Chương 25: Bách Quỷ Dạ Hành
Vụ Thỉ Dực
15/07/2022
Tới đêm, âm khí sinh sôi mãnh liệt từ mặt đất, che trời lấp trăng, khắp nơi âm trầm một mảnh.
Trì Am từ từ bước trong màn đêm, trên tay cầm thanh kiếm gỗ đào, âm khí khắp nơi như ngưng tụ lại, che đậy mắt cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được ma quỷ bay qua khắp nơi, lúc chúng nó giương nanh múa vuốt nhào tới, cô chém một kiếm qua không hề khách sáo, giết chết hết chúng nó.
Cuối cùng Trì Am cũng thấy được bách quỷ dạ hành vào mỗi một năm nhuận đồ sộ tới mức nào, nguy hiểm tới mức nào.
Dường như cả thế giới này đều bị ma quỷ xâm chiếm, chúng nó bay trong bóng đêm, phủ phục ở trong tấm màn được hình thành từ âm khí, nuốt chửng sức sống của loài người lạc lõng, nhiễu loạn thái bình của nhân gian không chút kiêng nể.
Ma quỷ cuồn cuộn không ngừng xông ra từ quỷ môn, tiếng cười điên cuồng truyền tới nhân gian, dọc theo con đường được xây lên từ âm khí, xông tới khắp mọi nơi.
Mắt thường của thiên sư có thể nhìn thấy con đường được sinh ra từ âm khí, trên con đường này có thể nhìn thấy đủ các loại ma quỷ đi qua, chúng xuyên thấu qua âm khí dày đặc, thèm thuồng những con người bất cẩn xông vào, vừa tà ác lại vừa giảo hoạt.
Trì Am nhìn thấy một người bị lôi vào trong âm khí, vung kiếm lên một lần nữa, chém chết con quỷ kéo người đã hôn mê, sau đó dán một tấm bùa lên người người kia, đá anh ta sang một bên đợi.
Tuy rằng hôm nay là rằm tháng bảy nhưng luôn có rất nhiều người thích đi khắp nơi trong ngày này, ngoài việc xử lý những ma quỷ kia, các thiên sư còn phải phụ trách cứu những người chạy lung tung này, tránh cho bọn họ bị ma quỷ kéo vào trong âm khí rồi hút hết sinh khí.
Đột nhiên, một âm sát khí ập tới, Trì Am nhanh chóng nghiêng người sang, tránh được một đòn này.
Âm sát khí biến thành một con linh xà, tiếp tục nhào về phía cô, sau đó bị một tay túm lại, bóp chặt ở trong tay.
“Em gái Trì, em không sao chứ?” Hầu Thiên Dương cảm nhận được động tĩnh bên này, xách kiếm gỗ đào đi tới, đợi nhìn rõ ma quỷ tập kích Trì Am, không nhịn lòng được mà hít một hơi: “Là quỷ thực yểm.”
Chỉ thấy trong âm sát khí nồng đậm kia, một con quỷ trốn ở đó, lộ ra cái đầu, mặt mũi hung tợn, trông giống quỷ dạ xoa, nhưng giữa hai mày chỉ có một con mắt ác mộng, có thể dễ dàng hút hết được mừng giận buồn vui, tới tận khi sinh khí của loài người cạn kiệt, là một loại quỷ vô cùng khó chơi.
Tư Ngang bóp con rắn hình thành từ âm sát khí, nhẹ nhàng ném xuống, thứ kia rơi xuống đất, hóa thành hư vô.
Mắt Hầu Thiên Dương suýt chút nữa trừng tới lồi cả ra.
Con heo bạch ngọc phỉ thúy này đã phá vỡ nhận thức của anh ta đối với người bình thường rồi, đúng là không phải người mà!
Quỷ thực yểm nhìn thấy đòn này không trúng, bèn nhào về phía Trì Am.
Hầu Thiên Dương muốn đi tới giúp cô, không ngờ nửa đường lại có một con quỷ địa tâm nhảy ra, vung móng vuốt về phía anh ta, kéo anh ta ra.
