Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 2 - Nữ Phụ Xoay Người
Quyển 1 - Chương 10: Nữ nhân khác khiêu khích
Bình Tử
01/09/2020
Tô Nhất Nhu càng ngày càng mệt nhọc, mặc kệ nàng đang làm gì, ngay sau đó đều sẽ lôi kéo Vũ Văn Tịch làm tình.
Đương nhiên, hai người này là kẻ muốn cho người muốn nhận, rất thích thú.
Mà kỹ thuật của Vũ Văn Tịch cũng được thao luyện càng ngày càng tốt, Tô Nhất Nhu rất vừa lòng.
Tình dục vui sướng làm quan hệ giữa hai người thân mật rất nhiều, cũng ăn ý hơn rất nhiều, gần như chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biết được ý tứ của đối phương.
Có một loại cảm giác bí mật chỉ thuộc về hai người.
Đối với loại hành vi bá chiếm Vũ Văn Tịch này của Tô Nhất Nhu, tất cả những nữ tử đó đều căm giận bất bình.
Từ sau khi Tô Nhất Nhu được đưa tới, Vũ Văn Tịch hiếm khi đến viện những người khác.
Thứ nhất, các nàng không hoàn mỹ như Tô Nhất Nhu. Thứ hai, tính tình của Tô Nhất Nhu thú vị hơn một chút.
Càng đừng nói sau khi Tô Nhất Nhu làm Vũ Văn Tịch biết được lạc thú của tình dục, trong mắt Vũ Văn Tịch càng nhìn không thấy người khác.
Đối với nữ nhân mà nói, người nam nhân đầu tiên luôn đặc biệt, nam nhân làm sao không phải là như thế.
Tô Nhất Nhu đại khái cũng biết bản thân chọc nhiều người tức giận nhưng mà nhiều nhất nàng chỉ cười cười mà thôi.
Chân lớn lên ở trên người Vũ Văn Tịch, chẳng lẽ nàng khóa Vũ Văn Tịch lại hay là làm thế nào?
Chỉ biết oán trách người khác, có từng nghĩ tới chính mình không được hay không?
Thật là ngu xuẩn.
Thanh Uyển là nha hoàn được phái đến bên người Tô Nhất Nhu sớm nhất, lúc này nàng đang cầm hộp đồ ăn, vội vàng đi trên đường, trong lòng nghĩ phải nhanh đi đến viện của công tử, chủ tử còn đang chờ nàng đâu.
Đáng tiếc, mọi chuyện thường thường trái với ý mình.
“Nha hoàn không hiểu chuyện từ đâu ra, thấy tiểu thư cũng không hành lễ!”
Thanh Uyển bị người khác ngăn lại, liếc mắt một cái thấy một nữ tử mỹ diễm cách đó không xa, dáng vẻ cung kính lại không có vẻ hèn mọn.
“Nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Tô tiểu thư, bây giờ đang có việc gấp, vô tình chạm vào tiểu thư Tình Nhi, mong tiểu thư thứ tội.”
Thanh Uyển vô tình quấy rầy Tình Nhi, tuy rằng nàng là nha hoàn trong sơn trang nhưng không phải là nha hoàn của vị Tình Nhi này, chủ tử của các nàng chỉ có một, đó chính là Vũ Văn Tịch.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nhìn thoáng qua nha hoàn giúp đỡ Tình Nhi, loại người không thấy rõ tình thế này sớm muộn gì cũng sẽ tự mình tìm đường chết.
“A? Là Tô tiểu thư ở Tây Uyển sao?”
Nữ tử mỹ diễm lười nhác liếc mắt một cái về phía Thanh Uyển, đôi mắt nàng nhìn rất đẹp, vũ mị thiên thành.
“Đúng vậy.”
“Hừ, vừa liếc mắt một cái đã biết quả nhiên không biết quy củ giống như chủ tử!”
Nói xong, Tình Nhi chậm chạp rời đi, thân mình nở nang lắc lư, lúc đi ngang qua Thanh Uyển lại trẹo chân một cái.
Cả người Thanh Uyển bị đụng vào, té trên mặt đất, lại bị Tình Nhi đè lên, trên người nóng rát đau đớn, nửa ngày không đứng dậy được.
Tình Nhi đã sớm được người nâng dậy, có Thanh Uyển làm đệm, nàng cũng không có chuyện gì, nhìn thoáng qua hộp đồ ăn bị đổ nghiêng, trong lòng xẹt qua một tia khoái ý, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo rời đi.
Trên mặt Thanh Uyển cũng chỉ thấy đau đớn cũng không có cảm xúc khác nhưng khi nhìn thấy chén được thiện bị đổ, có chút buồn rầu không thôi.
Cái này thì hay rồi, lại chậm trễ thời gian dùng dược thiện của tiểu thư.
Chờ đến khi Thanh Uyển trở lại chủ viện, đã qua hai canh giờ, nàng nhân lúc đang nấu dược thiện, tự mình bôi thuốc, nhìn qua không đến nỗi quá chật vật.
Lúc này Tô Nhất Nhu đang được nam nhân ôm vào trong ngực, Vũ Văn Tịch nhìn những văn kiện đó, thường thường viết cái gì trên giấy mà Tô Nhất Nhu hăng say xem tiểu thoại bản, cầm một cây bút son phê bình.
Nhìn qua hai người thấy mỗi người đều đang làm việc riêng của mình nhưng Thanh Uyển lại cảm thấy nàng xuất hiện ở chỗ này rất dư thừa, nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, tiến lên hai bước.
