Chương 713: Đại Lục Vũ Thiên
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Thập Lục công chúa và Thập Thất hoàng tử là tỷ đệ ruột cùng một mẹ sinh ra, tình cảm vô cùng tốt, Thập Lục công chúa thường xuyên đi ra ngoài rèn luyện với Thập Thất hoàng tử, lăng mộ lần này tuy nói là Thập Thất hoàng tử phát hiện nhưng lúc đó Thập Lục công chúa cũng ở đó.
Sau khi cho Bàn Dư lui về sau, Hiên Viên Hoàng nhìn về phía Trì Am.
Trong lòng Trì Am đã có thể xác định lăng mộ này có lẽ là do Trì Tinh để Thập Thất hoàng tử chủ động phát hiện, chẳng lẽ cái người “xuyên việt” Trì Tinh này có bàn tay vàng, có thể biết vị trí của một số ngôi cổ mộ chôn giấu trong lịch sử? Nếu như không phải, thì chính là trùng sinh sau khi xuyên việt?
Trong lòng nàng đã có phỏng đoán nhưng Trì Am cũng không nói gì với Hiên Viên Hoàng.
Vị thành chủ đại nhân nào đó thấy không có chuyện gì nữa, liền cầm lấy hộp ngọc đựng quả Cửu Dương Cực Quang kia, kéo Trì Am rời đi, hoàn toàn không cho Hiên Viên Hoàng có cơ hội hỏi lại.
Còn tiếp tục nhìn thê tử của hắn nữa là hắn sẽ trở mặt đấy!
Hiền Viên hoàng cảm giác được sự thiếu kiên nhẫn của hoàng thúc, cười khổ trong lòng một tiếng, tuổi tác vị này nhỏ nhất nhưng bối phận lại lớn nhất, trách nhiệm cũng nặng nhất, là sự tồn tại không thể đắc tội nhất.
Khung cảnh thành chủ thành Thiên Ma một tay kéo thê tử rời đi một tay cầm hộp ngọc rời khỏi nơi trú quân của hoàng tộc Hiên Viên, rất nhiều người đều nhìn thấy, lập tức hiểu rõ trong lòng.
Bọn họ đều cho rằng nhất định là hoàng tộc Hiên Viên liên thủ với thành chủ thành Thiên Ma, nhưng chuyện này cũng không kỳ lạ, lăng mộ này không biết chừng là mộ của vị võ đế kia, đương nhiên đồ tốt bên trong sẽ không ít, nhưng nếu như không có cách nào mở ra thì cũng không vô ích, không bằng liên thủ với những người khác cùng mở ra, cùng đi tìm bảo vật.
…
Vào đêm ngày thứ hai, trên bầu trời gió giục mây vần, trời đất một màu đen kịt, chẳng biết từ lúc nào thành chủ thành Thiên Ma đã đi vào đứng lặng người ở chỗ bộ xương khô trong đầm nước đầy cát vàng lúc trước, rất nhiều người đều dồn dập thận trọng chạy tới quan sát.
Lúc Trì Am được Hiên Viên Hoàng gọi tới bên cạnh, rất nhiều người đều không nhịn được nhìn nàng, thậm chí ngay cả đám hoàng tử hoàng nữ và thế gia quý tộc cũng đều nhìn qua, ánh mắt rất sâu xa.
Trì Am không quan tâm ánh mắt của bọn họ, trái lại nàng lại chú ý tới Trì Tinh đứng bên cạnh Thập Lục công chúa.
Tướng mạo Trì Tinh diễm lệ, lạnh lùng như băng, rất dễ dàng khơi dậy dục vọng chinh phục của nam nhân. Nhưng dù nàng ta trông có vẻ khó làm thân, nhân duyên lại vô cùng tốt, chỉ cần có thể được nàng ta công nhận thì rất dễ dàng có được tình hữu nghị với nàng ta. Cũng như vậy, người có thể khiến nàng ta kết bạn, cũng là người mọi thứ đều tài giỏi, vả lại nhất định phải có thể đả động được trái tim cả nàng ta.
Ánh mắt Trì Tinh như có như không nhìn vào nữ nhân bên cạnh Hiên Viên Hoàng.
Sau khi Trì Am phát hiện liền quay đầu nhìn về phía nàng ta, thoải mái mỉm cười gật đầu.
