Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 253: Em nguyện ý ở lại với anh, cùng chết ở thế giới này
Bình Tử
30/08/2020
Tuy rằng Lý Thanh Thanh hãm hại Hải Bối Nhi như vậy nhưng Hải Bối Nhi cũng chỉ định để cô ấy chịu khổ một chút là được.
Thứ nhất là vì hiện tại Mộ Lâm không có nhà họ Mộ che chở, không dễ chọc giận tên quái vật khổng lồ nhà họ Lý này.
Thứ hai chính là nếu Trần Nghị thật sự xảy ra chuyện gì với Lý Thanh Thanh, vạn nhất Lý Thanh Thanh mang thai thì làm sao bây giờ. Tuy rằng tỷ lệ mang thai rất nhỏ nhưng không thể loại trừ, đến lúc đó với tính tình của Trần Nghị nói không chừng sẽ dựa vào nhà họ Lý lại đứng lên lần nữa.
Lý do cuối cùng đương nhiên là Hải Bối Nhi mềm lòng, nói cho cùng đối với phụ nữ mà nói, xảy ra chuyện như vậy quả thực so với giết cô ấy càng thống khổ hơn.
Cho nên khi Lý Thanh Thanh bị người đưa đến chỗ Trần Nghị, người của nhà họ Lý cũng vừa chạy tới, sau đó họ coi Trần Nghị là người muốn làm bẩn Lý Thanh Thanh, hành hung anh ta một trận.
Kết quả cuối cùng là Lý Thanh Thanh bị trục xuất ra nước ngoài, nói là ra nước ngoài học tập.
Nhưng Hải Bối Nhi nhìn thế nào không thích hợp, vì vậy dù chết cũng quấn lấy Mộ Lâm muốn anh nói cho cô biết chân tướng.
Ngay từ đầu làm cách nào Mộ Lâm cũng không chịu nói nhưng anh càng như vậy Hải Bối Nhi càng quấn lợi hại, gần như sắp biến thành đứa trẻ sinh đôi trên người Mộ Lâm.
Mộ Lâm bất đắc dĩ đành phải nói ra chân tướng.
Lý Thanh Thanh bắt nạt Hải Bối Nhi, đương nhiên cũng không bắt nạt được nhưng ngay cả có ý đồ bắt nạt cũng không được. Vì vậy Mộ Lâm đi tìm gia chủ nhà họ Lý, vạch trần tất cả mọi việc mà Lý Thanh Thanh đã làm.
Người phụ nữ này tự cho Mộ Lâm là của cô ta, cũng không biết đã sửa trị bao nhiêu phụ nữ ái mộ Mộ Lâm, Mộ Lâm không phải không biết, chẳng qua cũng mừng khi những oanh oanh yến yến bị đuổi đi, ngầm che chở cũng không có nên rất nhiều động tác âm ngoan của Lý Thanh Thanh đã thành công.
Nhưng gia chủ nhà họ Lý lại không biết, nhìn tội trạng ghi trên đó, gia chủ nhà họ Lý cũng đau lòng không thôi.
Nhà họ Lý cũng không giống như nhà họ Mộ, là người kinh doanh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà là dòng dõi thư hương, nghe nói còn có gia phả, những thế gia như vậy không cho phép chính là những người đời sau như Lý Thanh Thanh, người bất chính không ngồi ngay ngắn.
Thế là nhà họ Lý lập tức quyết định đưa cô ta ra nước ngoài, chờ đến Lý Thanh Thanh ăn đau khổ học giỏi lại trở về.
Nghe Mộ Lâm nói như vậy, gia phong của nhà họ Lý cũng không tệ lắm, tại sao lại có một cục cứt chuột giống như Lý Thanh Thanh vậy chứ?
Vì vậy Mộ Lâm lại giải thích cho cô, vợ của gia chú nhà họ Lý sinh năm người con trai nhưng vẫn luôn muốn có một người con gái, vì vậy nhận nuôi một một người con gái, khi Lý Thanh Thanh được nhận nuôi cũng đã mười tuổi.
Vì thế Hải Bối Nhi mới biết Lý Thanh Thanh không phải là con ruột của nhà họ Lý, trẻ con mười tuổi đã hiểu được rất nhiều, có lẽ những thủ đoạn đó cũng học được trước khi được nhận nuôi.
Mà Trần Nghị bị người của của nhà họ Lý hành hung một trận, lúc sau lại bị gãy xương nhiều chỗ, còn bị đưa đến cục cảnh sát, khi gọi điện thoại để Lâm Yên đến nộp tiền bảo lãnh, anh ta mới biết được Lâm Yên đã rời đi.
Sau đó Trần Nghị mang theo thương tích phải ngồi tù nửa tháng, tinh thần sa sút thật lâu, cuối cùng lại nghĩ tới két sắt trong nhà, đầy hi vọng mở ra...
