Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 8
Bình Tử
26/05/2018
"Điền Đại Tráng chàng thật xấu xa, ta bảo chàng cũng không dừng lại!" Quả đấm nho nhỏ đấm lên lồng ngực Điền Đại Tráng, nhưng Điền Đại Tráng là một thô nhân, Lâm Bối Nhi đấm đau tay mình còn Điền Đại Tráng một chút cảm giác cũng không
có.
Điền Đại Tráng đau lòng xoa tay nhỏ bé, hắn không dám tranh luận với Lâm Bối Nhi, hắn không muốn lần sau ngay cả giường Lâm Bối Nhi cũng không cho hắn lên.
Lâm Bối Nhi nháo xong liền ngủ thiếp đi, dù sao thể lực của nàng cũng theo không kịp Điền Đại Tráng, một cuộc tình ái liền mệt mỏi gần chết.
Điền Đại Tráng dịu dàng đặt Lâm Bối Nhi lên giường, cứ như vậy dương vật của hắn đã mềm nhũn ra. Nhưng cả người Lâm Bối Nhi trần trụi, lộ ra màu hồng nhạt mê người, tất cả đều là dấu vết yêu thương, nhất là tiểu huyệt mềm mại trải qua một hồi tình dục đã sưng đỏ không chịu nổi càng làm cho Điền Đại Tráng máu nóng sôi trào. Bất quá hắn vẫn không có can đảm làm tiếp một lần nữa, hắn cũng không thể bảo đảm sau khi Lâm Bối Nhi tỉnh lại sẽ không nổi giận.
Sau khi Điền Đại Tráng thu xếp tốt cho Lâm Bối Nhi phải đi tắm nước lạnh, còn lấy chút thuốc lau cho Lâm Bối Nhi rồi mới ôm tiểu kiều thê nhà mình ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng Lâm Bối Nhi liền tỉnh, toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau, tiểu huyệt bôi thuốc vẫn còn khô khốc đau đớn. Phía sau là lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng, một cánh tay sắt ôm chặt nàng, nàng biết đây là Điền Đại Tráng.
Vừa nghĩ tới nàng bị người nam nhân này ôm ngủ suốt đêm, mặc dù bọn họ nên làm cũng đã làm, nhưng nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng, khuôn mặt một mảnh đỏ bừng.
Nàng muốn đứng dậy nhưng Điền Đại Tráng ôm quá chặt, một chút xíu động tĩnh liền đánh thức Điền Đại Tráng.
"Nương tử, làm sao vậy?" Đầu óc Điền Đại Tráng còn hơi mơ hồ, giọng nói cũng khàn khàn.
"Chàng còn nói, nếu không phải do chàng. . . . . . Chỗ đó của ta làm sao lại đau như vậy. . . . . ." Mấy chữ cuối cùng quá nhỏ không thể nghe thấy, Lâm Bối Nhi vùi đầu trong ngực Điền Đại Tráng.
"Vậy, nương tử, ta lấy chút thuốc cho nàng, thật xin lỗi nương tử. . . . . ." Điền Đại Tráng rất hồi hộp, sợ Lâm Bối Nhi bị thương, tối hôm qua hắn hơi thô lỗ rồi.
Điền Đại Tráng lấy thuốc rồi đẩy bắp đùi Lâm Bối Nhi ra bôi thuốc cho nàng, Lâm Bối Nhi còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Điền Đại Tráng cũng đã đưa vào.
"Làm sao chàng cứ như vậy trực tiếp. . . . . ." Lâm Bối Nhi cắn cắn môi, muốn khép bắp đùi lại.
"Nương tử nàng đừng cử động, nàng xem nàng đã sưng lên, bôi một chút thuốc lên là tốt rồi!" Tay Điền Đại Tráng cũng không dùng lực gì nhưng lại vững vàng lôi được chân của Lâm Bối Nhi, ngón tay xoắn lấy chỗ sâu trong hoa huyệt.
Hoa huyệt sưng đỏ khô khốc đau đớn được bôi thuốc có cảm giác man mát, lành lạnh thoải mái dễ chịu, nhưng dần dần từ tiểu huyệt chảy ra mật dịch, Lâm Bối Nhi chỉ cảm thấy cảm giác trống rỗng quen thuộc lại xông tới lần nữa, không khỏi co lại tiểu huyệt không để cho ngón tay Điền Đại Tráng đi ra ngoài.
"Nương tử nàng nới lỏng tiểu huyệt, ta không thể rút ngón tay của ta ra." Tiểu huyệt của nương tử mềm mại khiến hắn cũng không nỡ ra, càng muốn đưa côn thịt to lớn vào trong tiểu huyệt, hận không thể cả đời không ra mới tốt, còn bị Lâm Bối Nhi kẹp hắn lại muốn cứng rắn.
