưu lại ở trong thân thể. Nàng chọn một vài trái cây có vị ngon tính toán tối nay đổi khẩu vị. Nàng còn phát hiện một loại trái cây màu đen có chứa vị mặn, Hải Bối Nhi tính toán thử xem có thể dùng phương pháp chưng cất để lấy muối không.
Âm thầm tự động viên trong lòng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!
Sinh sống gần hai tháng ở rừng rậm nguyên thủy, thân thể của nàng cũng đã trưởng thành một vòng, da lông cũng trở nên hơi sáng bóng, cái đuôi cũng dài ra, màu lửa đỏ rất là xinh đẹp.
Cơ bản tài nấu nướng cũng được rèn giũa, bây giờ nàng còn có thể chế tạo một vài bẫy rập bắt được một ít động vật nhỏ, giỏi nhất nàng bắt được một con thỏ béo mập. Muối cũng được nàng lấy ra, còn phát hiện trái cây có vị khá ngon, sơn động cũng được nàng bố trí lại, bên ngoài phủ rất nhiều dây leo che giấu, chỗ ngủ chính là da lông của con thỏ to kia.
=== ====== ===
Chương 3:
Editor: Kim Phượng
Hôm nay Hải Bối Nhi tính toán đến cái đầm nhỏ kia tắm rửa, sau khi đến nhìn thấy một con mãnh thú to lớn đang nghỉ ngơi ở đó, nhìn kỹ một chút bề ngoài khá giống một con sói màu trắng, nhưng lớn hơn sói ở kiếp trước nhiều.
Trong lòng nàng run rẩy, thở nhẹ tính toán từ từ rút đi, lúc cảm thấy khoảng cách đã an toàn, muốn bắt đầu chạy lại bị người ta xách lên, một nam nhân cả người trần trụi xách gáy nàng lên.
Người nam nhân này cao khoảng hơn hai mét, một đầu tóc trắng thật dài, lông mày cũng màu trắng, con ngươi nhìn kỹ thấy có ngân quang (*) hiện lên, cả người lộ rõ cảm giác cuồng dã cao ngạo.
(*): Tia sáng trắng.
Hắn xách Hải Bối Nhi tới trước mặt, dò xét cẩn thận một lần, thậm chí còn tra xét giữa hai chân sau của Hải Bối Nhi làm cho Hải Bối Nhi xấu hổ kêu lên vài tiếng, "Tiểu gia hoả thuộc bộ lạc nào?"
Đây rõ ràng là một giống cái còn chưa có thành niên! Mấy năm qua giống cái ra đời càng ngày càng ít, các bộ lạc lớn đều rất xem trọng thú cái của bộ lạc mình. Cho dù là giống cái của bộ lạc thua trận cũng sẽ được bộ lạc chiến thắng nhận, giữa mọi người có một quy định bất thành văn đó chính là không giết giống cái.
Nhưng trên người giống cái này không có bất kỳ mùi nào của thú nhân, chứng minh nó một thân một mình sinh sống gần hơn một tháng, đoán chừng là đời sau của thú nhân lạc đường ở ngoài hay bướng bỉnh đi lang thang. Giống cái nhỏ như vậy lại có thể sống ở rừng rậm Di Nguyệt nguy hiểm trùng điệp này ít nhất hơn một tháng sao?
"Ô ô ô. . . . . ." Mau thả ta xuống, cái người khốn nạn này! Hải Bối Nhi dùng sức giãy giụa, bị xách lên như vậy thật sự quá không thoải mái, móng vuốt vung lên cào tay của nam nhân tạo ra mấy vết thương.
"A! Lại to gan như vậy?" Liếm liếm vết thương trên tay, biến thân trở thành con Ngân Lang (*) to lớn ở cạnh đầm nước kia, mở miệng thật to, ngậm Hải Bối Nhi vào liền bắt đầu chạy.
(*): Ngân Lang là sói trắng.
Hải Bối Nhi còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì, nàng thật là không ngờ thú ở thế giới này có thể chuyển hóa! Thật là thần kỳ!
