Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 110
Bình Tử
03/12/2019
Chỗ chưa từng có người chạm qua hôm nay lại bị nhét vào một cái khiêu
đản lớn, ngay khi khiêu đản hoàn toàn đi vào, chỗ đó có cảm giác như
muốn bài tiết nhưng bài tiết không ra, có lẽ chỗ đó còn hơi bị xé rách,
bị tổn thương, Diệp Thần nhẫn nhịn đến mức đổ mồ hôi lạnh, cố nén mới
không hét to ra tiếng.
Bối Nhi cười tàn nhẫn, cố ý đặt điều khiển ở chỗ Diệp Thần có thể nhìn thấy, ấn mạnh vào nút điều chỉnh tần suất lớn nhất.
Trong nháy mắt sắc mặt Diệp Thần tái nhợt, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy, anh nhả ra mấy chữ từ kẽ răng: “Vì cái gì...”
“A, Diệp Thần, anh đau sao?”
“Anh có biết lúc trước mỗi một lần làm tình với anh, tôi đều sống không bằng chết, vết thương chồng chất hay không?”
“Anh có biết mỗi một lần làm tình tôi đều sợ hãi, những lúc đó tôi đều cảm thấy ghê tởm loại sinh vật gọi là đàn ông hay không?”
“Anh có biết cảm thụ của tôi khi bị người mình yêu đẩy cho người khác không?”
“Diệp Thần, tôi hận anh!”
Bối Nhi gằn từng chữ một nói, đôi mắt cô nhìn Diệp Thần lúc này giống như muốn khắc sâu bản thân cô vào trong lòng của người đàn ông này. Trên thực tế đối với đêm nay Diệp Thần thật sự khó có thể quên, anh vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt của Bối Nhi, loại cảm xúc phức tạp này như biển rộng ám trầm bao phủ lấy hắn.
Nói xong, Bối Nhi mặc kệ Diệp Thần xoay người rời đi. Khi ngón tay đụng tới tay nắm cửa, cô dừng lại: “Đúng rồi, Diệp Thần anh biết không? Tôi ghét nhất chính là ngôi nhà này, nói ra thì thủ đoạn của anh độc ác hơn của tôi nhiều!”
Trong lòng Diệp Thần thật phức tạp, anh bị đối xử như vậy vốn dĩ nên hận Bối Nhi, nếu là người khác anh nhất định sẽ làm người đó sống không bằng chết. Nhưng người này là Bối Nhi. Anh không biết có phải mình yêu cô hay không, nhưng anh luyến tiếc, luyến tiếc Bối Nhi lại một lần rời khỏi anh.
Quả nhiên, anh vẫn quyến luyến sự dịu dàng của cô.
Một đường trầm mặt trở lại phòng mình, trong nháy mắt đóng cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Mỗi một giây một phút ở cùng Diệp Thần cô đều cảm thấy khó có thể chịu đựng, cô rất nhiều lần muốn đánh phế thứ kia của anh nhưng hệ thống hố cha (lừa bịp) kia lại muốn tinh dịch tình yêu của Diệp Thần mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nghĩ đến người đàn ông còn ở trong phòng chịu đựng khiêu đản, tâm tình của cô lập tức ngăn không được sự sung sướng, quả nhiên báo thù phải dựa vào chính mình mới sung sướng!
Nghĩ đến chuyện lập tức có thể thu lưới, trong lòng cô một nửa vui vẻ một nửa luyến tiếc, bất quá cô đã định trước sẽ không ở lại nơi này, không bằng sớm một chút rời đi.
Cô sờ sờ hoa tai của mình, ấn một chút, chắc là Lâm Thư sắp tìm tới rồi. Đôi hoa tai này ẩn giấu máy định vị, lúc mấu chốt khởi động thiết bị anh lập tức có thể tìm được cô, đây là Lâm Thư dự phòng Bối Nhi có xảy ra chuyện bất trắc nên chuẩn bị. Diệp Thần tịch thu tất cả đồ của cô, chỉ duy nhất quên mất đôi hoa tai tầm thường trên tai cô.
Ngày hôm sau Diệp Thần được người hầu phát hiện khi lên dọn dẹp phòng, lúc được phát hiện đã sốt cao dẫn đến hôn mê. Lúc An Sơ Sơ tới xem bệnh cho Diệp Thần nhìn Bối Nhi có chút ý vị thâm trường, Bối Nhi thong dong nhìn lại, hai người ăn ý đồng thời dời đi ánh mắt.
Chờ đến khi Diệp Thần tỉnh lại, cạnh giường có đặt một chén cháo, hương vị quen thuộc vừa nếm đã biết là Bối Nhi làm.
Đúng lúc An Sơ Sơ vào phòng xem xét trạng huống của Diệp Thần.
“Bối Nhi đâu?” Làm bộ lơ đãng hỏi.
“Tiểu thư Bối Nhi tự thay thuốc cho ngài lại nấu cháo, hiện giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.” Giọng nói của An Sơ Sơ không hề dao động, không mang theo cảm xúc giống như đang báo cáo công việc.
“Ừ, xử lý toàn bộ những người biết chuyện này.”