Đối với Trần Nghị mà nói, cuộc sống như đồ bỏ đi, thường thường cho anh một chút hy vọng lại lập tức khiến anh rơi vào tuyệt vọng lớn hơn nữa, Lâm Yên phản bội chính là một kích cuối cùng.
Anh đã nhớ không nổi Hải Bối Nhi là ai, anh chỉ nhớ rõ Lâm Yên, chỉ nhớ rõ Lâm Yên đã phản bội.
Còn về Lâm Yên cũng không tốt hơn chỗ nào, ngay khi cô muốn bán lại vàng thỏi thì bị cảnh sát bắt được, tội danh là trộm cướp.
Hải Bối Nhi báo cảnh sát, phải biết rằng Trần Nghị có vài thứ kia còn không phải do Hải Bối Nhi cho hay sao? Ngay cả những viên vàng thỏi kia phía dưới đều có khắc dấu hiệu của nhà họ Hải, cho nên cô ta bị bắt cũng thật bình thường.
Rồi những văn kiện đó cũng giải thích vì sao xí nghiệp của nhà họ Hải lại xảy ra chuyện, hoàn toàn chính là do Trần Nghị và Lâm Yên giở trò quỷ.
Bọn họ tham ô tiền công quý, thậm chí Trần Nghị còn ôm ý tưởng càng đen tối hơn, nếu ba Hải bởi vậy mà ngã bệnh, như vậy anh ta lập tức có thể lấy danh nghĩa chồng của Hải Bối Nhi để tiếp quản công ty, rồi sau đó thần không biết quỷ không hay lấy ra số tiền kia bổ khuyết lỗ hổng.
Đáng tiếc, kế hoạch vĩnh viễn rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc.
Cuối cùng Hải Bối Nhi cũng không khởi tố Lâm Yên mà rất hào phóng nhìn vào tình cảm bạn bè khi xưa tha cho cô ta, vì vậy trong lúc vô tình khiến thanh danh của Lâm Yên đã thối còn thối hơn.
Đương nhiên cô cũng không có khả năng thật sự hào phóng như vậy. Cho nên sau khi ra tù, Lâm Yên trực tiếp bị cô đưa đến trước mặt Trần Nghị, có lẽ Trần Nghị sẽ không làm cô ta sống quá tốt.
Những chuyện sau đó Hải Bối Nhi không quản nhiều, chỉ là trong lúc vô ý nghe nói hai người thanh danh đều thối, tìm không được công việc, sống khốn cùng thất vọng, hơn nữa Lâm Yên thường xuyên bị Trần Nghị ngược đãi.
Cuối cùng một lần nghe thấy bọn họ tin tức, nghe nói Trần Nghị làm bảo kê ‘gà’, mà Lâm Yên là kỹ nữ giá rẻ, thuộc hạ của anh ta, bọn họ chỉ dựa vào chút tiền này để sinh hoạt.
Cô cũng chỉ cười cười không nói chuyện.
Lệ khí trên người Hải Bối Nhi đã sớm bị sự dịu dàng của người đàn ông tên Mộ Lâm cảm hóa, cho nên sau đó cô cũng không quản chuyện của hai người kia, dù sao cô cũng đã trả thù xong.
Cô viết xuống những chuyện trong quãng thời gian cô gọi là “Mộng”, coi như đang viết tiểu thuyết, nhưng notebook lại bị khóa ở trong ngăn tủ, lòng riêng của cô không muốn để Mộ Lâm thấy.
Nhưng mà Mộ Lâm vẫn thấy, khi cô đang thấp thỏm bất an, Mộ Lâm cũng chỉ hỏi cô.
“Nếu đời này em cũng chết đi, có phải lại muốn đi hoàn thành nhiệm vụ gì đó, đi quyến rũ những người đàn ông khác hay không?”
Cô trầm ngâm một hồi, quay lại phòng, chỉ để lại Mộ Lâm một người cô độc đứng tại chỗ.
Hải Bối Nhi cũng cảm thấy bản thân gần như đã “Viên mãn”, cuộc đời này của cô cũng không có gì tiếc nuối, nếu thoát ly hệ thống sẽ hôi phi yên diệt cũng tốt, vì vậy lần đầu tiên chủ động liên hệ với hệ thống.
Ngoài dự đoán, hệ thống nhanh chóng đồng ý.
Mộ Lâm vẫn luôn đứng đến khi trời tối, đèn cũng không bật, trên mặt đất tràn đầy tàn thuốc, không biết qua bao lâu, anh bị cô ôm lấy, thân thể mềm ấm dính sát vào người anh.
“Nơi này là nơi em sinh ra, em trở về vì cha mẹ nhưng em nguyện ý chết cùng anh ở thế giới này.”