Tốc độ của Ngân Lang rất nhanh, Hải Bối Nhi mới ngủ gật thì đã đến một nơi giống như là thôn nhỏ. Nhà cửa nơi này từng cái từng cái rất là chỉnh tề, có thể nhìn thấy một số người, thú và bán thú (*) sống ở bên trong.
(*): Nửa người nửa thú.
Hải Bối Nhi rất là tò mò, nghiêng đầu quan sát cái chỗ này, dáng vẻ này miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
"Lang Kỳ, ngươi từ nơi nào mang về tiểu giống cái đáng yêu như vậy? Lại còn chưa có trưởng thành?" Một con hổ vằn đen trắng to lớn nhào tới trước mặt Hải Bối Nhi, hóa thân thành nam nhân cao lớn tóc đen trắng xen nhau, vừa nói doạ chân của Hải Bối Nhi nhũn ra một chút, má ơi thiếu chút nữa điếc tai rồi.
"Nhặt được trong rừng rậm Di Nguyệt, tiểu gia hoả này sống trong rừng ít nhất một tháng, không có hơi thở của thú nhân nên ta mang nàng trở về." Thú nhân giống cái cũng không thể tùy tiện mang về, nếu không rất có thể sẽ khiến cho bộ lạc gặp đại chiến, nhưng nếu tiểu giống cái lưu lạc như là Hải Bối Nhi vẫn có thể mang về trong bộ lạc, cho tới về sau nàng có muốn ở trong bộ lạc định cư nữa hay không do chính nàng quyết định.
"Cái gì? Nàng rõ ràng còn chưa có trưởng thành, có thể sao?" Đại Hổ ngửi trên người Hải Bối Nhi một cái, quả nhiên chỉ có mùi của Lang Kỳ, không có mùi của thú nhân khác, tiểu thú con này quả thực lợi hại, rõ ràng còn chưa có lớn bằng lòng bàn tay, cũng biết giật mình chân nhũn ra!
"NGAO...OOO ?" Hải Bối Nhi cũng không biết trong lòng con Đại Hổ này đang suy nghĩ gì, nàng nâng lên móng vuốt nhỏ chọc chọc Lang Kỳ, hỏi hắn nơi này là đâu, hiện tại nàng là tiểu thú con cái gì cũng không biết.
Hơn nữa bây giờ nàng thật đói ~~~ con cá béo ú kia còn như cười nhạo nàng, vẫy cái đuôi, bắn nước tung tóe vào Hải Bối Nhi.
Đây chính là thú thiện bị cá lấn! Nghiến nghiến tiểu răng sữa, để xem nàng cơ trí nướng ngươi như thế nào!
Đã từng làm người bây giờ làm thú nàng cũng sẽ không bị con cá béo ú này khinh thường, hiện tại nàng cũng không có sức lực gì vậy dùng trí đi! Nàng tìm một ít dây leo khá mềm dẻo, dùng răng và móng vuốt từng chút từng chút bện lại thật chặt, rồi tìm một cây gậy gỗ bền chắc buộc một đầu của lưới mây vào, sau đó cắm thật sâu vào cặp bờ.
Làm xong tất cả thì sắc trời cũng sắp tối, mặc dù mệt chết đi nhưng nếu như trời tối thì càng thêm nguy hiểm.
Cắn một đầu khác của lưới đi vào trong nước, vây con cá béo ú đáng giận ở trong lưới, sau đó kéo lưới lên, con cá béo ú kia hơi sức quá lớn suýt chút nữa thì trốn thoát giữa đường, đợi đến lúc lên bờ thì Hải Bối Nhi trực tiếp nằm trên mặt đất thở.
Trời sắp tối rồi, Hải Bối Nhi kéo cái lưới chứa cá đi, kéo về chỗ nàng mở mắt. Rất không dễ dàng ở trong trí nhớ ít đến thương cảm và hỗn loạn này biết được gần đây có một sơn động rất lớn, bên trong còn có một bộ hài cốt, thì ra trước kia con thú này cảm thấy khí thế của hài cốt đó quá mạnh mẽ nên không dám vào động.