Trì Am nhảy lên từ mặt đất, giơ cây kiếm gỗ đào trong tay lên, chặn lại một đòn của quỷ thực yểm. Nhân lúc quỷ thực yểm này đi lên, kiếm gỗ đào thuận thế chém rách tấm chắn âm sát xung quanh, đâm về phía cơ thể của quỷ thực yểm, hồng quang xuất hiện, quỷ thực yểm cất tiếng gào thảm.
“Điếc tai!” Tư Ngang bất mãn nói, tiếng kêu khóc của con quỷ này khiến người ta cảm thấy quá phiền, anh không thèm khách sáo đạp cho con quỷ thực yểm bị thương kia một cái.
Đúng lúc quỷ thực yểm bị đạp tới trước mặt Trì Am, đương nhiên sẽ Trì Am không bỏ qua cơ hội này, chém một kiếm xuống, quỷ thực yểm bị kiếm đâm xuyên.
Cơ thể của quỷ thực yểm giống một quả bóng bay bị chọc vỡ, bỗng chốc xẹp xuống, cuối cùng chỉ còn lại một bộ da, hóa thành bột phấn tan vào không khí.
Cuối cùng Hầu Thiên Dương cũng thoát khỏi con quỷ địa tâm kia, lúc quay lại liền thấy cảnh quỷ thực yểm chết đi rồi biến mất, không nhìn được nhìn sang đôi tình nhân, sau đó sờ mặt, nói với bọn họ: “Hai người giỏi thật đấy, phục luôn.”
Lại tiếp tục bận rộn, vừa giết ma quỷ vừa cứu người xông nhầm vào hoặc là bị quỷ dụ dỗ đi vào.
Lần bận rộn này trôi qua mấy tiếng đồng hồ, tới ban đêm, âm khí xung quanh càng nặng, đã đạt tới mức độ vươn tay ra không thấy được năm ngón. Những con quỷ kia trốn trong chỗ âm khí ngưng tụ, nhìn chằm chằm những thiên sư bận rộn với ánh mắt đầy ác ý và tham lam, âm thầm ra tay với thiên sư.
Máu thịt và sinh khí của thiên sư vẫn luôn hấp dẫn những con quỷ này hơn so với người bình thường.
Hầu Thiên Dương kêu lên một tiếng, áo trên cánh tay bị cào rách, lộ ra vết thương biến thành màu đen bên trong.
Trên mu bàn tay của Trì Am cũng xuất hiện một vết thương thấm máu đen.
Đợi tới khi thứ kia muốn cào sang đây một lần nữa, Tư Ngang lạnh mặt, vươn tay ra túm lấy âm khí nhìn không rõ kia, bắt được một thứ lạnh lẽo, kéo nó từ trong âm khí ra, ném nó lên mặt đất, dẫm một cái thật mạnh.
“Người của ông đây mà mày cũng dám động vào à?” Tư Ngang hung ác nói.
Con quỷ bị đạp nửa sống nửa chết trên đất kêu thảm, cất tiếng kêu quỷ khóc sói gào, dọa cho ma quỷ xung quanh tránh còn không kịp, đến cả âm khí nồng đậm cũng bởi vậy mà nhạt đi nhiều, khiến mọi người có thể nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh.
Trì Am và Hầu Thiên Dương kinh ngạc tới sững người.
Mao Mẫn và ông Bùi theo con quỷ này đi tới nhìn thấy cảnh này, cũng ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được chuyện huyền ảo như vậy, con quỷ kia chắc là quỷ phệ ảnh xếp hạng thứ năm trong “Bách Quỷ Lục” đúng không? Đi lại vô tung vô ảnh, là một loại ma quỷ có thể dễ dàng giết người, tạo ra vô số sát nghiệt, là một loại quỷ rất khó giết. Vậy mà bây giờ lại bị người đạp xuống dưới đất, dẫm tới thừa sống thiếu chết?
Đôi mắt Tư Ngang hơi híp lại, không còn dáng vẻ mềm mại đáng yêu trong sáng thường này nữa, cả người y như ma thần xuất hiện, khiến lòng người run sợ, không thể nhúc nhích.
So với ma quỷ xung quanh, trông anh còn đáng sợ hơn.
Đột nhiên, anh quay đầu nhìn sang, trên mặt nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng: “Am Am.”