Mộ Lâm chấn động, anh lập tức xoay người ôm lấy Hải Bối Nhi.
“Được.”
Toàn văn hoàn.
Thứ nhất là vì hiện tại Mộ Lâm không có nhà họ Mộ che chở, không dễ chọc giận tên quái vật khổng lồ nhà họ Lý này.
Thứ hai chính là nếu Trần Nghị thật sự xảy ra chuyện gì với Lý Thanh Thanh, vạn nhất Lý Thanh Thanh mang thai thì làm sao bây giờ. Tuy rằng tỷ lệ mang thai rất nhỏ nhưng không thể loại trừ, đến lúc đó với tính tình của Trần Nghị nói không chừng sẽ dựa vào nhà họ Lý lại đứng lên lần nữa.
Lý do cuối cùng đương nhiên là Hải Bối Nhi mềm lòng, nói cho cùng đối với phụ nữ mà nói, xảy ra chuyện như vậy quả thực so với giết cô ấy càng thống khổ hơn.
Cho nên khi Lý Thanh Thanh bị người đưa đến chỗ Trần Nghị, người của nhà họ Lý cũng vừa chạy tới, sau đó họ coi Trần Nghị là người muốn làm bẩn Lý Thanh Thanh, hành hung anh ta một trận.
Kết quả cuối cùng là Lý Thanh Thanh bị trục xuất ra nước ngoài, nói là ra nước ngoài học tập.
Nhưng Hải Bối Nhi nhìn thế nào không thích hợp, vì vậy dù chết cũng quấn lấy Mộ Lâm muốn anh nói cho cô biết chân tướng.
Ngay từ đầu làm cách nào Mộ Lâm cũng không chịu nói nhưng anh càng như vậy Hải Bối Nhi càng quấn lợi hại, gần như sắp biến thành đứa trẻ sinh đôi trên người Mộ Lâm.
Mộ Lâm bất đắc dĩ đành phải nói ra chân tướng.
Lý Thanh Thanh bắt nạt Hải Bối Nhi, đương nhiên cũng không bắt nạt được nhưng ngay cả có ý đồ bắt nạt cũng không được. Vì vậy Mộ Lâm đi tìm gia chủ nhà họ Lý, vạch trần tất cả mọi việc mà Lý Thanh Thanh đã làm.
Người phụ nữ này tự cho Mộ Lâm là của cô ta, cũng không biết đã sửa trị bao nhiêu phụ nữ ái mộ Mộ Lâm, Mộ Lâm không phải không biết, chẳng qua cũng mừng khi những oanh oanh yến yến bị đuổi đi, ngầm che chở cũng không có nên rất nhiều động tác âm ngoan của Lý Thanh Thanh đã thành công.
Nhưng gia chủ nhà họ Lý lại không biết, nhìn tội trạng ghi trên đó, gia chủ nhà họ Lý cũng đau lòng không thôi.
Nhà họ Lý cũng không giống như nhà họ Mộ, là người kinh doanh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà là dòng dõi thư hương, nghe nói còn có gia phả, những thế gia như vậy không cho phép chính là những người đời sau như Lý Thanh Thanh, người bất chính không ngồi ngay ngắn.
Thế là nhà họ Lý lập tức quyết định đưa cô ta ra nước ngoài, chờ đến Lý Thanh Thanh ăn đau khổ học giỏi lại trở về.
Nghe Mộ Lâm nói như vậy, gia phong của nhà họ Lý cũng không tệ lắm, tại sao lại có một cục cứt chuột giống như Lý Thanh Thanh vậy chứ?
Vì vậy Mộ Lâm lại giải thích cho cô, vợ của gia chú nhà họ Lý sinh năm người con trai nhưng vẫn luôn muốn có một người con gái, vì vậy nhận nuôi một một người con gái, khi Lý Thanh Thanh được nhận nuôi cũng đã mười tuổi.
Vì thế Hải Bối Nhi mới biết Lý Thanh Thanh không phải là con ruột của nhà họ Lý, trẻ con mười tuổi đã hiểu được rất nhiều, có lẽ những thủ đoạn đó cũng học được trước khi được nhận nuôi.
Mà Trần Nghị bị người của của nhà họ Lý hành hung một trận, lúc sau lại bị gãy xương nhiều chỗ, còn bị đưa đến cục cảnh sát, khi gọi điện thoại để Lâm Yên đến nộp tiền bảo lãnh, anh ta mới biết được Lâm Yên đã rời đi.
Sau đó Trần Nghị mang theo thương tích phải ngồi tù nửa tháng, tinh thần sa sút thật lâu, cuối cùng lại nghĩ tới két sắt trong nhà, đầy hi vọng mở ra...
