Chương 644: Đại Lục Vũ Thiên
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Khi thành Thiên Ma bắt đầu có tuyết rơi Trì Am và tên nam nhân tâm thần phân liệt nhà nàng rời khỏi thành Thiên Ma, ngồi trên thú kỳ lân màu tím đi du lịch khắp đại lục.
Con thú kỳ lân phi nước đại trong vùng hoang vu, dưới chân có mây tím sương mù, đẹp đẽ lạ thường.
Trì Am núp trong lòng tên thiên ma nào đó, chạm vào cơ ngực rắn chắc của hắn thì ra sức nhéo thật mạnh, nhưng chỉ làm tay mình đau.
Nàng than thở: “Sao chàng lại cứng vậy chứ? Mỗi lần ngủ say ta không cẩn thận xoay người va vào người chàng đau kinh khủng phải tỉnh dậy, cứ tưởng mình ôm một cục đá cứng đi ngủ chứ.”
Nam nhân bình tĩnh nói: “Tảng đá có thể làm ấm giường cho nàng như ta sao, có thể cứng mềm vừa phải sao?”
“Cái gì mà cứng mềm vừa phải?”
Hắn bình tĩnh nói tiếp: “Ít nhất có một chỗ nhất định sẽ mềm khi cần mềm, sẽ cứng khi cần cứng, có thể phục vụ nàng thoải mái.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, thật sự rất muốn giết cái tên một lời không hợp liền xả văn con heo này!
Đêm đó, khi họ ở lại phòng trọ, tên nam nhân nào đó đã cho nàng biết thế nào là lúc nên mềm thì mềm, lúc nên cứng thì cứng, cực kỳ có kỹ năng.
“Am Am, nàng không thích sao?” Nam nhân dán vào người nàng hỏi bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng ngọt ngào.
Trì Am vùi đầu vào gối giả chết.
“Vậy thì làm thêm vài lần cho đến khi nàng thích nhé.” Hắn nói thật dịu dàng.
Người đang giả chết lập tức vùng dậy: “Không không không, ta rất thích, thật đấy.”
Nam nhân nhìn nàng cười nhẹ nhàng: “Ồ, vậy là tốt rồi, đã thích như thế thì làm thêm vài lần nữa đi.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, thật sự muốn giết tên nam nhân một lời không hợp liền bẻ cong ý của nàng này!
Trì Am đau lưng đứng dậy, nhìn thấy Tư Tùy bưng bữa sáng vào, dáng vẻ phục tùng mắt cụp xuống thì lại thấy cay mắt, thiếu chút nữa là rơi lệ.
Còn có thể nhìn thấy mặt trời, không bị “làm” chết trên giường thật sự là quá khó khăn.
Tư Tùy ngó nàng, rồi lại ngó nam nhân lãnh khốc vô tình đến mức như chỉ một giây sau sẽ muốn đi tạo sát nghiệt bên cạnh, giả bộ như không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhanh chóng lui ra.
Nam nhân ôm nàng vào lòng, đút nàng ăn sáng rồi nhân tiện xoa dịu cơ thể khó chịu cho nàng.
“Yếu ớt quá.” Hắn nói với vẻ lạnh lùng.
Tay đang cầm thìa của Trì Am hơi cứng lại, giữa kẽ răng phát ra tiếng nói: “Xin lỗi nhé, ai bảo bây giờ ta chỉ là võ đế chứ.”
“Cho nên nàng phải chăm chỉ luyện tập, nhanh chóng tu luyện thành võ thánh đi.” Hắn ra lệnh.
“Võ thánh là sự tồn tại trong truyền thuyết, ta cảm thấy...” Nàng nói giọng cân nhắc.
“Làm võ thánh thì nàng có thể sống được lâu hơn. Nếu nàng chết sớm thì ta sẽ tàn sát toàn bộ đại lục này.” Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khát máu như một kẻ cuồng giết người: “Cho nên nàng phải chăm chỉ hơn đấy.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, thực sự rất muốn đánh chết tên đại ma đầu lạnh lùng vô tình này.