Hải Bối Nhi cũng không có băn khoăn nhiều như vậy, đã chết còn có khí thế lớn như vậy đủ để bảo vệ nàng một thời gian, bây giờ nàng vừa nhỏ yếu vừa bị thương, chỗ như thế nhất định chính là Động Thiên Phúc Địa (*).
(*): Động thiên phúc địa còn gọi là bồng lai, đây chính là chỗ ở của Thần tiên.
Ném cá ở một bên, vội vàng vui vẻ chạy đi tìm đồ có thể bén lửa, sau đó mới bắt đầu đánh lửa. Đáng tiếc dù Hải Bối Nhi ở thế giới nào cũng đều được ăn sung mặc sướng, căn bản chỉ biết lý thuyết chứ không biết thực hành, nướng nửa ngày vẫn là nửa sống nửa chín, lại không có muối, ăn muốn nôn, nhưng vì sống sót vẫn là khẽ cắn môi nuốt.
Sau khi trời tối bên ngoài truyền đến từng trận gió thổi, cực kỳ giống tiếng gào của quái thú, nhưng Hải Bối Nhi không hề cảm thấy sợ hãi, trải qua 500 năm tịch mịch khiến cho bây giờ nàng mặc kệ nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng đều cảm thân thiết bội phần, không có một chút âm thanh, một mảnh trống vắng như trước kia mới là đáng sợ nhất.
Có hơi lạnh, nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau lúc mặt trời chiếu tới mông mới tỉnh lại, vui vẻ chạy đi bắt con cá kéo về trong động, sau đó đi ra xem hoàn cảnh xung quanh. [edit: Kim Phượng di^nd@nlequyd0n]
Hải Bối Nhi nhìn thấy một số trái cây thì trong đầu sẽ tự phân biệt có thể ăn hay không, đoán chừng đây là bản năng lưu lại ở trong thân thể. Nàng chọn một vài trái cây có vị ngon tính toán tối nay đổi khẩu vị. Nàng còn phát hiện một loại trái cây màu đen có chứa vị mặn, Hải Bối Nhi tính toán thử xem có thể dùng phương pháp chưng cất để lấy muối không.
Âm thầm tự động viên trong lòng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!
Sinh sống gần hai tháng ở rừng rậm nguyên thủy, thân thể của nàng cũng đã trưởng thành một vòng, da lông cũng trở nên hơi sáng bóng, cái đuôi cũng dài ra, màu lửa đỏ rất là xinh đẹp.
Cơ bản tài nấu nướng cũng được rèn giũa, bây giờ nàng còn có thể chế tạo một vài bẫy rập bắt được một ít động vật nhỏ, giỏi nhất nàng bắt được một con thỏ béo mập. Muối cũng được nàng lấy ra, còn phát hiện trái cây có vị khá ngon, sơn động cũng được nàng bố trí lại, bên ngoài phủ rất nhiều dây leo che giấu, chỗ ngủ chính là da lông của con thỏ to kia.
=== ====== ===
Chương 3:
Editor: Kim Phượng
Hôm nay Hải Bối Nhi tính toán đến cái đầm nhỏ kia tắm rửa, sau khi đến nhìn thấy một con mãnh thú to lớn đang nghỉ ngơi ở đó, nhìn kỹ một chút bề ngoài khá giống một con sói màu trắng, nhưng lớn hơn sói ở kiếp trước nhiều.
Trong lòng nàng run rẩy, thở nhẹ tính toán từ từ rút đi, lúc cảm thấy khoảng cách đã an toàn, muốn bắt đầu chạy lại bị người ta xách lên, một nam nhân cả người trần trụi xách gáy nàng lên.
Người nam nhân này cao khoảng hơn hai mét, một đầu tóc trắng thật dài, lông mày cũng màu trắng, con ngươi nhìn kỹ thấy có ngân quang (*) hiện lên, cả người lộ rõ cảm giác cuồng dã cao ngạo.
(*): Tia sáng trắng.
