Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 199: Mặc Khí rời khỏi vương cung
Bình Tử
24/04/2020
Thế giới bên ngoài vô cùng đặc sắc chưa từng có từ trước tới nay.
Mặc Khí dùng bạc Bối Nhi cho hắn chuẩn bị kiếm bạc, sau đó chiêu binh mãi mã. Trừ lần đó ra hắn còn không dấu vết đánh tốt quan hệ với đại nho và trọng thần trong triều, thu mua nhân tâm.
Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của viết chữ đẹp, trong ngàn người vào học, chữ của hắn vừa liếc mắt một cái đã được nhìn trúng, sau đó được đại nho gọi tới đàm đạo, toàn bộ quá trình hắn đều ứng đối tự nhiên, cũng nhận được đại nho thưởng thức, hắn mới có thể nhận thức trọng thần trong triều.
Biểu tượng khiêm tốn dưới cái nhìn của hắn lại vô cùng nhàm chán, hắn cảm thấy những vị đại nho này còn kém hơn Bối Nhi. Thao thao bất tuyệt một vài lời lảm nhảm bỏ đi như vậy, lúc sau mới nói một hai câu triết lý về cuộc đời mà những chuyện này Bối Nhi trong lúc nhàn rỗi đã giảng giải cho hắn bằng cách kể chuyện xưa từ lâu.
“Tử Khanh cảm thấy chuyện này thế nào?” Một người thanh niên trong đám người cười nói, bọn họ đã được mời đi thưởng thức trà đạo của một vị cô nương tên là Thanh Vũ.
Tử Khanh đúng là tên tự của hắn, lúc người khác hỏi tên tự của hắn, hắn buột miệng thốt ra tên Khanh, Tử Khanh. Nói thật ra cảnh vật nơi này so ra không bằng một góc vương cung chẳng qua Mặc Khí giỏi về ngụy trang mới không nói ra ý nghĩ trong lòng: “Cũng không tệ lắm, ta thật chờ mong vị cô nương Thanh Vũ này.”
Đề tài của nam nhân một khi đã đề cập tới nữ nhân vậy không biết sẽ lệch đến nơi nào, mặc kệ bọn họ là mãng phu hay là những công tử nhìn qua vô cùng thanh tuấn này. Chỉ chốc lát đề tài từ trên người cô nương Thanh Vũ lệch đến trên người nữ nhân khác, thậm chí không thiếu kỹ nữ thanh lâu, khi nói chuyện thường thường phát ra tiếng cười ái muội.
“Này, Tử Khanh, ngươi sẽ không vẫn là...” Ánh mắt mấy nam nhân nhìn nhau vài cái đã biết ý tứ trong đó, trêu chọc đến khi Mặc Khí đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
“Trong nhà ta quản rất nghiêm, khụ khụ...” Mới không phải quản rất nghiêm, hắn vẫn luôn không được dạy dỗ chuyện cuộc sống mà người duy nhất dạy dỗ hắn, Mặc Khanh, lại nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều... Sao có thể sẽ dạy dỗ những chuyện đó.
“Không sao đâu Tử Khanh, hiện tại ngươi cũng nên biết những chuyện đó.”
“Đúng vậy, với tướng mạo và tài hoa của Tử Khanh không chừng cô nương Thanh Vũ sẽ khuynh tâm với ngươi!”
“Tử Khanh, nếu được lọt vào mắt xanh của Thanh Vũ, đừng quên mời chúng ta ăn cơm!”
“Ha ha ha, đúng.”
...
Mặc Khí cười thản nhiên không nói, chẳng qua trong lòng rất không kiên nhẫn.
Thanh Vũ thật sự là một mỹ nhân, nàng biểu diễn cũng rất xinh đẹp nhưng Mặc Khí vẫn luôn nghĩ đến Mặc Khanh.
Sau khi ra khỏi vương cung, hắn kiến thức nhiều, đi theo nhiều người, gặp qua những người gọi là mỹ nhân, mới biết được Mặc Khanh mới là mỹ nhân khó có được. Dùng lời nói không thể hình dung ra, bất cứ từ ngữ gì dùng ở trên người nàng có vẻ cứng ngắc. Chỉ tiếc một đôi mắt hàng năm đều nhắm chặt, nếu một ngày kia có thể mở ra không biết có bao nhiêu xinh đẹp.
“Ai, ngươi biết gần đây trong cung xảy ra chuyện gì sao?”
“Phát sinh chuyện gì?”
“Ngươi có biết Vọng Tinh Các?”
“Biết biết, ngươi mau nói, Vọng Tinh Các làm sao vậy?”
“Lão các chủ Vọng Tinh Các đã chết, các chủ đời kế tiếp lại bị nhốt lại!”
“Vì sao? Nghe nói vị đó đã trải qua lễ rửa tội bằng nước thánh mà? Trải qua nước thánh rửa tội ít nhất trước khi lực lượng của hắn suy bại không có cách nào thay đổi đời kế tiếp, rốt cuộc vì sao lại bị nhốt lại?”
“Nghe nói vị này chọc giận vương thượng, làm một vương tử đào tẩu khỏi vương cung.”
“Người vương tử có gì quan trọng?”
“Ngươi không biết? Hắn chính là hài tử bị vứt bỏ, là tai tinh!”
...