Trong hành trình tiếp theo bọn họ tiếp tục đi đến phương nam ngắm biển và ăn hải sản do Tư Tùy chuẩn bị mỗi ngày, Trì Am thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Nàng có cảm giác mình đã sớm bước vào giai đoạn sống cuộc sống nhàn nhã của tuổi già rồi… Mặc dù trên thế giới này nàng còn chưa đến ba mươi tuổi.
Nhưng khi nhìn thấy tên ma đầu đang đứng đón gió biển, tàn sát sinh vật trong biển bằng ma khí thì nàng lập tức trở lại hiện thực.
Nàng muốn nói với hắn biển cả vô tội, đám hải sản kia đã đắc tội hắn chỗ nào mà lại muốn hành hạ chúng như thế?
Sau khi phát tiết trong biển xong, nam nhân kia quay lại, sát khí trong mắt đã tiêu tán đi không ít, cả người bình tĩnh hơn nhiều, khí tức khát máu quanh thân cũng trở nên lặng lẽ hơn.
Trì Am chủ động ra đón, bổ nhào qua ôm lấy hắn.
Vẻ mặt của nam nhân ôn hòa quyến luyến, hắn vòng tay qua eo nàng, cúi đầu hôn lên mặt và khóe môi nàng, hôn từng cái hôn ấm áp.
Mắt nàng đau nhói, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Tư Ngang, sau này chúng ta đừng chen vào đám đông nữa! Ta không muốn mỗi lần chàng đều phải đè nén khổ cực như vậy. Chỉ cần chúng ta tránh xa đám đông, chỉ có hai người chúng ta thì chàng sẽ không có ý muốn giết người nữa, cũng sẽ không bị ma tính khống chế… được không?”
Hắn ừ một tiếng, hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
“... Nhưng vẫn nên dẫn Tư Tùy đi cùng. Hắn làm đồ ăn rất ngon.”
Vẻ mặt nam nhân lập tức thay đổi, cả giận: “Quả nhiên nàng nói dối ta.”
Trì Am tủi thân: “Ta cũng không thể không ăn mà đúng không? Ta làm không ngon bằng Tư Tùy, trừ khi là chàng nấu cho ta ăn?”
Nam nhân nghĩ một hồi rồi nói: “Quên đi, nhiều thêm một người cũng không khác gì.”
Tư Tùy ở bên cạnh: “...” Quên đi, hai người họ vui là được.
…
Ở thế giới này Trì Am đã sống rất lâu, lâu đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy thời gian trở nên vô nghĩa.
Võ giả có tu vi càng cao thì tuổi thọ càng dài, dưới sự thúc giục của người nào đó, Trì Am vẫn liên tục tu luyện, dường như luôn tu luyện không có điểm dừng, ngay cả nàng cũng không biết mình đã đạt tới trình độ gì.
Trong khoảng thời gian này nhiều người đã ra đi và chìm vào giấc ngủ sâu mãi mãi.
Những người xung quanh nàng đến rồi đi, năm tháng đổi thay, con người và mọi thứ đều thay đổi, chỉ có duy nhất một thứ không đổi là nam nhân bên cạnh nàng.
Nhiều năm như vậy vẻ ngoài của nàng vẫn không thay đổi, nàng luôn ở bên cạnh thiên ma nên dường như cũng chịu ảnh hưởng của ma khí thiên ma, luôn trẻ trung xinh đẹp, duy trì thời kỳ xinh đẹp nhất của người con gái.
Đáng tiếc là cho dù tu vi cao bao nhiêu thì võ giả cũng sẽ không thể sống một cuộc sống thọ ngang trời đất.
Trì Am cảm thấy tuổi thọ của mình không còn được lâu nữa, một hôm nàng ngồi với nam nhân kia trên núi ngắm sao, cười nói với hắn: “Tư Ngang, chúng ta bên nhau bao lâu rồi?”