Đối với Trần Nghị mà nói, cuộc sống như đồ bỏ đi, thường thường cho anh một chút hy vọng lại lập tức khiến anh rơi vào tuyệt vọng lớn hơn nữa, Lâm Yên phản bội chính là một kích cuối cùng.
Anh đã nhớ không nổi Hải Bối Nhi là ai, anh chỉ nhớ rõ Lâm Yên, chỉ nhớ rõ Lâm Yên đã phản bội.
Còn về Lâm Yên cũng không tốt hơn chỗ nào, ngay khi cô muốn bán lại vàng thỏi thì bị cảnh sát bắt được, tội danh là trộm cướp.
Hải Bối Nhi báo cảnh sát, phải biết rằng Trần Nghị có vài thứ kia còn không phải do Hải Bối Nhi cho hay sao? Ngay cả những viên vàng thỏi kia phía dưới đều có khắc dấu hiệu của nhà họ Hải, cho nên cô ta bị bắt cũng thật bình thường.
Rồi những văn kiện đó cũng giải thích vì sao xí nghiệp của nhà họ Hải lại xảy ra chuyện, hoàn toàn chính là do Trần Nghị và Lâm Yên giở trò quỷ.
Bọn họ tham ô tiền công quý, thậm chí Trần Nghị còn ôm ý tưởng càng đen tối hơn, nếu ba Hải bởi vậy mà ngã bệnh, như vậy anh ta lập tức có thể lấy danh nghĩa chồng của Hải Bối Nhi để tiếp quản công ty, rồi sau đó thần không biết quỷ không hay lấy ra số tiền kia bổ khuyết lỗ hổng.
Đáng tiếc, kế hoạch vĩnh viễn rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc.
Cuối cùng Hải Bối Nhi cũng không khởi tố Lâm Yên mà rất hào phóng nhìn vào tình cảm bạn bè khi xưa tha cho cô ta, vì vậy trong lúc vô tình khiến thanh danh của Lâm Yên đã thối còn thối hơn.
Đương nhiên cô cũng không có khả năng thật sự hào phóng như vậy. Cho nên sau khi ra tù, Lâm Yên trực tiếp bị cô đưa đến trước mặt Trần Nghị, có lẽ Trần Nghị sẽ không làm cô ta sống quá tốt.
Những chuyện sau đó Hải Bối Nhi không quản nhiều, chỉ là trong lúc vô ý nghe nói hai người thanh danh đều thối, tìm không được công việc, sống khốn cùng thất vọng, hơn nữa Lâm Yên thường xuyên bị Trần Nghị ngược đãi.
Cuối cùng một lần nghe thấy bọn họ tin tức, nghe nói Trần Nghị làm bảo kê ‘gà’, mà Lâm Yên là kỹ nữ giá rẻ, thuộc hạ của anh ta, bọn họ chỉ dựa vào chút tiền này để sinh hoạt.
Cô cũng chỉ cười cười không nói chuyện.
Lệ khí trên người Hải Bối Nhi đã sớm bị sự dịu dàng của người đàn ông tên Mộ Lâm cảm hóa, cho nên sau đó cô cũng không quản chuyện của hai người kia, dù sao cô cũng đã trả thù xong.
Cô viết xuống những chuyện trong quãng thời gian cô gọi là “Mộng”, coi như đang viết tiểu thuyết, nhưng notebook lại bị khóa ở trong ngăn tủ, lòng riêng của cô không muốn để Mộ Lâm thấy.
Nhưng mà Mộ Lâm vẫn thấy, khi cô đang thấp thỏm bất an, Mộ Lâm cũng chỉ hỏi cô.
“Nếu đời này em cũng chết đi, có phải lại muốn đi hoàn thành nhiệm vụ gì đó, đi quyến rũ những người đàn ông khác hay không?”
Cô trầm ngâm một hồi, quay lại phòng, chỉ để lại Mộ Lâm một người cô độc đứng tại chỗ.
Hải Bối Nhi cũng cảm thấy bản thân gần như đã “Viên mãn”, cuộc đời này của cô cũng không có gì tiếc nuối, nếu thoát ly hệ thống sẽ hôi phi yên diệt cũng tốt, vì vậy lần đầu tiên chủ động liên hệ với hệ thống.
Ngoài dự đoán, hệ thống nhanh chóng đồng ý.
Mộ Lâm vẫn luôn đứng đến khi trời tối, đèn cũng không bật, trên mặt đất tràn đầy tàn thuốc, không biết qua bao lâu, anh bị cô ôm lấy, thân thể mềm ấm dính sát vào người anh.
“Nơi này là nơi em sinh ra, em trở về vì cha mẹ nhưng em nguyện ý chết cùng anh ở thế giới này.”
Mộ Lâm chấn động, anh lập tức xoay người ôm lấy Hải Bối Nhi.
“Được.”
Toàn văn hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.