Trong hoàn cảnh như thế này, anh dịu dàng càng khiến người tha cảm thấy lạnh lẽo, vô cùng quỷ dị.
Trì Am rùng mình một cái, nhanh chóng phản ứng lại, đáp lại một tiếng vô cùng bình tĩnh ung dung.
Ánh mắt đám người Hầu Thiên Dương nhìn sang Trì Am lập tức trở nên khang khác, cô gái này bình tĩnh tới mức khiến người ta kính nể, quả nhiên là người có thể sống chung với loại nhân vật hung tàn như thế này, cũng không dễ chọc gì.
“Am Am, nó làm em bị thương, em tới đâm chết nó đi.” Tư Ngang nói.
Trì Am đối diện với đôi mắt màu tím ma mị kích động kia, đương nhiên sẽ không thể không biết thức thời nói lời gì đó vào lúc này, bèn đi lên đâm chết con quỷ phệ ảnh kia bằng một nhát kiếm.
Quỷ phệ ảnh bụp một tiếng, biến thành một làn khói nhạt vĩnh viễn biến mất trên thế gian, trên mặt đất chỉ còn lại một viên quỷ châu.
Lúc này Mao Mẫn và ông Bùi mới phản ứng lại, nhìn thấy con quỷ phệ ảnh mà bọn họ truy đuổi rất lâu giờ lại chết dễ dàng như vậy, trong lòng hơi phức tạp, ánh mắt nhìn sang Tư Ngang cũng không còn giống như xưa.
“An An, con không sao chứ?” Mao Mẫn đi tới hỏi.
Trì Am dán một tấm bùa lên vết thương trên mu bàn tay, cười với bà ấy: “Dì Mao, yên tâm đi, con không sao.”
Mao Mẫn nhìn cô, sau đấy lại liếc nhìn Tư Ngang bình tĩnh đứng ở đó, dặn dò bọn họ mấy tiếng rồi rời đi cùng với ông Bùi.
Sau khi nhìn thấy được sự hung tàn của Tư Ngang, bọn họ cảm thấy dù bọn họ không ở đây cũng không có chuyện gì cả.
Tới nửa đêm.
Nửa đêm là lúc âm khí nhiều nhất trong ngày, dường như đất trời đều bị che phủ trong hắc ám mông lung, xung quanh hỗn độn, khó mà phân biệt được phương hướng.
Trái tim Trì Am đập điên cuồng, có dự cảm không lành đang nảy sinh trong lòng cô.
Cô không nhịn được mà quay đầu nhìn sang Tư Ngang.
Đột nhiên, trên mặt Tư Ngang lộ ra vẻ kinh ngạc, còn chưa đợi Trì Am phản ứng lại, mặt đất mà cô đang đứng bỗng ầm một tiếng sụp xuống, vô số bàn tay của quỷ vươn ra từ nơi bị sụp đó, tóm lấy cơ thể cô kéo vào trong địa ngục.
Trì Am cắm kiếm gỗ đào vào trong mặt đất, giữ vững cơ thể bị kéo xuống.
“Am Am!” Hai mắt Tư Ngang như sắp nứt ra, muốn xông lên nhưng trước mặt lại xuất hiện một tấm màn chắn quấn lấy anh, khiến anh không thể qua đó được.
Hầu Thiên Dương nhào tới, túm lấy tay Trì Am, hét lên: “Trì An, em phải cố gắng lên.”
Trì Am bị vô số bàn tay của quỷ túm lấy, có thể cảm nhận được hơi thở của U Minh ở bên dưới.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao người nhà họ Trì luôn sống không thọ, mỗi một năm nhuận, người nhà họ Trì nhất định phải bỏ mạng, chỉ vì năm đó tổ tiên nhà họ Trì tham gia viết “Bách Quỷ Lục”, vì bọn họ làm chuyện mà không cố kỵ điều gì, xúc phạm tới quy tắc thiên địa nên bị ác quỷ nguyền rủa, huyết mạch đời đời điêu tàn, tới tận khi không còn lại trên đời.
Nhà họ Trì xác định sẽ kết thúc ở đời “Trì An”.