“Không nhớ nữa.”
“Vậy chàng có hạnh phúc không?”
“...”
“Sao lại không nói? Chẳng lẽ chàng không vui sao?”
“Cũng được.”
Nàng tức giận không thèm để ý đến hắn, trốn trên một ngọn cây tùng cao nhất trong dãy núi, tranh quả thông với sóc.
Nhưng không bao lâu sau thì đã bị nam nhân kia dùng cách cũ xách về, nửa tháng cũng không xuống giường được.
Nam nhân mở cửa sổ căn nhà gỗ trên núi ra, quay đầu nhìn nữ nhân đang nằm ngâm nga trên giường, sau đó đi tới ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu dụi vào mặt nàng, giọng nói mang theo ý cười rất quyến rũ.
“Không phải nàng nói muốn xem ánh sáng trên đỉnh núi Cực Đông sao?”
“Không muốn đi, muốn ngủ.” Nàng dụi mắt nói.
Ánh mắt nam nhân tối lại, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, đột nhiên nói: “Trước khi nàng chết hãy dùng Thiên Ma Nhãn giết ta đi.”
Trì Am đột nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn cúi mặt xuống, vùi đầu vào trong ngực nàng, giọng nói đều đều, không hề có lệ khí của thiên ma, nói: “Thế gian không có nàng khiến ta không thể chịu đựng nổi, cho nên hãy giết ta đi! Thiên Ma Nhãn là thứ duy nhất có thể giết chết ta. Ta chết rồi thì thế gian này cũng không có thiên ma nữa...”
Không có thiên ma, cũng không có nàng.
Mắt Trì Am cay sè, nhưng vẫn cười nói: “Được, đến lúc đó chúng ta cùng chết, ở thế giới sau lại cố gắng hết sức để sớm gặp lại.”
“Được.”
Hắn mỉm cười hôn lên khóe môi nàng, sau đó ôm nàng đi ra khỏi căn nhà trên núi, đạp trên ma khí màu đen đi về phía núi Cực Đông.
Ừm, bọn họ còn có thể xem ánh sáng trên đỉnh của núi Cực Đông xinh đẹp thêm vài lần nữa.
Con thú kỳ lân phi nước đại trong vùng hoang vu, dưới chân có mây tím sương mù, đẹp đẽ lạ thường.
Trì Am núp trong lòng tên thiên ma nào đó, chạm vào cơ ngực rắn chắc của hắn thì ra sức nhéo thật mạnh, nhưng chỉ làm tay mình đau.
Nàng than thở: “Sao chàng lại cứng vậy chứ? Mỗi lần ngủ say ta không cẩn thận xoay người va vào người chàng đau kinh khủng phải tỉnh dậy, cứ tưởng mình ôm một cục đá cứng đi ngủ chứ.”
Nam nhân bình tĩnh nói: “Tảng đá có thể làm ấm giường cho nàng như ta sao, có thể cứng mềm vừa phải sao?”
“Cái gì mà cứng mềm vừa phải?”
Hắn bình tĩnh nói tiếp: “Ít nhất có một chỗ nhất định sẽ mềm khi cần mềm, sẽ cứng khi cần cứng, có thể phục vụ nàng thoải mái.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, thật sự rất muốn giết cái tên một lời không hợp liền xả văn con heo này!
Đêm đó, khi họ ở lại phòng trọ, tên nam nhân nào đó đã cho nàng biết thế nào là lúc nên mềm thì mềm, lúc nên cứng thì cứng, cực kỳ có kỹ năng.
“Am Am, nàng không thích sao?” Nam nhân dán vào người nàng hỏi bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng ngọt ngào.
Trì Am vùi đầu vào gối giả chết.
“Vậy thì làm thêm vài lần cho đến khi nàng thích nhé.” Hắn nói thật dịu dàng.
Người đang giả chết lập tức vùng dậy: “Không không không, ta rất thích, thật đấy.”