Thập Lục công chúa phát hiện nữ nhân được phụ hoàng nàng gọi tới bên người bảo vệ mỉm cười nhìn phía này, hỏi Trì Tinh: “Tinh Nhi, ngươi biết cô nương kia ư?”
Trì Tinh thản nhiên nói: “Nàng là Thất muội muội của ta, chính là người gả tới thành Thiên Ma kia.”
Thập Lục công chúa lắp bắp kinh hãi, nàng kinh hãi nhìn phụ hoàng mình, rồi lại nhìn bóng hình đứng trước bộ xương khô kia, bỗng chốc không rõ sao phụ hoàng lại vô duyên vô cớ bảo vệ thê tử của một ma đầu.
“Chẳng lẽ phụ hoàng coi trọng nàng ta…”
Chuyện tranh giành nữ nhân với thành chủ thành Thiên Ma này nghe có vẻ rất lợi hại, phụ hoàng có thể giành được phần thắng không?
Nghe được lời độc thoại của Thập Lục công chúa, vẻ mặt Trì Tinh lập tức cứng đờ, ánh mắt trở nên tối tăm.
Đời này xảy ra rất nhiều chuyện khác với đời trước, ít nhất bắt đầu từ lúc Trì Am được đưa đến thành Thiên Ma, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi. Mặc dù nàng ta vẫn không biết vì sao ma đầu kia lại cưới Trì Am, nhưng nàng ta biết nguyền chú mà nàng ta hạ trên người Trì Am đã bị phong ấn, có thể phong ấn nguyền rủa của nàng ta, ngoài ma khí được trời đất tạo nên ra thì không còn cách nào khác.
Vậy mà hắn ta lại dùng ma khí phong ấn nguyền rủa trên người Trì Am, đây là yêu nàng hay là hại nàng đây?
Trì Tinh không hiểu, nhưng điều nàng ta biết chính là nàng ta muốn làm cho ma đầu kia chết đi, tốt nhất là trước khi thiên ma thức tỉnh, trừ khử hắn ta, để tránh cho thiên ma thức tỉnh mang đến kiếp nạn cho khắp Đại lục Vũ Thiên.
Rất nhanh đã đến nửa đêm.
Trong hoang trạch bão cát liên man, rơi vào đầm nước, rất nhanh đầm nước trở nên sền sệt, đọng lại trên mặt đất, hình thành một lớp cát chắc chắn.
Nhân loại đứng trước đầu lâu khô cao mấy trăm trượng kia trông vô cùng nhỏ bé, thế nhưng khi hắn bay lơ lửng đến giữa không trung, đánh một chưởng về phía đầu lâu đang khép kín miệng kia, trong lòng bàn tay một luồng ma phong màu đen xoáy tròn đánh về phía hàm răng đang khép kín của đầu lâu, đầu lâu chôn một nửa trong đất cát không thể nào động đậy lại đột nhiên rung lên.
Từ sau khi phát hiện lăng mộ này, rất nhiều người đều đã thử muốn mở nó ra, trải qua rất nhiều lần thử phát hiện lối vào nằm ở xương đầu lâu của bộ xương khô này, miệng của nó chính là lối vào mộ. Đáng tiếc dù tấn công như thế nào đi chăng nữa thì hàm răng khép kín kia cũng không nhúc nhích tí nào.
Mà bây giờ, thành chủ thành Thiên Ma chỉ dùng một chưởng thôi, hàm răng vẫn luôn không nhúc nhích tí nào lại rung lên, phát ra tiếng lộp cộp.
Nam nhân lại đánh tới chưởng thứ hai, chưởng thứ ba, cho đến khi hai hàm răng kia tách ra, hàm dưới sắp chìm vào mặt đất, ngang bằng mặt đất, hàm trên thì dịch chuyển lên trên, lộ ra một lối vào cao mười mấy trượng. Lúc này cửa ra vào kia giống như một con quái vật nằm rạp trên mặt đất há cái miệng rộng của nó ra, dẫn dụ con mồi từ động đi vào ổ bụng của nó.
Nam nhân từ trên không trung hạ xuống, một luồng ma phong từ lối vào thổi ra ngoài, nam nhân đứng tại chỗ không bị ảnh hưởng chút nào, ma phong vượt qua hắn, thổi về phía trước.