Sức mạnh của U Minh và sức mạnh của bách quỷ xé rách cơ thể cô, lôi cô vào trong địa ngục. Lòng bàn tay túm lấy kiếm của Trì Am đã rách da, máu chảy xuống thấm đâm cây kiếm gỗ đào, kiếm gỗ đào bỗng hốc bùng cháy huyết quang.
“Am Am!” Giọng nói của Tư Ngang vang lên.
Hơn nửa cơ thể của Trì Am đã bị kéo xuống, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Ngang bị vận mệnh của thế giới này quấn lấy, bỗng thấy buồn cười. Hóa ra tuy rằng Tư Ngang không thể nhìn rõ được vận mệnh của thế giới này nhưng anh cũng phải bị thế giới này trói buộc, cho dù anh không muốn, anh muốn cứu cô, nhưng anh vẫn không thể làm gì được.
Bởi vì anh không phải người của thế giới này, cho nên thế giới này không cho phép Tư Ngang làm ra chuyện gì để thay đổi vận mệnh.
Cô không cam lòng chết ở đây!
Cô hít sâu một hơi, nhịn lại sự đau đớn bị bách quỷ xé rách, dùng sức đạp xuống, một tay khác giật bàn tay quỷ túm lấy cơ thể cô ra, vung kiếm gỗ đào bò lên trên như một ác quỷ.
Ban nãy Hầu Thiên Dương sớm đã bị con quỷ khác lôi đi, không có ai có thể giúp cô cả.
Trì Am dùng hết sức lực bò lên từ địa ngục, ma quỷ xung quanh muốn lôi cô đi, cô vừa đạp vừa cào vừa cắn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ mong có được một con đường sống.
Con đường ngắn ngủn, nhưng cô lại giống như dùng hết sức lực bò cả một đời.
Ngay lúc cuối cùng cô sắp bò ra được, một bàn tay lạnh lẽo túm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi sự trói buộc của bách quỷ.
Sau đó Trì Am rơi vào một vòng ôm, vòng ôm đó rất lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
“Am Am...” Anh gọi tên cô bằng chất giọng như sắp khóc tới nơi, cơ thể khẽ run rẩy.
Trì Am vươn tay ra ôm anh, khuôn mặt đầy vết máu nở một nụ cười.
Nhìn đi, cô bò ra khỏi địa ngục thành công rồi, “Trì An” sẽ không chết ở đây nữa.
Trì Am từ từ bước trong màn đêm, trên tay cầm thanh kiếm gỗ đào, âm khí khắp nơi như ngưng tụ lại, che đậy mắt cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được ma quỷ bay qua khắp nơi, lúc chúng nó giương nanh múa vuốt nhào tới, cô chém một kiếm qua không hề khách sáo, giết chết hết chúng nó.
Cuối cùng Trì Am cũng thấy được bách quỷ dạ hành vào mỗi một năm nhuận đồ sộ tới mức nào, nguy hiểm tới mức nào.
Dường như cả thế giới này đều bị ma quỷ xâm chiếm, chúng nó bay trong bóng đêm, phủ phục ở trong tấm màn được hình thành từ âm khí, nuốt chửng sức sống của loài người lạc lõng, nhiễu loạn thái bình của nhân gian không chút kiêng nể.
Ma quỷ cuồn cuộn không ngừng xông ra từ quỷ môn, tiếng cười điên cuồng truyền tới nhân gian, dọc theo con đường được xây lên từ âm khí, xông tới khắp mọi nơi.
Mắt thường của thiên sư có thể nhìn thấy con đường được sinh ra từ âm khí, trên con đường này có thể nhìn thấy đủ các loại ma quỷ đi qua, chúng xuyên thấu qua âm khí dày đặc, thèm thuồng những con người bất cẩn xông vào, vừa tà ác lại vừa giảo hoạt.
Trì Am nhìn thấy một người bị lôi vào trong âm khí, vung kiếm lên một lần nữa, chém chết con quỷ kéo người đã hôn mê, sau đó dán một tấm bùa lên người người kia, đá anh ta sang một bên đợi.
Tuy rằng hôm nay là rằm tháng bảy nhưng luôn có rất nhiều người thích đi khắp nơi trong ngày này, ngoài việc xử lý những ma quỷ kia, các thiên sư còn phải phụ trách cứu những người chạy lung tung này, tránh cho bọn họ bị ma quỷ kéo vào trong âm khí rồi hút hết sinh khí.
