Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1

Chương 153: Quyển 6 - Chương 9

Bình Tử

10/02/2020

Lúc này tốc độ của Mộ Bối Nhi cũng cực nhanh, bọc chính mình lại, hai tay ôm cổ Quân Nhất Ngôn, mềm mại nói nàng buồn ngủ lắm rồi, cứ như vậy thật sự ngủ rồi!

Quân Nhất Ngôn: “....”

Nhìn tiểu nữ nhân trong lồng ngực đang cố gắng giả bộ ngủ, trong lòng hắn vừa bất đắc dĩ lại không biết nói gì, đồng thời còn có một chút nhàn nhạt sủng nịch.

“Một khi đã như vậy, vậy tạm thời buông tha cho nàng đó.”

Quân Nhất Ngôn ôm Mộ Bối Nhi cùng đi vào giấc ngủ cho dù hạ thân của hắn vẫn cứng rắn như sắt.

Ngày thứ hai.

Mộ Bối Nhi ngủ giấc ngủ này vô cùng thoải mái nhưng vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của nam nhân vẫn khiến nàng cực kỳ không vui, thiếu chút nữa sợ tới mức thét chói tai.

Nhân cơ hội này nàng mới cẩn thận đánh giá nam chủ ở thế giới này.

Nói thật, vẻ bề ngoài của Quân Nhất Ngôn làm nam chủ tuyệt đối qua kiểm tra, mắt sáng mày kiếm, hơn thế nữa hắn còn hàng to xài tốt, làm sao lại không khiến mọi người mê muội? Ngón tay vô thức lưu luyến ở trên mặt hắn, đột nhiên nàng mỉm cười, nghĩ ra một chủ ý, nàng kề sát vào cổ nam nhân, học nam nhân, cũng gieo một quả dâu tây ở chỗ dễ thấy nhất.

“Tiểu phôi đản đang làm cái gì?” Giọng nói ngái ngủ của nam nhân trầm thấp, hắn siết chặt cánh tay, ôm Mộ Bối Nhi chặt thêm một chút: “Ngoan, chúng ta ngủ tiếp một lúc đi!”

Chuyện này cũng không thể trách Quân Nhất Ngôn, thân thể của Mộ Bối Nhi thơm tho mềm mại, hắn ngửi mùi hương trên người nàng, ngủ vô cùng an ổn, phải biết rằng một mình hắn lang bạt giang hồ đã lâu, đêm nay lại là đêm hắn ngủ an ổn nhất, thẳng đến khi có người làm hắn tỉnh, hắn cũng lưu luyến không muốn dậy.



“Quân Nhất Ngôn nên dậy thôi, đợi lát nữa hạ nhân sẽ tới, ngươi còn không nhanh chóng rời đi!” Mộ Bối Nhi dùng sức đẩy Quân Nhất Ngôn, không hề lưu đem đá nam nhân xuống giường.

“Tiểu phôi đản, tối hôm qua chính mình sảng xong liền gạt ta qua một bên, sáng nay cũng muốn như thế sao?” Trong lòng Quân Nhất Ngôn cực kỳ ủy khuất, hắn nhìn không thấu Mộ Bối Nhi đang nghĩ cái gì. Nói nàng không thích hắn nhưng nàng lại quan tâm đến hắn, còn vì hắn tranh giành tình cảm. Nói nàng tâm duyệt hắn, nàng lại hoàn toàn không hề lưu tình với hắn, dùng xong lập tức ném. Nhưng cố tình càng như vậy hắn lại càng không bỏ được nàng, đối với bộ dáng lạnh lẽo của nàng như vậy lại càng mê muội, thật là điên cuồng.

“Ngươi nhanh chóng rời đi, đợi lát nữa người nhiều càng không đi được!” Trên mặt Mộ Bối Nhi có chút ghét bỏ, ném từng cái từng cái y phục của nam nhân xuống dưới đất, nhìn dáng vẻ của nàng khiến Quân Nhất Ngôn chán nản.

“Chúng ta đều có phu thê chi thật, sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ không phải nàng tâm duyệt ta sao? Chẳng lẽ nàng không định gả cho ta sao?” Khi nói đến từ ‘gả’ trong lòng hắn có cái gì đó được thả lỏng, nếu có mỹ nhân như Mộ Bối Nhi gả cho hắn, hắn nên vui vẻ, tiền đề là nàng ngoan một chút.

“Quân Nhất Ngôn, ta từng nói ta tâm duyệt ngươi lúc nào? Có phu thê chi thật lại như thế nào? Ngươi cảm thấy với xuất thân, tướng mạo và tài năng của ta, ngày sau nhà chồng sẽ để ý đến chuyện ta không còn tấm thân xử nữ sao?”

Lời nói này trực tiếp khơi lên lửa giận của Quân Nhất Ngôn, hắn cũng không biết nữ nhân này lúc trên giường gọi hắn là phu quân lại còn muốn gả cho người khác, còn muốn gọi người khác là phu quân?

“Nếu nàng lại nói ra những câu như muốn gả cho người khác, ta sẽ giúp nàng, cột nàng trên giường, ngày ngày đêm đêm không ngừng nghỉ chơi nàng, đến tận khi chơi chết nàng mới thôi!”

Đôi mắt của nam nhân vô cùng u ám, cả người tản ra âm u thật sự dọa nàng nhảy dựng, đến tận khi nam nhân rời đi mới thanh tỉnh lại, bĩu môi, có chút không cho là đúng, nàng cũng không thể nghĩ được một ngày kia này những lời nói này được Quân Nhất Ngôn thực hiện.