Ma phong kia thổi ra ngoài, người chung quanh bất ngờ không kịp đề phòng đều bị ma phong thổi bay, rất nhanh trên cơ thể đã xuất hiện rất nhiều vết máu, chỉ có người phản ứng cực nhanh mới phóng võ lực ra ngoài, hình thành một vòng bảo hộ, mới không bị thương bởi ma gió.
Trì Am được đứng trong vòng bảo hộ của Hiên Viên Hoàng nên cũng không bị ảnh hưởng gì.
Những hoàng tử hoàng nữ kia nhìn thấy điều này, biểu cảm trên mặt lại thay đổi.
Ma phong thổi nửa canh giờ, cho đến khi tốc độ của nó chậm lại, nam nhân đứng ở cửa xoay người lại, đưa tay với nàng, “Am Am, chúng ta đi thôi.”
Trì Am ngay lập tức bước ra khỏi vòng bảo hộ của Hiên Viên Hoàng, chạy về phía hắn, sau đó được hắn ôm vào trong ngực, xông vào lối vào.
Hiên Viên Hoàng bước lên theo, tiếp theo là những hoàng tử hoàng nữ và đám thế gia quý tộc có tâm tư khác nhau, cuối cùng mới là những võ giả không có danh tiếng gì kia.
Trì Tinh đi theo Thập Lục công chúa vào lăng mộ, cảm nhận được ma phong ở khắp mọi nơi trong không khí kia, cơ thể vì hưng phấn mà hơi run lên. Mặc dù đời trước nàng ta không đến nơi này, nhưng nàng ta biết lăng mộ này có liên quan đến Hiên Viên thị, nơi này có một thứ vô cùng quan trọng, có thể khắc chế thiên ma, chỉ cần có được nó…
Nhất định phải có được nó.
Ánh mắt Trì Tinh trở nên kiên định, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng ta lặng lẽ bóp một pháp quyết ma pháp, thả vào con rối ma pháp ra, để con rối ma pháp đuổi theo thành chủ thành Thiên Ma trước mặt.
Người ở thế giới này chỉ biết võ đạo, mặc dù võ đạo có thể làm bọn họ kéo dài tuổi thọ, nhưng lại không tinh vi bằng ma pháp, không có ai hiểu được nguyên lý ma pháp, cho nên nàng ta cũng không lo lắng bị người khác nhận ra con rối ma pháp, điều này nàng ta rất tự tin. Còn chuyện nguyền chú trong người Trì Am lại bị phong ấn, nàng ta cảm thấy chắc hẳn lúc nàng ta hạ chú thì đúng lúc bị thành chủ thành Thiên Ma phát hiện nên mới có thể bị phong ấn.
Hắn có thể dùng ma khí phong ấn nguyền rủa trong cơ thể Trì Am lại, có thể thấy được cũng không phải người yêu quý thê tử gì cả, nếu không thì sẽ không để nàng ta phải chịu đau đớn như thế.
Rất nhanh thôi Trì Tinh đã bị vả mặt.
Nàng ta cảm nhận được một con rối ma pháp đã bị người khác đánh nát, thậm chí nàng ta còn chưa kịp tiếp nhận tin tức trên người con rối ma pháp truyền về.
Chuyện gì xảy ra vậy?
…
Trì Am nghe thấy tiếng hỏng hóc, kỳ lạ hỏi: “Thứ gì hỏng đấy?”
Nam nhân trả lời lý lẽ hùng hồn: “Không biết, có thứ gì đó đang nhìn trộm chúng ta, ta ngại phiền, ra tay đánh một chưởng, nào ngờ đã chết rồi.”
Để chứng minh mình không nói sai, nam nhân còn chỉ vào đống đồ đã bị ma phong đánh nát trong góc kia cho nàng nhìn.
Trì Am tiến tới đưa tay vén sang hai bên, không nhìn ra đây là thứ gì.
Nhưng nàng tin tưởng phán đoán của Tư Ngang, hắn đã nói thứ này đang nhìn trộm bọn họ thì nhất định chính là như vậy.
Nàng nhớ lại cảm giác lúc trước khi đi vào phường thị của hoang trạch, cũng cảm thấy có ánh mắt theo dõi mình, lúc ấy cũng không rõ ràng, rất nhanh đã biến mất trong đám người nên nàng không để ở trong lòng, không ngờ chỗ này cũng có.
Chẳng lẽ là Trì Tinh?