Đột nhiên, một âm sát khí ập tới, Trì Am nhanh chóng nghiêng người sang, tránh được một đòn này.
Âm sát khí biến thành một con linh xà, tiếp tục nhào về phía cô, sau đó bị một tay túm lại, bóp chặt ở trong tay.
“Em gái Trì, em không sao chứ?” Hầu Thiên Dương cảm nhận được động tĩnh bên này, xách kiếm gỗ đào đi tới, đợi nhìn rõ ma quỷ tập kích Trì Am, không nhịn lòng được mà hít một hơi: “Là quỷ thực yểm.”
Chỉ thấy trong âm sát khí nồng đậm kia, một con quỷ trốn ở đó, lộ ra cái đầu, mặt mũi hung tợn, trông giống quỷ dạ xoa, nhưng giữa hai mày chỉ có một con mắt ác mộng, có thể dễ dàng hút hết được mừng giận buồn vui, tới tận khi sinh khí của loài người cạn kiệt, là một loại quỷ vô cùng khó chơi.
Tư Ngang bóp con rắn hình thành từ âm sát khí, nhẹ nhàng ném xuống, thứ kia rơi xuống đất, hóa thành hư vô.
Mắt Hầu Thiên Dương suýt chút nữa trừng tới lồi cả ra.
Con heo bạch ngọc phỉ thúy này đã phá vỡ nhận thức của anh ta đối với người bình thường rồi, đúng là không phải người mà!
Quỷ thực yểm nhìn thấy đòn này không trúng, bèn nhào về phía Trì Am.
Hầu Thiên Dương muốn đi tới giúp cô, không ngờ nửa đường lại có một con quỷ địa tâm nhảy ra, vung móng vuốt về phía anh ta, kéo anh ta ra.
Trì Am nhảy lên từ mặt đất, giơ cây kiếm gỗ đào trong tay lên, chặn lại một đòn của quỷ thực yểm. Nhân lúc quỷ thực yểm này đi lên, kiếm gỗ đào thuận thế chém rách tấm chắn âm sát xung quanh, đâm về phía cơ thể của quỷ thực yểm, hồng quang xuất hiện, quỷ thực yểm cất tiếng gào thảm.
“Điếc tai!” Tư Ngang bất mãn nói, tiếng kêu khóc của con quỷ này khiến người ta cảm thấy quá phiền, anh không thèm khách sáo đạp cho con quỷ thực yểm bị thương kia một cái.
Đúng lúc quỷ thực yểm bị đạp tới trước mặt Trì Am, đương nhiên sẽ Trì Am không bỏ qua cơ hội này, chém một kiếm xuống, quỷ thực yểm bị kiếm đâm xuyên.
Cơ thể của quỷ thực yểm giống một quả bóng bay bị chọc vỡ, bỗng chốc xẹp xuống, cuối cùng chỉ còn lại một bộ da, hóa thành bột phấn tan vào không khí.
Cuối cùng Hầu Thiên Dương cũng thoát khỏi con quỷ địa tâm kia, lúc quay lại liền thấy cảnh quỷ thực yểm chết đi rồi biến mất, không nhìn được nhìn sang đôi tình nhân, sau đó sờ mặt, nói với bọn họ: “Hai người giỏi thật đấy, phục luôn.”
Lại tiếp tục bận rộn, vừa giết ma quỷ vừa cứu người xông nhầm vào hoặc là bị quỷ dụ dỗ đi vào.
Lần bận rộn này trôi qua mấy tiếng đồng hồ, tới ban đêm, âm khí xung quanh càng nặng, đã đạt tới mức độ vươn tay ra không thấy được năm ngón. Những con quỷ kia trốn trong chỗ âm khí ngưng tụ, nhìn chằm chằm những thiên sư bận rộn với ánh mắt đầy ác ý và tham lam, âm thầm ra tay với thiên sư.
Máu thịt và sinh khí của thiên sư vẫn luôn hấp dẫn những con quỷ này hơn so với người bình thường.
Hầu Thiên Dương kêu lên một tiếng, áo trên cánh tay bị cào rách, lộ ra vết thương biến thành màu đen bên trong.