Nam nhân nhìn nàng cười nhẹ nhàng: “Ồ, vậy là tốt rồi, đã thích như thế thì làm thêm vài lần nữa đi.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, thật sự muốn giết tên nam nhân một lời không hợp liền bẻ cong ý của nàng này!
Trì Am đau lưng đứng dậy, nhìn thấy Tư Tùy bưng bữa sáng vào, dáng vẻ phục tùng mắt cụp xuống thì lại thấy cay mắt, thiếu chút nữa là rơi lệ.
Còn có thể nhìn thấy mặt trời, không bị “làm” chết trên giường thật sự là quá khó khăn.
Tư Tùy ngó nàng, rồi lại ngó nam nhân lãnh khốc vô tình đến mức như chỉ một giây sau sẽ muốn đi tạo sát nghiệt bên cạnh, giả bộ như không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhanh chóng lui ra.
Nam nhân ôm nàng vào lòng, đút nàng ăn sáng rồi nhân tiện xoa dịu cơ thể khó chịu cho nàng.
“Yếu ớt quá.” Hắn nói với vẻ lạnh lùng.
Tay đang cầm thìa của Trì Am hơi cứng lại, giữa kẽ răng phát ra tiếng nói: “Xin lỗi nhé, ai bảo bây giờ ta chỉ là võ đế chứ.”
“Cho nên nàng phải chăm chỉ luyện tập, nhanh chóng tu luyện thành võ thánh đi.” Hắn ra lệnh.
“Võ thánh là sự tồn tại trong truyền thuyết, ta cảm thấy...” Nàng nói giọng cân nhắc.
“Làm võ thánh thì nàng có thể sống được lâu hơn. Nếu nàng chết sớm thì ta sẽ tàn sát toàn bộ đại lục này.” Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khát máu như một kẻ cuồng giết người: “Cho nên nàng phải chăm chỉ hơn đấy.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, thực sự rất muốn đánh chết tên đại ma đầu lạnh lùng vô tình này.
Trong hành trình tiếp theo bọn họ tiếp tục đi đến phương nam ngắm biển và ăn hải sản do Tư Tùy chuẩn bị mỗi ngày, Trì Am thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Nàng có cảm giác mình đã sớm bước vào giai đoạn sống cuộc sống nhàn nhã của tuổi già rồi… Mặc dù trên thế giới này nàng còn chưa đến ba mươi tuổi.
Nhưng khi nhìn thấy tên ma đầu đang đứng đón gió biển, tàn sát sinh vật trong biển bằng ma khí thì nàng lập tức trở lại hiện thực.
Nàng muốn nói với hắn biển cả vô tội, đám hải sản kia đã đắc tội hắn chỗ nào mà lại muốn hành hạ chúng như thế?
Sau khi phát tiết trong biển xong, nam nhân kia quay lại, sát khí trong mắt đã tiêu tán đi không ít, cả người bình tĩnh hơn nhiều, khí tức khát máu quanh thân cũng trở nên lặng lẽ hơn.
Trì Am chủ động ra đón, bổ nhào qua ôm lấy hắn.
Vẻ mặt của nam nhân ôn hòa quyến luyến, hắn vòng tay qua eo nàng, cúi đầu hôn lên mặt và khóe môi nàng, hôn từng cái hôn ấm áp.
Mắt nàng đau nhói, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Tư Ngang, sau này chúng ta đừng chen vào đám đông nữa! Ta không muốn mỗi lần chàng đều phải đè nén khổ cực như vậy. Chỉ cần chúng ta tránh xa đám đông, chỉ có hai người chúng ta thì chàng sẽ không có ý muốn giết người nữa, cũng sẽ không bị ma tính khống chế… được không?”
Hắn ừ một tiếng, hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
“... Nhưng vẫn nên dẫn Tư Tùy đi cùng. Hắn làm đồ ăn rất ngon.”
Vẻ mặt nam nhân lập tức thay đổi, cả giận: “Quả nhiên nàng nói dối ta.”