Trì Am lại lật qua lật lại, dùng một tấm vải bọc chúng lại, định sau khi rời khỏi đây thì sẽ đi hỏi Tư Tùy. Tư Tùy là người học rộng tài cao, thứ gì cũng biết chút chút, hỏi hắn ta là chuẩn không cần chỉnh.
Hai người tiếp tục xuất phát.
Sau khi cho Bàn Dư lui về sau, Hiên Viên Hoàng nhìn về phía Trì Am.
Trong lòng Trì Am đã có thể xác định lăng mộ này có lẽ là do Trì Tinh để Thập Thất hoàng tử chủ động phát hiện, chẳng lẽ cái người “xuyên việt” Trì Tinh này có bàn tay vàng, có thể biết vị trí của một số ngôi cổ mộ chôn giấu trong lịch sử? Nếu như không phải, thì chính là trùng sinh sau khi xuyên việt?
Trong lòng nàng đã có phỏng đoán nhưng Trì Am cũng không nói gì với Hiên Viên Hoàng.
Vị thành chủ đại nhân nào đó thấy không có chuyện gì nữa, liền cầm lấy hộp ngọc đựng quả Cửu Dương Cực Quang kia, kéo Trì Am rời đi, hoàn toàn không cho Hiên Viên Hoàng có cơ hội hỏi lại.
Còn tiếp tục nhìn thê tử của hắn nữa là hắn sẽ trở mặt đấy!
Hiền Viên hoàng cảm giác được sự thiếu kiên nhẫn của hoàng thúc, cười khổ trong lòng một tiếng, tuổi tác vị này nhỏ nhất nhưng bối phận lại lớn nhất, trách nhiệm cũng nặng nhất, là sự tồn tại không thể đắc tội nhất.
Khung cảnh thành chủ thành Thiên Ma một tay kéo thê tử rời đi một tay cầm hộp ngọc rời khỏi nơi trú quân của hoàng tộc Hiên Viên, rất nhiều người đều nhìn thấy, lập tức hiểu rõ trong lòng.
Bọn họ đều cho rằng nhất định là hoàng tộc Hiên Viên liên thủ với thành chủ thành Thiên Ma, nhưng chuyện này cũng không kỳ lạ, lăng mộ này không biết chừng là mộ của vị võ đế kia, đương nhiên đồ tốt bên trong sẽ không ít, nhưng nếu như không có cách nào mở ra thì cũng không vô ích, không bằng liên thủ với những người khác cùng mở ra, cùng đi tìm bảo vật.
…
Vào đêm ngày thứ hai, trên bầu trời gió giục mây vần, trời đất một màu đen kịt, chẳng biết từ lúc nào thành chủ thành Thiên Ma đã đi vào đứng lặng người ở chỗ bộ xương khô trong đầm nước đầy cát vàng lúc trước, rất nhiều người đều dồn dập thận trọng chạy tới quan sát.
Lúc Trì Am được Hiên Viên Hoàng gọi tới bên cạnh, rất nhiều người đều không nhịn được nhìn nàng, thậm chí ngay cả đám hoàng tử hoàng nữ và thế gia quý tộc cũng đều nhìn qua, ánh mắt rất sâu xa.
Trì Am không quan tâm ánh mắt của bọn họ, trái lại nàng lại chú ý tới Trì Tinh đứng bên cạnh Thập Lục công chúa.
Tướng mạo Trì Tinh diễm lệ, lạnh lùng như băng, rất dễ dàng khơi dậy dục vọng chinh phục của nam nhân. Nhưng dù nàng ta trông có vẻ khó làm thân, nhân duyên lại vô cùng tốt, chỉ cần có thể được nàng ta công nhận thì rất dễ dàng có được tình hữu nghị với nàng ta. Cũng như vậy, người có thể khiến nàng ta kết bạn, cũng là người mọi thứ đều tài giỏi, vả lại nhất định phải có thể đả động được trái tim cả nàng ta.
Ánh mắt Trì Tinh như có như không nhìn vào nữ nhân bên cạnh Hiên Viên Hoàng.
Sau khi Trì Am phát hiện liền quay đầu nhìn về phía nàng ta, thoải mái mỉm cười gật đầu.
Thập Lục công chúa phát hiện nữ nhân được phụ hoàng nàng gọi tới bên người bảo vệ mỉm cười nhìn phía này, hỏi Trì Tinh: “Tinh Nhi, ngươi biết cô nương kia ư?”