Trên mu bàn tay của Trì Am cũng xuất hiện một vết thương thấm máu đen.
Đợi tới khi thứ kia muốn cào sang đây một lần nữa, Tư Ngang lạnh mặt, vươn tay ra túm lấy âm khí nhìn không rõ kia, bắt được một thứ lạnh lẽo, kéo nó từ trong âm khí ra, ném nó lên mặt đất, dẫm một cái thật mạnh.
“Người của ông đây mà mày cũng dám động vào à?” Tư Ngang hung ác nói.
Con quỷ bị đạp nửa sống nửa chết trên đất kêu thảm, cất tiếng kêu quỷ khóc sói gào, dọa cho ma quỷ xung quanh tránh còn không kịp, đến cả âm khí nồng đậm cũng bởi vậy mà nhạt đi nhiều, khiến mọi người có thể nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh.
Trì Am và Hầu Thiên Dương kinh ngạc tới sững người.
Mao Mẫn và ông Bùi theo con quỷ này đi tới nhìn thấy cảnh này, cũng ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được chuyện huyền ảo như vậy, con quỷ kia chắc là quỷ phệ ảnh xếp hạng thứ năm trong “Bách Quỷ Lục” đúng không? Đi lại vô tung vô ảnh, là một loại ma quỷ có thể dễ dàng giết người, tạo ra vô số sát nghiệt, là một loại quỷ rất khó giết. Vậy mà bây giờ lại bị người đạp xuống dưới đất, dẫm tới thừa sống thiếu chết?
Đôi mắt Tư Ngang hơi híp lại, không còn dáng vẻ mềm mại đáng yêu trong sáng thường này nữa, cả người y như ma thần xuất hiện, khiến lòng người run sợ, không thể nhúc nhích.
So với ma quỷ xung quanh, trông anh còn đáng sợ hơn.
Đột nhiên, anh quay đầu nhìn sang, trên mặt nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng: “Am Am.”
Trong hoàn cảnh như thế này, anh dịu dàng càng khiến người tha cảm thấy lạnh lẽo, vô cùng quỷ dị.
Trì Am rùng mình một cái, nhanh chóng phản ứng lại, đáp lại một tiếng vô cùng bình tĩnh ung dung.
Ánh mắt đám người Hầu Thiên Dương nhìn sang Trì Am lập tức trở nên khang khác, cô gái này bình tĩnh tới mức khiến người ta kính nể, quả nhiên là người có thể sống chung với loại nhân vật hung tàn như thế này, cũng không dễ chọc gì.
“Am Am, nó làm em bị thương, em tới đâm chết nó đi.” Tư Ngang nói.
Trì Am đối diện với đôi mắt màu tím ma mị kích động kia, đương nhiên sẽ không thể không biết thức thời nói lời gì đó vào lúc này, bèn đi lên đâm chết con quỷ phệ ảnh kia bằng một nhát kiếm.
Quỷ phệ ảnh bụp một tiếng, biến thành một làn khói nhạt vĩnh viễn biến mất trên thế gian, trên mặt đất chỉ còn lại một viên quỷ châu.
Lúc này Mao Mẫn và ông Bùi mới phản ứng lại, nhìn thấy con quỷ phệ ảnh mà bọn họ truy đuổi rất lâu giờ lại chết dễ dàng như vậy, trong lòng hơi phức tạp, ánh mắt nhìn sang Tư Ngang cũng không còn giống như xưa.
“An An, con không sao chứ?” Mao Mẫn đi tới hỏi.
Trì Am dán một tấm bùa lên vết thương trên mu bàn tay, cười với bà ấy: “Dì Mao, yên tâm đi, con không sao.”
Mao Mẫn nhìn cô, sau đấy lại liếc nhìn Tư Ngang bình tĩnh đứng ở đó, dặn dò bọn họ mấy tiếng rồi rời đi cùng với ông Bùi.
Sau khi nhìn thấy được sự hung tàn của Tư Ngang, bọn họ cảm thấy dù bọn họ không ở đây cũng không có chuyện gì cả.
Tới nửa đêm.
Nửa đêm là lúc âm khí nhiều nhất trong ngày, dường như đất trời đều bị che phủ trong hắc ám mông lung, xung quanh hỗn độn, khó mà phân biệt được phương hướng.