Mặc Khí che dấu bàn tay nắm chặt thành quyền trong ống tay áo to rộng, con ngươi màu đen cuồn cuộn lửa giận kinh thiên.
Mặc Khí dùng bạc Bối Nhi cho hắn chuẩn bị kiếm bạc, sau đó chiêu binh mãi mã. Trừ lần đó ra hắn còn không dấu vết đánh tốt quan hệ với đại nho và trọng thần trong triều, thu mua nhân tâm.
Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của viết chữ đẹp, trong ngàn người vào học, chữ của hắn vừa liếc mắt một cái đã được nhìn trúng, sau đó được đại nho gọi tới đàm đạo, toàn bộ quá trình hắn đều ứng đối tự nhiên, cũng nhận được đại nho thưởng thức, hắn mới có thể nhận thức trọng thần trong triều.
Biểu tượng khiêm tốn dưới cái nhìn của hắn lại vô cùng nhàm chán, hắn cảm thấy những vị đại nho này còn kém hơn Bối Nhi. Thao thao bất tuyệt một vài lời lảm nhảm bỏ đi như vậy, lúc sau mới nói một hai câu triết lý về cuộc đời mà những chuyện này Bối Nhi trong lúc nhàn rỗi đã giảng giải cho hắn bằng cách kể chuyện xưa từ lâu.
“Tử Khanh cảm thấy chuyện này thế nào?” Một người thanh niên trong đám người cười nói, bọn họ đã được mời đi thưởng thức trà đạo của một vị cô nương tên là Thanh Vũ.
Tử Khanh đúng là tên tự của hắn, lúc người khác hỏi tên tự của hắn, hắn buột miệng thốt ra tên Khanh, Tử Khanh. Nói thật ra cảnh vật nơi này so ra không bằng một góc vương cung chẳng qua Mặc Khí giỏi về ngụy trang mới không nói ra ý nghĩ trong lòng: “Cũng không tệ lắm, ta thật chờ mong vị cô nương Thanh Vũ này.”
Đề tài của nam nhân một khi đã đề cập tới nữ nhân vậy không biết sẽ lệch đến nơi nào, mặc kệ bọn họ là mãng phu hay là những công tử nhìn qua vô cùng thanh tuấn này. Chỉ chốc lát đề tài từ trên người cô nương Thanh Vũ lệch đến trên người nữ nhân khác, thậm chí không thiếu kỹ nữ thanh lâu, khi nói chuyện thường thường phát ra tiếng cười ái muội.
“Này, Tử Khanh, ngươi sẽ không vẫn là...” Ánh mắt mấy nam nhân nhìn nhau vài cái đã biết ý tứ trong đó, trêu chọc đến khi Mặc Khí đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
“Trong nhà ta quản rất nghiêm, khụ khụ...” Mới không phải quản rất nghiêm, hắn vẫn luôn không được dạy dỗ chuyện cuộc sống mà người duy nhất dạy dỗ hắn, Mặc Khanh, lại nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều... Sao có thể sẽ dạy dỗ những chuyện đó.
“Không sao đâu Tử Khanh, hiện tại ngươi cũng nên biết những chuyện đó.”
“Đúng vậy, với tướng mạo và tài hoa của Tử Khanh không chừng cô nương Thanh Vũ sẽ khuynh tâm với ngươi!”
“Tử Khanh, nếu được lọt vào mắt xanh của Thanh Vũ, đừng quên mời chúng ta ăn cơm!”
“Ha ha ha, đúng.”
...
Mặc Khí cười thản nhiên không nói, chẳng qua trong lòng rất không kiên nhẫn.
Thanh Vũ thật sự là một mỹ nhân, nàng biểu diễn cũng rất xinh đẹp nhưng Mặc Khí vẫn luôn nghĩ đến Mặc Khanh.
Sau khi ra khỏi vương cung, hắn kiến thức nhiều, đi theo nhiều người, gặp qua những người gọi là mỹ nhân, mới biết được Mặc Khanh mới là mỹ nhân khó có được. Dùng lời nói không thể hình dung ra, bất cứ từ ngữ gì dùng ở trên người nàng có vẻ cứng ngắc. Chỉ tiếc một đôi mắt hàng năm đều nhắm chặt, nếu một ngày kia có thể mở ra không biết có bao nhiêu xinh đẹp.
“Ai, ngươi biết gần đây trong cung xảy ra chuyện gì sao?”
“Phát sinh chuyện gì?”
“Ngươi có biết Vọng Tinh Các?”
“Biết biết, ngươi mau nói, Vọng Tinh Các làm sao vậy?”
“Lão các chủ Vọng Tinh Các đã chết, các chủ đời kế tiếp lại bị nhốt lại!”
“Vì sao? Nghe nói vị đó đã trải qua lễ rửa tội bằng nước thánh mà? Trải qua nước thánh rửa tội ít nhất trước khi lực lượng của hắn suy bại không có cách nào thay đổi đời kế tiếp, rốt cuộc vì sao lại bị nhốt lại?”
“Nghe nói vị này chọc giận vương thượng, làm một vương tử đào tẩu khỏi vương cung.”
“Người vương tử có gì quan trọng?”
“Ngươi không biết? Hắn chính là hài tử bị vứt bỏ, là tai tinh!”
...
Mặc Khí che dấu bàn tay nắm chặt thành quyền trong ống tay áo to rộng, con ngươi màu đen cuồn cuộn lửa giận kinh thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.