Trì Tinh thản nhiên nói: “Nàng là Thất muội muội của ta, chính là người gả tới thành Thiên Ma kia.”
Thập Lục công chúa lắp bắp kinh hãi, nàng kinh hãi nhìn phụ hoàng mình, rồi lại nhìn bóng hình đứng trước bộ xương khô kia, bỗng chốc không rõ sao phụ hoàng lại vô duyên vô cớ bảo vệ thê tử của một ma đầu.
“Chẳng lẽ phụ hoàng coi trọng nàng ta…”
Chuyện tranh giành nữ nhân với thành chủ thành Thiên Ma này nghe có vẻ rất lợi hại, phụ hoàng có thể giành được phần thắng không?
Nghe được lời độc thoại của Thập Lục công chúa, vẻ mặt Trì Tinh lập tức cứng đờ, ánh mắt trở nên tối tăm.
Đời này xảy ra rất nhiều chuyện khác với đời trước, ít nhất bắt đầu từ lúc Trì Am được đưa đến thành Thiên Ma, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi. Mặc dù nàng ta vẫn không biết vì sao ma đầu kia lại cưới Trì Am, nhưng nàng ta biết nguyền chú mà nàng ta hạ trên người Trì Am đã bị phong ấn, có thể phong ấn nguyền rủa của nàng ta, ngoài ma khí được trời đất tạo nên ra thì không còn cách nào khác.
Vậy mà hắn ta lại dùng ma khí phong ấn nguyền rủa trên người Trì Am, đây là yêu nàng hay là hại nàng đây?
Trì Tinh không hiểu, nhưng điều nàng ta biết chính là nàng ta muốn làm cho ma đầu kia chết đi, tốt nhất là trước khi thiên ma thức tỉnh, trừ khử hắn ta, để tránh cho thiên ma thức tỉnh mang đến kiếp nạn cho khắp Đại lục Vũ Thiên.
Rất nhanh đã đến nửa đêm.
Trong hoang trạch bão cát liên man, rơi vào đầm nước, rất nhanh đầm nước trở nên sền sệt, đọng lại trên mặt đất, hình thành một lớp cát chắc chắn.
Nhân loại đứng trước đầu lâu khô cao mấy trăm trượng kia trông vô cùng nhỏ bé, thế nhưng khi hắn bay lơ lửng đến giữa không trung, đánh một chưởng về phía đầu lâu đang khép kín miệng kia, trong lòng bàn tay một luồng ma phong màu đen xoáy tròn đánh về phía hàm răng đang khép kín của đầu lâu, đầu lâu chôn một nửa trong đất cát không thể nào động đậy lại đột nhiên rung lên.
Từ sau khi phát hiện lăng mộ này, rất nhiều người đều đã thử muốn mở nó ra, trải qua rất nhiều lần thử phát hiện lối vào nằm ở xương đầu lâu của bộ xương khô này, miệng của nó chính là lối vào mộ. Đáng tiếc dù tấn công như thế nào đi chăng nữa thì hàm răng khép kín kia cũng không nhúc nhích tí nào.
Mà bây giờ, thành chủ thành Thiên Ma chỉ dùng một chưởng thôi, hàm răng vẫn luôn không nhúc nhích tí nào lại rung lên, phát ra tiếng lộp cộp.
Nam nhân lại đánh tới chưởng thứ hai, chưởng thứ ba, cho đến khi hai hàm răng kia tách ra, hàm dưới sắp chìm vào mặt đất, ngang bằng mặt đất, hàm trên thì dịch chuyển lên trên, lộ ra một lối vào cao mười mấy trượng. Lúc này cửa ra vào kia giống như một con quái vật nằm rạp trên mặt đất há cái miệng rộng của nó ra, dẫn dụ con mồi từ động đi vào ổ bụng của nó.
Nam nhân từ trên không trung hạ xuống, một luồng ma phong từ lối vào thổi ra ngoài, nam nhân đứng tại chỗ không bị ảnh hưởng chút nào, ma phong vượt qua hắn, thổi về phía trước.
Ma phong kia thổi ra ngoài, người chung quanh bất ngờ không kịp đề phòng đều bị ma phong thổi bay, rất nhanh trên cơ thể đã xuất hiện rất nhiều vết máu, chỉ có người phản ứng cực nhanh mới phóng võ lực ra ngoài, hình thành một vòng bảo hộ, mới không bị thương bởi ma gió.
