Chương 709: Đại Lục Vũ Thiên
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
“Sứ giả hoàng tộc Hiên Viên?” Trì Am tò mò hỏi: “Không phải là hoàng tộc Hiên Viên luôn nước sông không phạm nước giếng với thành Thiên Ma hay sao? Bọn họ tới đây làm gì?”
Quản gia đến bẩm báo liếc nhìn thành chủ đang thờ ở bên cạnh, chỉ đành phải nói: “Thuộc hạ cũng không biết rõ, phu nhân có thể hỏi thành chủ ạ.”
Mặt Trì Am không chút thay đổi nhìn ông ta, ai nói ông ta không biết chứ, nhưng chẳng qua chỉ là sợ chạm phải vảy ngược của người nào đó, cho nên không dám nói ngay trước mặt thôi.
Quản gia chắp tay chờ chỉ thị của thành chủ, tiếp theo nghe thấy hắn hờ hững nói: “Cứ để bọn họ chờ đấy.”
Vẻ mặt quản gia như đã thành quen, rất nhanh lui xuống dưới.
Quản gia vừa đi, Trì Am lập tức nói: “Này, hoàng tộc Hiên Viên đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại đặc biệt tới tìm chàng?”
Nam nhân ừ một tiếng, kéo nàng vào trong ngực ôm chặt lấy, hít sâu mùi hương trên người nàng, sau đó nói: “Chúng ta đến phía sau núi đi.”
Trì Am để mặc hắn kéo đi, vừa đi về phía sau núi, vừa hỏi: “Đến sau núi làm gì?”
“Hái cỏ Thất Diệp Ma Chu.”
Nghe được đáp án này, trong mắt Trì Am chứa đầy ý cười đến chính nàng cũng không phát hiện ra, không ngờ đã mấy năm trôi qua, nam nhân này vẫn nhớ rõ thứ này. Lúc trước trong người nàng bị trúng bột Nhuyễn Cốt, hoàn toàn không thể tu luyện, không chịu để cho hắn đi hái, lo lắng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, sau này cuối cùng cũng có thể tu luyện thì nàng lại bận rộn tu luyện, không để ý tới những thứ này nữa, không ngờ chẳng mấy chốc đã mấy năm trôi qua.
Thời gian năm năm, với võ giả mà nói thì chỉ là thời gian của một lần bế quan, chớp mắt là qua.
Hai người đi tới chỗ hiểm yếu ở phía sau núi, Trì Am đứng trên vách đá, cúi đầu nhìn vực sâu phía dưới, ma phong chung quanh không ngừng thổi mạnh, những mỗi khi thổi qua bọn họ thì những ma phong kia sẽ tự động rẽ ngang, cũng không thổi vào người bọn họ.
Sau khi nam nhân bố trí ổn thỏa cho Trì Am thì nói với nàng: “Nàng chờ ở đây, ta xuống dưới hái cho nàng.”
“Có khi nào sẽ rất nguy hiểm không?” Trì Am kéo hắn: “Hay để ta và chàng cùng đi xuống, bây giờ ta đã là võ vương rồi, có thể tự bảo vệ mình.”
Nam nhân suy nghĩ một lúc, rồi ôm nàng, cứ như vậy nhảy xuống.
Trong nháy mắt cơ thể Trì Am căng cứng lại, rất nhanh liền phát hiện bọn họ đã xuống đến nơi, ma phong chung quanh như ráng mây tản ra hai bên, để lộ một con đường, giống như mắt bão, ma phong chung quanh bắt đầu dâng trào, chỉ có quanh người bọn họ là yên lặng.
Mà dưới lòng bàn chân của hắn có ma phong hóa thành thanh kiếm, làm cho hắn có thể vững vàng hạ xuống mặt đất.
Ma phong chung quanh càng ngày càng dày đặc, dường như ma khí từ trạng thái gió hóa thành sương mù hắc ám, gần như đạt tới tình trạng đưa tay không thấy năm ngón tay. Tốc độ đáp xuống của nam nhân đột nhiên dừng lại, sau đó ôm nàng, nhảy về phía trước, giây lát sau đã đi tới một con đường chỗ vách núi trông giống như khe hở do sấm sét đánh nứt.
Lúc chân Trì Am đạp xuống mặt đất, dường như giày nàng giẫm lên chất lỏng ẩm ướt dinh dính gì đó, không khí âm u lạnh lẽo, tràn ngập một cảm giác khiến người ta không thoải mái. Nàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên mặt đất chảy đầy chất lỏng màu đen, chầm chậm chảy xuôi theo bề mặt nham thạch lạnh lẽo.
Lúc nam nhân cất bước đi qua, chất lỏng kia đột nhiên tách sang hai bên, lộ ra bề mặt nham thạch sạch sẽ lạnh giá.
Trì Am lập tức hiểu chất lỏng này là hình thành từ sương mù ma khí.
Hai người đi giữa khe núi rộng rãi đồ sộ, rất nhanh thì nhìn thấy những con nhện ma khổng lồ kia, khắp nơi trên đỉnh đầu chúng đều là mạng nhện vừa thô vừa to, những con nhện ma kia lặng lẽ nằm rạp xuống trên vách núi đá, có con thì ẩn núp trong mạng nhện, cặp càng cường tráng mạnh mẽ, rang nanh chạm nhẹ vào nhau, tám con mắt đơn nhìn chằm chằm vào bọn họ, giống như tư thế kẻ săn mồi đang chực chờ tấn công.
Vẻ mặt nam nhân bình thản đi qua, những con ma chu kia từ từ lùi về hai bên, tự động nhường ra một con đường.
Cho đến khi nam nhân tự tay hái xuống vài nhánh cỏ Thất Diệp Ma Chu đã nở hoa, Trì Am vẫn còn như đang mơ.
“Đủ rồi chứ?” Nam nhân hỏi nàng.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Trì Am vừa gật đầu vừa nhìn con nhện ma vốn đang trông coi bên cạnh cỏ Thất Diệp Ma Chu.
Vào lúc bọn họ đến, nó lặng lẽ lui sang một bên, để mặc cho hai nhân loại hái cỏ Thất Diệp Ma Chu mà nó bảo vệ đi, thậm chí còn không có ý định ngăn cản, nhìn thế nào cũng thấy hơi tội tội. Lúc này Trì Am cũng lờ mờ hiểu ra, những con nhện ma này căn bản sẽ không tấn công thành chủ thành Thiên Ma, chẳng trách lúc trước lúc nam nhân này nói muốn hái cỏ Thất Diệp Ma Chu cho nàng cũng chỉ đơn giản như uống nước.
Sau khi hái xong cỏ Thất Diệp Ma Chu, hai người lại trở về trong thành.
Trì Am cầm cỏ Thất Diệp Ma Chu, vô cùng vui vẻ bỏ vào trong đám cỏ Cửu Tinh Hàm Chu, mở cái túi đựng mấy loại thảo dược ra, vừa loay hoay vừa thì thào nói: “Còn thiếu hai dược liệu nữa, quả Cửu Dương Cực Quang, mật Viêm xà vạn năm…”
“Quả Cửu Dương Cực Quang thì hoàng cung Hiên Viên có.” Nam nhân mở miệng nói.
Động tác của Trì Am khựng lại, quay đầu nhìn hắn: “Thật á?”
Nam nhân ừ một tiếng, gọi Tư Tùy tới, nói: “Bảo mấy người kia tới đây.”
Tư Tuỳ hiểu mấy người kia là chỉ ai, vội vàng lui xuống sắp xếp.
Sứ giả hoàng tộc Hiên Viên phái tới là một văn một võ, văn là một thái giám mặt trắng không râu, tu vi là võ vương cấp chín, võ là tướng lĩnh bảo vệ Hiên Viên thị, một nam nhân mặt đen khôi ngô cường trắng, tư vi đã gần cấp võ hoàng.
Trì Am không ngờ sứ giả Hiên Viên Hoàng tộc phái tới lại là hai người như thế này, hai người này chỉ cần tùy tiện lấy một người ra thôi cũng có thể trở thành thành chủ trấn giữ một phương. Bởi vậy có thể thấy được, Hiên Viên thị rất coi trọng thành Thiên Ma, cũng không giống như thiên hạ đồn đại, hoàng tộc Hiên Viên cũng không phải là thờ ơ với thành Thiên Ma.
Quản gia đến bẩm báo liếc nhìn thành chủ đang thờ ở bên cạnh, chỉ đành phải nói: “Thuộc hạ cũng không biết rõ, phu nhân có thể hỏi thành chủ ạ.”
Mặt Trì Am không chút thay đổi nhìn ông ta, ai nói ông ta không biết chứ, nhưng chẳng qua chỉ là sợ chạm phải vảy ngược của người nào đó, cho nên không dám nói ngay trước mặt thôi.
Quản gia chắp tay chờ chỉ thị của thành chủ, tiếp theo nghe thấy hắn hờ hững nói: “Cứ để bọn họ chờ đấy.”
Vẻ mặt quản gia như đã thành quen, rất nhanh lui xuống dưới.
Quản gia vừa đi, Trì Am lập tức nói: “Này, hoàng tộc Hiên Viên đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại đặc biệt tới tìm chàng?”
Nam nhân ừ một tiếng, kéo nàng vào trong ngực ôm chặt lấy, hít sâu mùi hương trên người nàng, sau đó nói: “Chúng ta đến phía sau núi đi.”
Trì Am để mặc hắn kéo đi, vừa đi về phía sau núi, vừa hỏi: “Đến sau núi làm gì?”
“Hái cỏ Thất Diệp Ma Chu.”
Nghe được đáp án này, trong mắt Trì Am chứa đầy ý cười đến chính nàng cũng không phát hiện ra, không ngờ đã mấy năm trôi qua, nam nhân này vẫn nhớ rõ thứ này. Lúc trước trong người nàng bị trúng bột Nhuyễn Cốt, hoàn toàn không thể tu luyện, không chịu để cho hắn đi hái, lo lắng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, sau này cuối cùng cũng có thể tu luyện thì nàng lại bận rộn tu luyện, không để ý tới những thứ này nữa, không ngờ chẳng mấy chốc đã mấy năm trôi qua.
Thời gian năm năm, với võ giả mà nói thì chỉ là thời gian của một lần bế quan, chớp mắt là qua.
Hai người đi tới chỗ hiểm yếu ở phía sau núi, Trì Am đứng trên vách đá, cúi đầu nhìn vực sâu phía dưới, ma phong chung quanh không ngừng thổi mạnh, những mỗi khi thổi qua bọn họ thì những ma phong kia sẽ tự động rẽ ngang, cũng không thổi vào người bọn họ.
Sau khi nam nhân bố trí ổn thỏa cho Trì Am thì nói với nàng: “Nàng chờ ở đây, ta xuống dưới hái cho nàng.”
“Có khi nào sẽ rất nguy hiểm không?” Trì Am kéo hắn: “Hay để ta và chàng cùng đi xuống, bây giờ ta đã là võ vương rồi, có thể tự bảo vệ mình.”
Nam nhân suy nghĩ một lúc, rồi ôm nàng, cứ như vậy nhảy xuống.
Trong nháy mắt cơ thể Trì Am căng cứng lại, rất nhanh liền phát hiện bọn họ đã xuống đến nơi, ma phong chung quanh như ráng mây tản ra hai bên, để lộ một con đường, giống như mắt bão, ma phong chung quanh bắt đầu dâng trào, chỉ có quanh người bọn họ là yên lặng.
Mà dưới lòng bàn chân của hắn có ma phong hóa thành thanh kiếm, làm cho hắn có thể vững vàng hạ xuống mặt đất.
Ma phong chung quanh càng ngày càng dày đặc, dường như ma khí từ trạng thái gió hóa thành sương mù hắc ám, gần như đạt tới tình trạng đưa tay không thấy năm ngón tay. Tốc độ đáp xuống của nam nhân đột nhiên dừng lại, sau đó ôm nàng, nhảy về phía trước, giây lát sau đã đi tới một con đường chỗ vách núi trông giống như khe hở do sấm sét đánh nứt.
Lúc chân Trì Am đạp xuống mặt đất, dường như giày nàng giẫm lên chất lỏng ẩm ướt dinh dính gì đó, không khí âm u lạnh lẽo, tràn ngập một cảm giác khiến người ta không thoải mái. Nàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên mặt đất chảy đầy chất lỏng màu đen, chầm chậm chảy xuôi theo bề mặt nham thạch lạnh lẽo.
Lúc nam nhân cất bước đi qua, chất lỏng kia đột nhiên tách sang hai bên, lộ ra bề mặt nham thạch sạch sẽ lạnh giá.
Trì Am lập tức hiểu chất lỏng này là hình thành từ sương mù ma khí.
Hai người đi giữa khe núi rộng rãi đồ sộ, rất nhanh thì nhìn thấy những con nhện ma khổng lồ kia, khắp nơi trên đỉnh đầu chúng đều là mạng nhện vừa thô vừa to, những con nhện ma kia lặng lẽ nằm rạp xuống trên vách núi đá, có con thì ẩn núp trong mạng nhện, cặp càng cường tráng mạnh mẽ, rang nanh chạm nhẹ vào nhau, tám con mắt đơn nhìn chằm chằm vào bọn họ, giống như tư thế kẻ săn mồi đang chực chờ tấn công.
Vẻ mặt nam nhân bình thản đi qua, những con ma chu kia từ từ lùi về hai bên, tự động nhường ra một con đường.
Cho đến khi nam nhân tự tay hái xuống vài nhánh cỏ Thất Diệp Ma Chu đã nở hoa, Trì Am vẫn còn như đang mơ.
“Đủ rồi chứ?” Nam nhân hỏi nàng.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Trì Am vừa gật đầu vừa nhìn con nhện ma vốn đang trông coi bên cạnh cỏ Thất Diệp Ma Chu.
Vào lúc bọn họ đến, nó lặng lẽ lui sang một bên, để mặc cho hai nhân loại hái cỏ Thất Diệp Ma Chu mà nó bảo vệ đi, thậm chí còn không có ý định ngăn cản, nhìn thế nào cũng thấy hơi tội tội. Lúc này Trì Am cũng lờ mờ hiểu ra, những con nhện ma này căn bản sẽ không tấn công thành chủ thành Thiên Ma, chẳng trách lúc trước lúc nam nhân này nói muốn hái cỏ Thất Diệp Ma Chu cho nàng cũng chỉ đơn giản như uống nước.
Sau khi hái xong cỏ Thất Diệp Ma Chu, hai người lại trở về trong thành.
Trì Am cầm cỏ Thất Diệp Ma Chu, vô cùng vui vẻ bỏ vào trong đám cỏ Cửu Tinh Hàm Chu, mở cái túi đựng mấy loại thảo dược ra, vừa loay hoay vừa thì thào nói: “Còn thiếu hai dược liệu nữa, quả Cửu Dương Cực Quang, mật Viêm xà vạn năm…”
“Quả Cửu Dương Cực Quang thì hoàng cung Hiên Viên có.” Nam nhân mở miệng nói.
Động tác của Trì Am khựng lại, quay đầu nhìn hắn: “Thật á?”
Nam nhân ừ một tiếng, gọi Tư Tùy tới, nói: “Bảo mấy người kia tới đây.”
Tư Tuỳ hiểu mấy người kia là chỉ ai, vội vàng lui xuống sắp xếp.
Sứ giả hoàng tộc Hiên Viên phái tới là một văn một võ, văn là một thái giám mặt trắng không râu, tu vi là võ vương cấp chín, võ là tướng lĩnh bảo vệ Hiên Viên thị, một nam nhân mặt đen khôi ngô cường trắng, tư vi đã gần cấp võ hoàng.
Trì Am không ngờ sứ giả Hiên Viên Hoàng tộc phái tới lại là hai người như thế này, hai người này chỉ cần tùy tiện lấy một người ra thôi cũng có thể trở thành thành chủ trấn giữ một phương. Bởi vậy có thể thấy được, Hiên Viên thị rất coi trọng thành Thiên Ma, cũng không giống như thiên hạ đồn đại, hoàng tộc Hiên Viên cũng không phải là thờ ơ với thành Thiên Ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.