“Tiểu thư, mời dùng dược thiện.”
“Thanh Uyển đã trở lại? Vì sao lại chậm như vậy?”
Đương nhiên, hai người này là kẻ muốn cho người muốn nhận, rất thích thú.
Mà kỹ thuật của Vũ Văn Tịch cũng được thao luyện càng ngày càng tốt, Tô Nhất Nhu rất vừa lòng.
Tình dục vui sướng làm quan hệ giữa hai người thân mật rất nhiều, cũng ăn ý hơn rất nhiều, gần như chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biết được ý tứ của đối phương.
Có một loại cảm giác bí mật chỉ thuộc về hai người.
Đối với loại hành vi bá chiếm Vũ Văn Tịch này của Tô Nhất Nhu, tất cả những nữ tử đó đều căm giận bất bình.
Từ sau khi Tô Nhất Nhu được đưa tới, Vũ Văn Tịch hiếm khi đến viện những người khác.
Thứ nhất, các nàng không hoàn mỹ như Tô Nhất Nhu. Thứ hai, tính tình của Tô Nhất Nhu thú vị hơn một chút.
Càng đừng nói sau khi Tô Nhất Nhu làm Vũ Văn Tịch biết được lạc thú của tình dục, trong mắt Vũ Văn Tịch càng nhìn không thấy người khác.
Đối với nữ nhân mà nói, người nam nhân đầu tiên luôn đặc biệt, nam nhân làm sao không phải là như thế.
Tô Nhất Nhu đại khái cũng biết bản thân chọc nhiều người tức giận nhưng mà nhiều nhất nàng chỉ cười cười mà thôi.
Chân lớn lên ở trên người Vũ Văn Tịch, chẳng lẽ nàng khóa Vũ Văn Tịch lại hay là làm thế nào?
Chỉ biết oán trách người khác, có từng nghĩ tới chính mình không được hay không?
Thật là ngu xuẩn.
Thanh Uyển là nha hoàn được phái đến bên người Tô Nhất Nhu sớm nhất, lúc này nàng đang cầm hộp đồ ăn, vội vàng đi trên đường, trong lòng nghĩ phải nhanh đi đến viện của công tử, chủ tử còn đang chờ nàng đâu.
Đáng tiếc, mọi chuyện thường thường trái với ý mình.
“Nha hoàn không hiểu chuyện từ đâu ra, thấy tiểu thư cũng không hành lễ!”
Thanh Uyển bị người khác ngăn lại, liếc mắt một cái thấy một nữ tử mỹ diễm cách đó không xa, dáng vẻ cung kính lại không có vẻ hèn mọn.
“Nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Tô tiểu thư, bây giờ đang có việc gấp, vô tình chạm vào tiểu thư Tình Nhi, mong tiểu thư thứ tội.”
Thanh Uyển vô tình quấy rầy Tình Nhi, tuy rằng nàng là nha hoàn trong sơn trang nhưng không phải là nha hoàn của vị Tình Nhi này, chủ tử của các nàng chỉ có một, đó chính là Vũ Văn Tịch.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nhìn thoáng qua nha hoàn giúp đỡ Tình Nhi, loại người không thấy rõ tình thế này sớm muộn gì cũng sẽ tự mình tìm đường chết.
“A? Là Tô tiểu thư ở Tây Uyển sao?”
Nữ tử mỹ diễm lười nhác liếc mắt một cái về phía Thanh Uyển, đôi mắt nàng nhìn rất đẹp, vũ mị thiên thành.
“Đúng vậy.”
“Hừ, vừa liếc mắt một cái đã biết quả nhiên không biết quy củ giống như chủ tử!”
Nói xong, Tình Nhi chậm chạp rời đi, thân mình nở nang lắc lư, lúc đi ngang qua Thanh Uyển lại trẹo chân một cái.
Cả người Thanh Uyển bị đụng vào, té trên mặt đất, lại bị Tình Nhi đè lên, trên người nóng rát đau đớn, nửa ngày không đứng dậy được.
Tình Nhi đã sớm được người nâng dậy, có Thanh Uyển làm đệm, nàng cũng không có chuyện gì, nhìn thoáng qua hộp đồ ăn bị đổ nghiêng, trong lòng xẹt qua một tia khoái ý, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo rời đi.
Trên mặt Thanh Uyển cũng chỉ thấy đau đớn cũng không có cảm xúc khác nhưng khi nhìn thấy chén được thiện bị đổ, có chút buồn rầu không thôi.
Cái này thì hay rồi, lại chậm trễ thời gian dùng dược thiện của tiểu thư.
Chờ đến khi Thanh Uyển trở lại chủ viện, đã qua hai canh giờ, nàng nhân lúc đang nấu dược thiện, tự mình bôi thuốc, nhìn qua không đến nỗi quá chật vật.
Lúc này Tô Nhất Nhu đang được nam nhân ôm vào trong ngực, Vũ Văn Tịch nhìn những văn kiện đó, thường thường viết cái gì trên giấy mà Tô Nhất Nhu hăng say xem tiểu thoại bản, cầm một cây bút son phê bình.
Nhìn qua hai người thấy mỗi người đều đang làm việc riêng của mình nhưng Thanh Uyển lại cảm thấy nàng xuất hiện ở chỗ này rất dư thừa, nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, tiến lên hai bước.
“Tiểu thư, mời dùng dược thiện.”
“Thanh Uyển đã trở lại? Vì sao lại chậm như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.