Trì Am được đứng trong vòng bảo hộ của Hiên Viên Hoàng nên cũng không bị ảnh hưởng gì.
Những hoàng tử hoàng nữ kia nhìn thấy điều này, biểu cảm trên mặt lại thay đổi.
Ma phong thổi nửa canh giờ, cho đến khi tốc độ của nó chậm lại, nam nhân đứng ở cửa xoay người lại, đưa tay với nàng, “Am Am, chúng ta đi thôi.”
Trì Am ngay lập tức bước ra khỏi vòng bảo hộ của Hiên Viên Hoàng, chạy về phía hắn, sau đó được hắn ôm vào trong ngực, xông vào lối vào.
Hiên Viên Hoàng bước lên theo, tiếp theo là những hoàng tử hoàng nữ và đám thế gia quý tộc có tâm tư khác nhau, cuối cùng mới là những võ giả không có danh tiếng gì kia.
Trì Tinh đi theo Thập Lục công chúa vào lăng mộ, cảm nhận được ma phong ở khắp mọi nơi trong không khí kia, cơ thể vì hưng phấn mà hơi run lên. Mặc dù đời trước nàng ta không đến nơi này, nhưng nàng ta biết lăng mộ này có liên quan đến Hiên Viên thị, nơi này có một thứ vô cùng quan trọng, có thể khắc chế thiên ma, chỉ cần có được nó…
Nhất định phải có được nó.
Ánh mắt Trì Tinh trở nên kiên định, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng ta lặng lẽ bóp một pháp quyết ma pháp, thả vào con rối ma pháp ra, để con rối ma pháp đuổi theo thành chủ thành Thiên Ma trước mặt.
Người ở thế giới này chỉ biết võ đạo, mặc dù võ đạo có thể làm bọn họ kéo dài tuổi thọ, nhưng lại không tinh vi bằng ma pháp, không có ai hiểu được nguyên lý ma pháp, cho nên nàng ta cũng không lo lắng bị người khác nhận ra con rối ma pháp, điều này nàng ta rất tự tin. Còn chuyện nguyền chú trong người Trì Am lại bị phong ấn, nàng ta cảm thấy chắc hẳn lúc nàng ta hạ chú thì đúng lúc bị thành chủ thành Thiên Ma phát hiện nên mới có thể bị phong ấn.
Hắn có thể dùng ma khí phong ấn nguyền rủa trong cơ thể Trì Am lại, có thể thấy được cũng không phải người yêu quý thê tử gì cả, nếu không thì sẽ không để nàng ta phải chịu đau đớn như thế.
Rất nhanh thôi Trì Tinh đã bị vả mặt.
Nàng ta cảm nhận được một con rối ma pháp đã bị người khác đánh nát, thậm chí nàng ta còn chưa kịp tiếp nhận tin tức trên người con rối ma pháp truyền về.
Chuyện gì xảy ra vậy?
…
Trì Am nghe thấy tiếng hỏng hóc, kỳ lạ hỏi: “Thứ gì hỏng đấy?”
Nam nhân trả lời lý lẽ hùng hồn: “Không biết, có thứ gì đó đang nhìn trộm chúng ta, ta ngại phiền, ra tay đánh một chưởng, nào ngờ đã chết rồi.”
Để chứng minh mình không nói sai, nam nhân còn chỉ vào đống đồ đã bị ma phong đánh nát trong góc kia cho nàng nhìn.
Trì Am tiến tới đưa tay vén sang hai bên, không nhìn ra đây là thứ gì.
Nhưng nàng tin tưởng phán đoán của Tư Ngang, hắn đã nói thứ này đang nhìn trộm bọn họ thì nhất định chính là như vậy.
Nàng nhớ lại cảm giác lúc trước khi đi vào phường thị của hoang trạch, cũng cảm thấy có ánh mắt theo dõi mình, lúc ấy cũng không rõ ràng, rất nhanh đã biến mất trong đám người nên nàng không để ở trong lòng, không ngờ chỗ này cũng có.
Chẳng lẽ là Trì Tinh?
Trì Am lại lật qua lật lại, dùng một tấm vải bọc chúng lại, định sau khi rời khỏi đây thì sẽ đi hỏi Tư Tùy. Tư Tùy là người học rộng tài cao, thứ gì cũng biết chút chút, hỏi hắn ta là chuẩn không cần chỉnh.
Hai người tiếp tục xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.