Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 240: Lần đầu gặp người lớn
Bình Tử
13/07/2020
Nhưng Mộ Lâm không phải Trần Nghị, anh sẽ đau lòng cô, sẽ cảm kích sự nỗ lực
của cô, cho nên anh càng thích yêu thương Hải Bối Nhi, nuông chiều Hải
Bối Nhi.
Hải Bối Nhi chớp mắt, che dấu cảm động trong mắt: “Anh như vậy sẽ sủng hư em!”
Mộ Lâm cười khẽ: “Như vậy càng tốt, người khác đều chịu không nổi em như vậy, em cũng chỉ có thể là của anh.”
Hải Bối Nhi giống như lơ đãng nói: “Vậy thì tốt, lúc nào chúng ta đi lãnh chứng?”
Thân thể Mộ Lâm chấn động, bị bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng, thật lâu không phục hồi lại tinh thần: “Cuối cùng em cũng ly hôn?”
Hải Bối Nhi cười gật đầu: “Có phải thật kinh hỉ (ngạc nhiên vui vẻ) hay không?”
Kinh hỉ! Đương nhiên là kinh hỉ!
Mộ Lâm ngóng trông Hải Bối Nhi ly hôn với tên cặn bã kia thật lâu, tuy rằng tờ giấy kia không tính là cái gì nhưng trên pháp luật bọn họ vẫn là vợ chồng như cũ, Hải Bối Nhi một ngày không ly hôn, trong lòng anh một ngày khó an.
Vừa nghe Hải Bối Nhi ly hôn, anh làm sao không kinh hỉ chứ?
Ít nhất như vậy anh lập tức có thể quang minh chính đại nắm tay Hải Bối Nhi đi Cục Dân Chính.
Nghĩ lại đã thấy hạnh phúc.
Đương nhiên Trần Nghị sẽ không dễ dàng ly hôn với Hải Bối Nhi như vậy, nhưng chứng cứ ngoại tình rành rành trước mắt, thái độ của Hải Bối Nhi cứng rắn khác thường.
Đương nhiên, vẻ mặt Hải Bối Nhi vẫn thương tâm muốn chết nói, anh và Lâm Yên đã yêu đương từ hồi cấp 3, tại sao anh có thể gạt em.
Trần Nghị không cho rằng với chỉ số thông minh như thế này của Hải Bối Nhi chỉ sẽ tra được chuyện năm đó, anh ta cảm thấy hẳn là Lâm Yên đi tìm Hải Bối Nhi.
Mà vừa đúng lúc, Lâm Yên mới gặp mặt Hải Bối Nhi không bao lâu.
Hải Bối Nhi mặc kệ Trần Nghị sẽ suy nghĩ như thế nào, dù sao ly hôn là có thể dẫn Mộ Lâm về nhà.
Nhớ tới chuyện về nhà, lúc này Hải Bối Nhi mới nói với Mộ Lâm: “Đúng rồi, ba mẹ em nói muốn gặp anh.”
Mộ Lâm thật khẩn trương, còn không phải khẩn trương bình thường, đứng ở cổng lớn nhà họ Hải, anh đã điều chỉnh hô hấp rất nhiều lần nhưng vẫn không giảm bớt được sự khẩn trương của anh.
Trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ, vạn nhất cha mẹ cô không thích anh thì làm sao bây giờ? Nếu cha mẹ cô không muốn Hải Bối Nhi và anh ở bên nhau thì làm sao bây giờ?
Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh, thực tế tổng giám đốc Mộ luôn lạnh mặt, không thể hiện cảm xúc trên mặt nhưng bây giờ trên mặt lại thể hiện rõ ràng không biết nên làm sao.
Kỳ thật, ở bên Hải Bối Nhi, anh luôn không có cách nào duy trì mặt lạnh.
Hải Bối Nhi thật sự nhìn không nổi bộ dạng này của anh, lại có chút dở khóc dở cười: “Được rồi, ba mẹ rất tốt, anh không cần quá khẩn trương.”
Mộ Lâm có chút ủy khuất nhìn về phía Hải Bối Nhi, anh không có khả năng không khẩn trương, đây chính là chuyện lớn trong đời đó!
Hải Bối Nhi bị Mộ Lâm nhìn như vậy lại có chút thất thần, Mộ Lâm đây là... Đang làm nũng sao?
Vì vậy cô nhấp môi cười, nhón chân sờ sờ đầu anh: “Không có chuyện gì, anh phải biết rằng em thích anh, không phải được rồi sao?”
Giống như được những lời này an ủi, cuối cùng Mộ Lâm cũng bước ra, vững vàng tiến cửa lớn nhà họ Hải.
Chẳng qua... Tổng giám đốc Mộ, anh đi cùng tay cùng chân thật sự được sao?
Sau khi vào nhà, ba Hải luôn nghiêm túc trước sau như một, ánh mắt nhìn Mộ Lâm thế nào cũng có cảm giác vô cùng bất mãn.
Có lẽ là bởi vì hôn nhân lần đầu tiên của Hải Bối Nhi không thuận, ba mẹ Hải đối với Mộ Lâm đặc biệt nghiêm khắc, ăn một bữa cơm lại ăn ra không khí thẩm vấn phạm nhân ở cục cảnh sát, vô cùng nghiêm trọng.
Hải Bối Nhi thở dài một hơi, đang muốn mở miệng giảm bớt không khí một chút, lại bị ba Hải trừng trở về, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
A, mẹ làm cơm ăn ngon thật!