Đợi đến Quân Nhất Ngôn ra ngoài, hắn phái người thông tri Mộ Bối Nhi. Nàng tỉ mỉ trang điểm rồi mới ra ngoài, nói cho cùng nàng cũng không biết người nàng phải đối mặt chuyến này có phải nữ chủ hay không? Phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Một bộ váy dài màu tím nhạt thêu hoa cỏ phức tạp vô cùng phiêu dật hơn nữa bản thân Mộ Bối Nhi giống như tỏa ra khí chất thần tiên, quả thực xinh đẹp mà không chói mắt, Quân Nhất Ngôn xem đến ngẩn ngơ sau đó chìm trong trong cơn giận dữ, nữ nhân này lại không định mang khăn che mặt, chẳng lẽ nàng muốn người khác nhìn thấy dung mạo của nàng, nhớ thương nàng rồi để cho người khác tới cầu hôn hay sao?

Cuối cùng, Mộ Bối Nhi vẫn bị cưỡng chế mang khăn che mặt, nhìn Quân Nhất Ngôn tuy sinh khí nhưng vẫn bận tâm bước chân của nàng như cũ, khóe miệng dưới khăn che mặt nhẹ nhàng nhếch lên.

“Nhất Ngôn ca ca!”



Đôi mắt Mộ Bối Nhi mới chớp hai cái, một bóng dáng màu vàng nhạt trực tiếp nhào lên người Quân Nhất Ngôn, ôm lấy vòng eo của Quân Nhất Ngôn, tiếng mắng vang dội như pháo nổ, ý tứ đại khái chính là ‘mấy ngày không gặp như cách tam thu, muội bị hùng hài tử nhà cách vách ức hiếp, huynh phải giúp muội đòi lại công đạo, chủ đề cuối cùng là khi nào chúng ta đi Ngu Thành tham gia đại hội võ lâm...’

Nàng không thèm so đo với người mắt mù, rốt cuộc khi dễ người tàn tật cũng không tốt!

Từ cách trang điểm của nữ tử trước mắt và kịch bản của tiểu thuyết võ công, Mộ Bối Nhi lập tức biết đây là nhị tiểu thư của gia tộc Thượng Quan, Thượng Quan Linh. Trong lòng nàng thoáng thả lỏng một chút, trải qua mấy thế giới nàng đã biết được cách để nhận ra nữ chủ, ở trên người Thượng Quan Linh, nàng hoàn toàn không cảm nhận được cái gọi là hơi thở của nữ chủ, vì vậy nàng rất bình tĩnh liếc Quân Nhất Ngôn một cái, ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ thân thiết.

Quân Nhất Ngôn bị cái liếc mắt kia nhìn đến mức toàn thân không thoải mái, bởi vì ý tứ trong mắt nữ nhân rõ ràng chính là ‘ngươi hoa tâm còn không biết xấu hổ muốn ta vì ngươi thủ tiết?’

“Linh Nhi, đây là Mộ Bối Nhi, Mộ cô nương.”

Kỳ thật Thượng Quan Linh sớm đã nhìn thấy nữ tử khí chất như tiên này, thân là nữ nhân, trực giác của nàng vẫn rất cường đại, liếc mắt một cái đã có dự cảm đây là đối thủ lớn nhất của nàng, vì vậy nàng nghiêng đầu cười, cười đến thiên chân lãng mạn: “Vị tỷ tỷ này nhất định rất đẹp, bằng không hà tất phải mang theo khăn che mặt, không chịu cho người khác xem gương mặt thật của mình đúng không?”

Lời này còn không phải đang ám chỉ diện mạo của nàng xấu cho nên không dám gặp người sao? Mộ Bối Nhi lạnh nhạt đáp lại: “Chẳng qua Quân công tử cảm thấy tướng mạo của thiếp thân sẽ mang đến một ít phiền toái không cần thiết, bởi vậy mới muốn thiếp thân mang khăn che mặt.”

Phương pháp đả kích nữ nhân tốt nhất chính là dùng nam nhân nàng thích đả kích nàng, tuy nói nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân nhưng người khác chủ động muốn tìm tra cũng không thể trách nàng phản kích.

Thượng Quan Linh cứng người, không nghĩ tới nữ nhân này lại khoe khoang quan hệ với Quân Nhất Ngôn trước mặt nàng? Chẳng lẽ Quân Nhất Ngôn cũng chỉ nhìn vẻ bên ngoài sao? Trong lòng tức giận đến mức hận không thể xé nát khăn che mặt của Mộ Bối Nhi, cào vài nhát trên khuôn mặt đó nhưng trên mặt vẫn cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên: “Mộ tỷ tỷ làm sao quen biết Nhất Ngôn ca ca vậy? Muội và Nhất Ngôn ca ca đã có mười mấy năm giao tình, nhớ rõ khi còn nhỏ thường xuyên quấn lấy Nhất Ngôn ca ca đó!” Khi nói những lời này Thượng Quan Linh còn cố ý đâm đâm Quân Nhất Ngôn, ánh mắt vô cùng đắc ý nhìn Mộ Bối Nhi.

Muốn khoe giao tình với nàng? Lần này đúng như ý nguyện của Mộ Bối Nhi, nàng không e dè nhìn thẳng Thượng Quan Linh: “Quân công tử là bạn tốt gia đệ nhận thức, lần này cũng là Quân công tử thấy ta một mình buồn rầu trong nhà, muốn mang ta ra ngoài kết giao một vài người bằng hữu.” Người nam nhân là do ngươi tự quấn lấy hơn nữa người nam nhân này còn đối với ngươi chỉ có tình cảm huynh muội, nhưng nam nhân ngươi thích lại là chủ động tới tìm ta đó!

Nói ngắn ngủn mấy câu nhưng chính là một trận giao chiến, Mộ Bối Nhi hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook