Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 5
Bình Tử
26/05/2018
Lúc Lâm Bối Nhi vẫn
còn là Hải Bối Nhi rất là ghét cây gậy này của nam nhân, cảm thấy rất
bẩn, mỗi lần cùng Trần Nghị ân ái cũng sẽ không nhìn chứ nói chi là lấy
tay giúp hắn thủ dâm.
Không biết có phải do Xuân Cung Đồ vừa rồi có công hiệu trợ tình hay không, hay là do lời nói và việc làm dịu dàng che chở của Điền Đại Tráng khiến nàng động tình, nàng muốn làm cho người nam nhân này thoải mái.
Đỉnh côn thịt vừa to vừa thô không ngừng tràn ra chất lỏng trong suốt, Lâm Bối Nhi tới gần phía trước ngửi một, mặc dù Điền Đại Tráng là một kẻ nông phu nhưng vẫn yêu sạch sẽ, trên mặt dương vật chỉ có một chút mùi tanh, vẫn không tính là khó ngửi. Lúc Lâm Bối Nhi rời khỏi, không cẩn thận dính một chút trên chóp mũi.
Điền Đại Tráng nhìn thấy hình ảnh phóng túng này làm sao còn nhịn được, một bàn tay giữ chặt đầu Lâm Bối Nhi: "Nương tử, nàng có thể giúp ta liếm hay không?"
Vẻ mặt cầu khẩn của nam nhân khiến Lâm Bối Nhi mềm lòng, thế là thuận theo sức lực Điền Đại Tráng mở ra miệng nhỏ ngậm vào đỉnh côn thịt.
Côn thịt của Điền Đại Tráng thật sự quá lớn, Lâm Bối Nhi tối đa chỉ có thể ngậm chặt quy đầu to lớn, còn đôi tay vỗ về chơi đùa thân gậy. Vào khoảnh khắc Lâm Bối Nhi ngậm hắn, Điền Đại Tráng không khỏi phát ra tiếng thét trầm thấp, mắt cũng đỏ, hắn điều chỉnh tư thế của hai người để Lâm Bối Nhi không quá khó chịu, hắn lại dễ dàng vỗ về chơi đùa thân thể Lâm Bối Nhi.
Hắn kéo áo Lâm Bối Nhi xuống, lộ ra bờ vai mượt mà trắng nõn, nhũ nhi lớn nhỏ thích hợp cùng với cái bụng bằng phẳng mềm mại này. Điền Đại Tráng hô hấp dồn dập, bàn tay thô ráp trực tiếp vân vê nhũ nhi mê người này, ngón tay khẽ vuốt nụ anh đào nhọn hoắt màu hồng nhạt.
Bàn tay Điền Đại Tráng chỉ vỗ về chơi đùa một bên nhũ nhi, một bên khác run run rẩy rẩy lại chờ không được hắn thương yêu.
"Ô. . . . . . Làm sao chàng, làm sao. . . . . ." Lâm Bối Nhi khó nhịn khóc ra tiếng, nhưng vẫn không nói nên lời muốn hắn thương yêu một tiêu nhũ khác của mình, đành phải cực kì mịt mờ ưỡn thân thể.
"Nương tử, nàng thoải mái không?" Điền Đại Tráng không chút cử động, hơi thở phun lên lỗ tai xinh xắn đáng yêu của Lâm Bối Nhi khiến Lâm Bối Nhi run lên, ngay sau đó ngậm lấy vành tai, khẽ ngậm mút.
Lòng Lâm Bối Nhi ngứa ngáy khó nhịn, nhìn hắn vẫn lạnh nhạt một nhũ nhi khác của mình, thế là tức giận không ngậm côn thịt của hắn nữa.
"Ô, chàng thật xấu xa. . . . . . Làm sao chàng, làm sao cũng không vuốt ve nó. . . . . ." Mắt to ngập nước tràn đầy lên án, không để ý tới dè dặt, bàn tay nhỏ bé mịn màng cầm tay Điền Đại Tráng đặt lên nhũ nhi bị vắng vẻ đã lâu.
"Nương tử, nàng còn chưa nói ta sờ nàng thoải mái hay không?" Nương tử nhà mình thật sự là quá mức mê người, có thể do bình thường thái độ Lâm Bối Nhi quá mức ác liệt nên bây giờ nam nhân chỉ có một ý tưởng chính là hung hăng khi dễ nàng, khiến miệng nàng chỉ có thể rên rỉ với hắn. Khác với sự dịu dàng lúc trước, Điền Đại Tráng dùng lực vuốt ve nhũ nhi mềm mại, hàm răng hung hăng cọ xát lấy hồng anh. Hạ thân cách lớp tập quần mỏng manh hung hăng cọ xát hoa huyệt mảnh mai non mềm của Lâm Bối Nhi.
Đối với tình hình như vậy Lâm Bối Nhi yếu kém đâu phải đối thủ của Điền Đại Tráng, cả người mềm mại mất sạch sức lực, chỉ có thể kêu khóc cầu xin Điền Đại Tráng tha thứ.
Không biết có phải do Xuân Cung Đồ vừa rồi có công hiệu trợ tình hay không, hay là do lời nói và việc làm dịu dàng che chở của Điền Đại Tráng khiến nàng động tình, nàng muốn làm cho người nam nhân này thoải mái.
Đỉnh côn thịt vừa to vừa thô không ngừng tràn ra chất lỏng trong suốt, Lâm Bối Nhi tới gần phía trước ngửi một, mặc dù Điền Đại Tráng là một kẻ nông phu nhưng vẫn yêu sạch sẽ, trên mặt dương vật chỉ có một chút mùi tanh, vẫn không tính là khó ngửi. Lúc Lâm Bối Nhi rời khỏi, không cẩn thận dính một chút trên chóp mũi.
Điền Đại Tráng nhìn thấy hình ảnh phóng túng này làm sao còn nhịn được, một bàn tay giữ chặt đầu Lâm Bối Nhi: "Nương tử, nàng có thể giúp ta liếm hay không?"
Vẻ mặt cầu khẩn của nam nhân khiến Lâm Bối Nhi mềm lòng, thế là thuận theo sức lực Điền Đại Tráng mở ra miệng nhỏ ngậm vào đỉnh côn thịt.
Côn thịt của Điền Đại Tráng thật sự quá lớn, Lâm Bối Nhi tối đa chỉ có thể ngậm chặt quy đầu to lớn, còn đôi tay vỗ về chơi đùa thân gậy. Vào khoảnh khắc Lâm Bối Nhi ngậm hắn, Điền Đại Tráng không khỏi phát ra tiếng thét trầm thấp, mắt cũng đỏ, hắn điều chỉnh tư thế của hai người để Lâm Bối Nhi không quá khó chịu, hắn lại dễ dàng vỗ về chơi đùa thân thể Lâm Bối Nhi.
Hắn kéo áo Lâm Bối Nhi xuống, lộ ra bờ vai mượt mà trắng nõn, nhũ nhi lớn nhỏ thích hợp cùng với cái bụng bằng phẳng mềm mại này. Điền Đại Tráng hô hấp dồn dập, bàn tay thô ráp trực tiếp vân vê nhũ nhi mê người này, ngón tay khẽ vuốt nụ anh đào nhọn hoắt màu hồng nhạt.
Bàn tay Điền Đại Tráng chỉ vỗ về chơi đùa một bên nhũ nhi, một bên khác run run rẩy rẩy lại chờ không được hắn thương yêu.
"Ô. . . . . . Làm sao chàng, làm sao. . . . . ." Lâm Bối Nhi khó nhịn khóc ra tiếng, nhưng vẫn không nói nên lời muốn hắn thương yêu một tiêu nhũ khác của mình, đành phải cực kì mịt mờ ưỡn thân thể.
"Nương tử, nàng thoải mái không?" Điền Đại Tráng không chút cử động, hơi thở phun lên lỗ tai xinh xắn đáng yêu của Lâm Bối Nhi khiến Lâm Bối Nhi run lên, ngay sau đó ngậm lấy vành tai, khẽ ngậm mút.
Lòng Lâm Bối Nhi ngứa ngáy khó nhịn, nhìn hắn vẫn lạnh nhạt một nhũ nhi khác của mình, thế là tức giận không ngậm côn thịt của hắn nữa.
"Ô, chàng thật xấu xa. . . . . . Làm sao chàng, làm sao cũng không vuốt ve nó. . . . . ." Mắt to ngập nước tràn đầy lên án, không để ý tới dè dặt, bàn tay nhỏ bé mịn màng cầm tay Điền Đại Tráng đặt lên nhũ nhi bị vắng vẻ đã lâu.
"Nương tử, nàng còn chưa nói ta sờ nàng thoải mái hay không?" Nương tử nhà mình thật sự là quá mức mê người, có thể do bình thường thái độ Lâm Bối Nhi quá mức ác liệt nên bây giờ nam nhân chỉ có một ý tưởng chính là hung hăng khi dễ nàng, khiến miệng nàng chỉ có thể rên rỉ với hắn. Khác với sự dịu dàng lúc trước, Điền Đại Tráng dùng lực vuốt ve nhũ nhi mềm mại, hàm răng hung hăng cọ xát lấy hồng anh. Hạ thân cách lớp tập quần mỏng manh hung hăng cọ xát hoa huyệt mảnh mai non mềm của Lâm Bối Nhi.
Đối với tình hình như vậy Lâm Bối Nhi yếu kém đâu phải đối thủ của Điền Đại Tráng, cả người mềm mại mất sạch sức lực, chỉ có thể kêu khóc cầu xin Điền Đại Tráng tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.