"Chàng. . . . . . Sao chàng ngốc như vậy, ta không để cho chàng đi ra ngoài là muốn... là muốn chàng sờ giúp ta!" Lâm Bối Nhi thật sự sắp bị cái thằng ngốc này làm tức chết, tại sao có thể có nam nhân ngốc đến có tiện nghi không chiếm chứ!
Điền Đại Tráng đau lòng xoa tay nhỏ bé, hắn không dám tranh luận với Lâm Bối Nhi, hắn không muốn lần sau ngay cả giường Lâm Bối Nhi cũng không cho hắn lên.
Lâm Bối Nhi nháo xong liền ngủ thiếp đi, dù sao thể lực của nàng cũng theo không kịp Điền Đại Tráng, một cuộc tình ái liền mệt mỏi gần chết.
Điền Đại Tráng dịu dàng đặt Lâm Bối Nhi lên giường, cứ như vậy dương vật của hắn đã mềm nhũn ra. Nhưng cả người Lâm Bối Nhi trần trụi, lộ ra màu hồng nhạt mê người, tất cả đều là dấu vết yêu thương, nhất là tiểu huyệt mềm mại trải qua một hồi tình dục đã sưng đỏ không chịu nổi càng làm cho Điền Đại Tráng máu nóng sôi trào. Bất quá hắn vẫn không có can đảm làm tiếp một lần nữa, hắn cũng không thể bảo đảm sau khi Lâm Bối Nhi tỉnh lại sẽ không nổi giận.
Sau khi Điền Đại Tráng thu xếp tốt cho Lâm Bối Nhi phải đi tắm nước lạnh, còn lấy chút thuốc lau cho Lâm Bối Nhi rồi mới ôm tiểu kiều thê nhà mình ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng Lâm Bối Nhi liền tỉnh, toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau, tiểu huyệt bôi thuốc vẫn còn khô khốc đau đớn. Phía sau là lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng, một cánh tay sắt ôm chặt nàng, nàng biết đây là Điền Đại Tráng.
Vừa nghĩ tới nàng bị người nam nhân này ôm ngủ suốt đêm, mặc dù bọn họ nên làm cũng đã làm, nhưng nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng, khuôn mặt một mảnh đỏ bừng.
Nàng muốn đứng dậy nhưng Điền Đại Tráng ôm quá chặt, một chút xíu động tĩnh liền đánh thức Điền Đại Tráng.
"Nương tử, làm sao vậy?" Đầu óc Điền Đại Tráng còn hơi mơ hồ, giọng nói cũng khàn khàn.
"Chàng còn nói, nếu không phải do chàng. . . . . . Chỗ đó của ta làm sao lại đau như vậy. . . . . ." Mấy chữ cuối cùng quá nhỏ không thể nghe thấy, Lâm Bối Nhi vùi đầu trong ngực Điền Đại Tráng.
"Vậy, nương tử, ta lấy chút thuốc cho nàng, thật xin lỗi nương tử. . . . . ." Điền Đại Tráng rất hồi hộp, sợ Lâm Bối Nhi bị thương, tối hôm qua hắn hơi thô lỗ rồi.
Điền Đại Tráng lấy thuốc rồi đẩy bắp đùi Lâm Bối Nhi ra bôi thuốc cho nàng, Lâm Bối Nhi còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Điền Đại Tráng cũng đã đưa vào.
"Làm sao chàng cứ như vậy trực tiếp. . . . . ." Lâm Bối Nhi cắn cắn môi, muốn khép bắp đùi lại.
"Nương tử nàng đừng cử động, nàng xem nàng đã sưng lên, bôi một chút thuốc lên là tốt rồi!" Tay Điền Đại Tráng cũng không dùng lực gì nhưng lại vững vàng lôi được chân của Lâm Bối Nhi, ngón tay xoắn lấy chỗ sâu trong hoa huyệt.
Hoa huyệt sưng đỏ khô khốc đau đớn được bôi thuốc có cảm giác man mát, lành lạnh thoải mái dễ chịu, nhưng dần dần từ tiểu huyệt chảy ra mật dịch, Lâm Bối Nhi chỉ cảm thấy cảm giác trống rỗng quen thuộc lại xông tới lần nữa, không khỏi co lại tiểu huyệt không để cho ngón tay Điền Đại Tráng đi ra ngoài.
"Nương tử nàng nới lỏng tiểu huyệt, ta không thể rút ngón tay của ta ra." Tiểu huyệt của nương tử mềm mại khiến hắn cũng không nỡ ra, càng muốn đưa côn thịt to lớn vào trong tiểu huyệt, hận không thể cả đời không ra mới tốt, còn bị Lâm Bối Nhi kẹp hắn lại muốn cứng rắn.
"Chàng. . . . . . Sao chàng ngốc như vậy, ta không để cho chàng đi ra ngoài là muốn... là muốn chàng sờ giúp ta!" Lâm Bối Nhi thật sự sắp bị cái thằng ngốc này làm tức chết, tại sao có thể có nam nhân ngốc đến có tiện nghi không chiếm chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.