Hắn xách Hải Bối Nhi tới trước mặt, dò xét cẩn thận một lần, thậm chí còn tra xét giữa hai chân sau của Hải Bối Nhi làm cho Hải Bối Nhi xấu hổ kêu lên vài tiếng, "Tiểu gia hoả thuộc bộ lạc nào?"
Đây rõ ràng là một giống cái còn chưa có thành niên! Mấy năm qua giống cái ra đời càng ngày càng ít, các bộ lạc lớn đều rất xem trọng thú cái của bộ lạc mình. Cho dù là giống cái của bộ lạc thua trận cũng sẽ được bộ lạc chiến thắng nhận, giữa mọi người có một quy định bất thành văn đó chính là không giết giống cái.
Nhưng trên người giống cái này không có bất kỳ mùi nào của thú nhân, chứng minh nó một thân một mình sinh sống gần hơn một tháng, đoán chừng là đời sau của thú nhân lạc đường ở ngoài hay bướng bỉnh đi lang thang. Giống cái nhỏ như vậy lại có thể sống ở rừng rậm Di Nguyệt nguy hiểm trùng điệp này ít nhất hơn một tháng sao?
"Ô ô ô. . . . . ." Mau thả ta xuống, cái người khốn nạn này! Hải Bối Nhi dùng sức giãy giụa, bị xách lên như vậy thật sự quá không thoải mái, móng vuốt vung lên cào tay của nam nhân tạo ra mấy vết thương.
"A! Lại to gan như vậy?" Liếm liếm vết thương trên tay, biến thân trở thành con Ngân Lang (*) to lớn ở cạnh đầm nước kia, mở miệng thật to, ngậm Hải Bối Nhi vào liền bắt đầu chạy.
(*): Ngân Lang là sói trắng.
Hải Bối Nhi còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì, nàng thật là không ngờ thú ở thế giới này có thể chuyển hóa! Thật là thần kỳ!
Tốc độ của Ngân Lang rất nhanh, Hải Bối Nhi mới ngủ gật thì đã đến một nơi giống như là thôn nhỏ. Nhà cửa nơi này từng cái từng cái rất là chỉnh tề, có thể nhìn thấy một số người, thú và bán thú (*) sống ở bên trong.
(*): Nửa người nửa thú.
Hải Bối Nhi rất là tò mò, nghiêng đầu quan sát cái chỗ này, dáng vẻ này miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
"Lang Kỳ, ngươi từ nơi nào mang về tiểu giống cái đáng yêu như vậy? Lại còn chưa có trưởng thành?" Một con hổ vằn đen trắng to lớn nhào tới trước mặt Hải Bối Nhi, hóa thân thành nam nhân cao lớn tóc đen trắng xen nhau, vừa nói doạ chân của Hải Bối Nhi nhũn ra một chút, má ơi thiếu chút nữa điếc tai rồi.
"Nhặt được trong rừng rậm Di Nguyệt, tiểu gia hoả này sống trong rừng ít nhất một tháng, không có hơi thở của thú nhân nên ta mang nàng trở về." Thú nhân giống cái cũng không thể tùy tiện mang về, nếu không rất có thể sẽ khiến cho bộ lạc gặp đại chiến, nhưng nếu tiểu giống cái lưu lạc như là Hải Bối Nhi vẫn có thể mang về trong bộ lạc, cho tới về sau nàng có muốn ở trong bộ lạc định cư nữa hay không do chính nàng quyết định.
"Cái gì? Nàng rõ ràng còn chưa có trưởng thành, có thể sao?" Đại Hổ ngửi trên người Hải Bối Nhi một cái, quả nhiên chỉ có mùi của Lang Kỳ, không có mùi của thú nhân khác, tiểu thú con này quả thực lợi hại, rõ ràng còn chưa có lớn bằng lòng bàn tay, cũng biết giật mình chân nhũn ra!
"NGAO...OOO ?" Hải Bối Nhi cũng không biết trong lòng con Đại Hổ này đang suy nghĩ gì, nàng nâng lên móng vuốt nhỏ chọc chọc Lang Kỳ, hỏi hắn nơi này là đâu, hiện tại nàng là tiểu thú con cái gì cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.