Ý tứ rõ ràng chính là không truy cứu Bối Nhi, phải thay Bối Nhi xóa dấu vết, trong mắt An Sơ Sơ xẹt qua một tia sáng lại giấu đi trong nháy mắt, lên tiếng đáp lời, nhẹ nhàng ra ngoài.
Bối Nhi cười tàn nhẫn, cố ý đặt điều khiển ở chỗ Diệp Thần có thể nhìn thấy, ấn mạnh vào nút điều chỉnh tần suất lớn nhất.
Trong nháy mắt sắc mặt Diệp Thần tái nhợt, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy, anh nhả ra mấy chữ từ kẽ răng: “Vì cái gì...”
“A, Diệp Thần, anh đau sao?”
“Anh có biết lúc trước mỗi một lần làm tình với anh, tôi đều sống không bằng chết, vết thương chồng chất hay không?”
“Anh có biết mỗi một lần làm tình tôi đều sợ hãi, những lúc đó tôi đều cảm thấy ghê tởm loại sinh vật gọi là đàn ông hay không?”
“Anh có biết cảm thụ của tôi khi bị người mình yêu đẩy cho người khác không?”
“Diệp Thần, tôi hận anh!”
Bối Nhi gằn từng chữ một nói, đôi mắt cô nhìn Diệp Thần lúc này giống như muốn khắc sâu bản thân cô vào trong lòng của người đàn ông này. Trên thực tế đối với đêm nay Diệp Thần thật sự khó có thể quên, anh vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt của Bối Nhi, loại cảm xúc phức tạp này như biển rộng ám trầm bao phủ lấy hắn.
Nói xong, Bối Nhi mặc kệ Diệp Thần xoay người rời đi. Khi ngón tay đụng tới tay nắm cửa, cô dừng lại: “Đúng rồi, Diệp Thần anh biết không? Tôi ghét nhất chính là ngôi nhà này, nói ra thì thủ đoạn của anh độc ác hơn của tôi nhiều!”
Trong lòng Diệp Thần thật phức tạp, anh bị đối xử như vậy vốn dĩ nên hận Bối Nhi, nếu là người khác anh nhất định sẽ làm người đó sống không bằng chết. Nhưng người này là Bối Nhi. Anh không biết có phải mình yêu cô hay không, nhưng anh luyến tiếc, luyến tiếc Bối Nhi lại một lần rời khỏi anh.
Quả nhiên, anh vẫn quyến luyến sự dịu dàng của cô.
Một đường trầm mặt trở lại phòng mình, trong nháy mắt đóng cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Mỗi một giây một phút ở cùng Diệp Thần cô đều cảm thấy khó có thể chịu đựng, cô rất nhiều lần muốn đánh phế thứ kia của anh nhưng hệ thống hố cha (lừa bịp) kia lại muốn tinh dịch tình yêu của Diệp Thần mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nghĩ đến người đàn ông còn ở trong phòng chịu đựng khiêu đản, tâm tình của cô lập tức ngăn không được sự sung sướng, quả nhiên báo thù phải dựa vào chính mình mới sung sướng!
Nghĩ đến chuyện lập tức có thể thu lưới, trong lòng cô một nửa vui vẻ một nửa luyến tiếc, bất quá cô đã định trước sẽ không ở lại nơi này, không bằng sớm một chút rời đi.
Cô sờ sờ hoa tai của mình, ấn một chút, chắc là Lâm Thư sắp tìm tới rồi. Đôi hoa tai này ẩn giấu máy định vị, lúc mấu chốt khởi động thiết bị anh lập tức có thể tìm được cô, đây là Lâm Thư dự phòng Bối Nhi có xảy ra chuyện bất trắc nên chuẩn bị. Diệp Thần tịch thu tất cả đồ của cô, chỉ duy nhất quên mất đôi hoa tai tầm thường trên tai cô.
Ngày hôm sau Diệp Thần được người hầu phát hiện khi lên dọn dẹp phòng, lúc được phát hiện đã sốt cao dẫn đến hôn mê. Lúc An Sơ Sơ tới xem bệnh cho Diệp Thần nhìn Bối Nhi có chút ý vị thâm trường, Bối Nhi thong dong nhìn lại, hai người ăn ý đồng thời dời đi ánh mắt.
Chờ đến khi Diệp Thần tỉnh lại, cạnh giường có đặt một chén cháo, hương vị quen thuộc vừa nếm đã biết là Bối Nhi làm.
Đúng lúc An Sơ Sơ vào phòng xem xét trạng huống của Diệp Thần.
“Bối Nhi đâu?” Làm bộ lơ đãng hỏi.
“Tiểu thư Bối Nhi tự thay thuốc cho ngài lại nấu cháo, hiện giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.” Giọng nói của An Sơ Sơ không hề dao động, không mang theo cảm xúc giống như đang báo cáo công việc.
“Ừ, xử lý toàn bộ những người biết chuyện này.”
Ý tứ rõ ràng chính là không truy cứu Bối Nhi, phải thay Bối Nhi xóa dấu vết, trong mắt An Sơ Sơ xẹt qua một tia sáng lại giấu đi trong nháy mắt, lên tiếng đáp lời, nhẹ nhàng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.