Trái tim Trì Am đập điên cuồng, có dự cảm không lành đang nảy sinh trong lòng cô.
Cô không nhịn được mà quay đầu nhìn sang Tư Ngang.
Đột nhiên, trên mặt Tư Ngang lộ ra vẻ kinh ngạc, còn chưa đợi Trì Am phản ứng lại, mặt đất mà cô đang đứng bỗng ầm một tiếng sụp xuống, vô số bàn tay của quỷ vươn ra từ nơi bị sụp đó, tóm lấy cơ thể cô kéo vào trong địa ngục.
Trì Am cắm kiếm gỗ đào vào trong mặt đất, giữ vững cơ thể bị kéo xuống.
“Am Am!” Hai mắt Tư Ngang như sắp nứt ra, muốn xông lên nhưng trước mặt lại xuất hiện một tấm màn chắn quấn lấy anh, khiến anh không thể qua đó được.
Hầu Thiên Dương nhào tới, túm lấy tay Trì Am, hét lên: “Trì An, em phải cố gắng lên.”
Trì Am bị vô số bàn tay của quỷ túm lấy, có thể cảm nhận được hơi thở của U Minh ở bên dưới.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao người nhà họ Trì luôn sống không thọ, mỗi một năm nhuận, người nhà họ Trì nhất định phải bỏ mạng, chỉ vì năm đó tổ tiên nhà họ Trì tham gia viết “Bách Quỷ Lục”, vì bọn họ làm chuyện mà không cố kỵ điều gì, xúc phạm tới quy tắc thiên địa nên bị ác quỷ nguyền rủa, huyết mạch đời đời điêu tàn, tới tận khi không còn lại trên đời.
Nhà họ Trì xác định sẽ kết thúc ở đời “Trì An”.
Sức mạnh của U Minh và sức mạnh của bách quỷ xé rách cơ thể cô, lôi cô vào trong địa ngục. Lòng bàn tay túm lấy kiếm của Trì Am đã rách da, máu chảy xuống thấm đâm cây kiếm gỗ đào, kiếm gỗ đào bỗng hốc bùng cháy huyết quang.
“Am Am!” Giọng nói của Tư Ngang vang lên.
Hơn nửa cơ thể của Trì Am đã bị kéo xuống, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Ngang bị vận mệnh của thế giới này quấn lấy, bỗng thấy buồn cười. Hóa ra tuy rằng Tư Ngang không thể nhìn rõ được vận mệnh của thế giới này nhưng anh cũng phải bị thế giới này trói buộc, cho dù anh không muốn, anh muốn cứu cô, nhưng anh vẫn không thể làm gì được.
Bởi vì anh không phải người của thế giới này, cho nên thế giới này không cho phép Tư Ngang làm ra chuyện gì để thay đổi vận mệnh.
Cô không cam lòng chết ở đây!
Cô hít sâu một hơi, nhịn lại sự đau đớn bị bách quỷ xé rách, dùng sức đạp xuống, một tay khác giật bàn tay quỷ túm lấy cơ thể cô ra, vung kiếm gỗ đào bò lên trên như một ác quỷ.
Ban nãy Hầu Thiên Dương sớm đã bị con quỷ khác lôi đi, không có ai có thể giúp cô cả.
Trì Am dùng hết sức lực bò lên từ địa ngục, ma quỷ xung quanh muốn lôi cô đi, cô vừa đạp vừa cào vừa cắn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ mong có được một con đường sống.
Con đường ngắn ngủn, nhưng cô lại giống như dùng hết sức lực bò cả một đời.
Ngay lúc cuối cùng cô sắp bò ra được, một bàn tay lạnh lẽo túm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi sự trói buộc của bách quỷ.
Sau đó Trì Am rơi vào một vòng ôm, vòng ôm đó rất lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
“Am Am...” Anh gọi tên cô bằng chất giọng như sắp khóc tới nơi, cơ thể khẽ run rẩy.
Trì Am vươn tay ra ôm anh, khuôn mặt đầy vết máu nở một nụ cười.
Nhìn đi, cô bò ra khỏi địa ngục thành công rồi, “Trì An” sẽ không chết ở đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.