A, Mộ Lâm anh nhất định phải giữ vững cương vị, tổ chức sẽ ngợi khen anh!
Hải Bối Nhi chớp mắt, che dấu cảm động trong mắt: “Anh như vậy sẽ sủng hư em!”
Mộ Lâm cười khẽ: “Như vậy càng tốt, người khác đều chịu không nổi em như vậy, em cũng chỉ có thể là của anh.”
Hải Bối Nhi giống như lơ đãng nói: “Vậy thì tốt, lúc nào chúng ta đi lãnh chứng?”
Thân thể Mộ Lâm chấn động, bị bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng, thật lâu không phục hồi lại tinh thần: “Cuối cùng em cũng ly hôn?”
Hải Bối Nhi cười gật đầu: “Có phải thật kinh hỉ (ngạc nhiên vui vẻ) hay không?”
Kinh hỉ! Đương nhiên là kinh hỉ!
Mộ Lâm ngóng trông Hải Bối Nhi ly hôn với tên cặn bã kia thật lâu, tuy rằng tờ giấy kia không tính là cái gì nhưng trên pháp luật bọn họ vẫn là vợ chồng như cũ, Hải Bối Nhi một ngày không ly hôn, trong lòng anh một ngày khó an.
Vừa nghe Hải Bối Nhi ly hôn, anh làm sao không kinh hỉ chứ?
Ít nhất như vậy anh lập tức có thể quang minh chính đại nắm tay Hải Bối Nhi đi Cục Dân Chính.
Nghĩ lại đã thấy hạnh phúc.
Đương nhiên Trần Nghị sẽ không dễ dàng ly hôn với Hải Bối Nhi như vậy, nhưng chứng cứ ngoại tình rành rành trước mắt, thái độ của Hải Bối Nhi cứng rắn khác thường.
Đương nhiên, vẻ mặt Hải Bối Nhi vẫn thương tâm muốn chết nói, anh và Lâm Yên đã yêu đương từ hồi cấp 3, tại sao anh có thể gạt em.
Trần Nghị không cho rằng với chỉ số thông minh như thế này của Hải Bối Nhi chỉ sẽ tra được chuyện năm đó, anh ta cảm thấy hẳn là Lâm Yên đi tìm Hải Bối Nhi.
Mà vừa đúng lúc, Lâm Yên mới gặp mặt Hải Bối Nhi không bao lâu.
Hải Bối Nhi mặc kệ Trần Nghị sẽ suy nghĩ như thế nào, dù sao ly hôn là có thể dẫn Mộ Lâm về nhà.
Nhớ tới chuyện về nhà, lúc này Hải Bối Nhi mới nói với Mộ Lâm: “Đúng rồi, ba mẹ em nói muốn gặp anh.”
Mộ Lâm thật khẩn trương, còn không phải khẩn trương bình thường, đứng ở cổng lớn nhà họ Hải, anh đã điều chỉnh hô hấp rất nhiều lần nhưng vẫn không giảm bớt được sự khẩn trương của anh.
Trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ, vạn nhất cha mẹ cô không thích anh thì làm sao bây giờ? Nếu cha mẹ cô không muốn Hải Bối Nhi và anh ở bên nhau thì làm sao bây giờ?
Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh, thực tế tổng giám đốc Mộ luôn lạnh mặt, không thể hiện cảm xúc trên mặt nhưng bây giờ trên mặt lại thể hiện rõ ràng không biết nên làm sao.
Kỳ thật, ở bên Hải Bối Nhi, anh luôn không có cách nào duy trì mặt lạnh.
Hải Bối Nhi thật sự nhìn không nổi bộ dạng này của anh, lại có chút dở khóc dở cười: “Được rồi, ba mẹ rất tốt, anh không cần quá khẩn trương.”
Mộ Lâm có chút ủy khuất nhìn về phía Hải Bối Nhi, anh không có khả năng không khẩn trương, đây chính là chuyện lớn trong đời đó!
Hải Bối Nhi bị Mộ Lâm nhìn như vậy lại có chút thất thần, Mộ Lâm đây là... Đang làm nũng sao?
Vì vậy cô nhấp môi cười, nhón chân sờ sờ đầu anh: “Không có chuyện gì, anh phải biết rằng em thích anh, không phải được rồi sao?”
Giống như được những lời này an ủi, cuối cùng Mộ Lâm cũng bước ra, vững vàng tiến cửa lớn nhà họ Hải.
Chẳng qua... Tổng giám đốc Mộ, anh đi cùng tay cùng chân thật sự được sao?
Sau khi vào nhà, ba Hải luôn nghiêm túc trước sau như một, ánh mắt nhìn Mộ Lâm thế nào cũng có cảm giác vô cùng bất mãn.
Có lẽ là bởi vì hôn nhân lần đầu tiên của Hải Bối Nhi không thuận, ba mẹ Hải đối với Mộ Lâm đặc biệt nghiêm khắc, ăn một bữa cơm lại ăn ra không khí thẩm vấn phạm nhân ở cục cảnh sát, vô cùng nghiêm trọng.
Hải Bối Nhi thở dài một hơi, đang muốn mở miệng giảm bớt không khí một chút, lại bị ba Hải trừng trở về, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
A, mẹ làm cơm ăn ngon thật!
A, Mộ Lâm anh nhất định phải giữ vững cương vị, tổ chức sẽ ngợi khen anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.