Trì Am tủi thân: “Ta cũng không thể không ăn mà đúng không? Ta làm không ngon bằng Tư Tùy, trừ khi là chàng nấu cho ta ăn?”
Nam nhân nghĩ một hồi rồi nói: “Quên đi, nhiều thêm một người cũng không khác gì.”
Tư Tùy ở bên cạnh: “...” Quên đi, hai người họ vui là được.
…
Ở thế giới này Trì Am đã sống rất lâu, lâu đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy thời gian trở nên vô nghĩa.
Võ giả có tu vi càng cao thì tuổi thọ càng dài, dưới sự thúc giục của người nào đó, Trì Am vẫn liên tục tu luyện, dường như luôn tu luyện không có điểm dừng, ngay cả nàng cũng không biết mình đã đạt tới trình độ gì.
Trong khoảng thời gian này nhiều người đã ra đi và chìm vào giấc ngủ sâu mãi mãi.
Những người xung quanh nàng đến rồi đi, năm tháng đổi thay, con người và mọi thứ đều thay đổi, chỉ có duy nhất một thứ không đổi là nam nhân bên cạnh nàng.
Nhiều năm như vậy vẻ ngoài của nàng vẫn không thay đổi, nàng luôn ở bên cạnh thiên ma nên dường như cũng chịu ảnh hưởng của ma khí thiên ma, luôn trẻ trung xinh đẹp, duy trì thời kỳ xinh đẹp nhất của người con gái.
Đáng tiếc là cho dù tu vi cao bao nhiêu thì võ giả cũng sẽ không thể sống một cuộc sống thọ ngang trời đất.
Trì Am cảm thấy tuổi thọ của mình không còn được lâu nữa, một hôm nàng ngồi với nam nhân kia trên núi ngắm sao, cười nói với hắn: “Tư Ngang, chúng ta bên nhau bao lâu rồi?”
“Không nhớ nữa.”
“Vậy chàng có hạnh phúc không?”
“...”
“Sao lại không nói? Chẳng lẽ chàng không vui sao?”
“Cũng được.”
Nàng tức giận không thèm để ý đến hắn, trốn trên một ngọn cây tùng cao nhất trong dãy núi, tranh quả thông với sóc.
Nhưng không bao lâu sau thì đã bị nam nhân kia dùng cách cũ xách về, nửa tháng cũng không xuống giường được.
Nam nhân mở cửa sổ căn nhà gỗ trên núi ra, quay đầu nhìn nữ nhân đang nằm ngâm nga trên giường, sau đó đi tới ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu dụi vào mặt nàng, giọng nói mang theo ý cười rất quyến rũ.
“Không phải nàng nói muốn xem ánh sáng trên đỉnh núi Cực Đông sao?”
“Không muốn đi, muốn ngủ.” Nàng dụi mắt nói.
Ánh mắt nam nhân tối lại, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, đột nhiên nói: “Trước khi nàng chết hãy dùng Thiên Ma Nhãn giết ta đi.”
Trì Am đột nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn cúi mặt xuống, vùi đầu vào trong ngực nàng, giọng nói đều đều, không hề có lệ khí của thiên ma, nói: “Thế gian không có nàng khiến ta không thể chịu đựng nổi, cho nên hãy giết ta đi! Thiên Ma Nhãn là thứ duy nhất có thể giết chết ta. Ta chết rồi thì thế gian này cũng không có thiên ma nữa...”
Không có thiên ma, cũng không có nàng.
Mắt Trì Am cay sè, nhưng vẫn cười nói: “Được, đến lúc đó chúng ta cùng chết, ở thế giới sau lại cố gắng hết sức để sớm gặp lại.”
“Được.”
Hắn mỉm cười hôn lên khóe môi nàng, sau đó ôm nàng đi ra khỏi căn nhà trên núi, đạp trên ma khí màu đen đi về phía núi Cực Đông.
Ừm, bọn họ còn có thể xem ánh sáng trên đỉnh của núi Cực Đông xinh đẹp thêm vài lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.