Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 715: Đại Lục Vũ Thiên

Vụ Thỉ Dực

26/01/2024

Lúc này nhóm Hiên Viên Hoàng vừa rơi xuống một trong những cạm bẫy, trong bẫy khắp nơi đều là loài thực vật sẽ làm đau con người, trong lúc nhất thời không thể nào thoát ra, khoảng cách đến trung tâm lăng mộ đại đế không biết còn bao xa.

Còn về con rối ma pháp bị phá hủy đi, Trì Tinh nghi ngờ là bị thành chủ thành Thiên Ma phá hủy, bởi vì trong tất cả những người ma con rối ma pháp của nàng ta theo dõi thì không có thành chủ thành Thiên Ma, bởi vậy có thể thấy được sự nhạy bén của hắn.

Nhưng điều may mắn là người của thế giới này không biết ma pháp, cho dù là phát hiện ra thì nàng ta cũng không cần lo lắng. Cho dù bị thành chủ thành Thiên Ma phát hiện thì hắn cũng không biết đây là cái gì.

Đời trước, ma đầu kia đã phá hủy rất nhiều vật dụng ma pháp của nàng ta, ở trước mặt hắn, nàng ta gần như không có đất dụng võ, ngay cả ma pháp mà nàng ta tự hào nhất cũng thất bại trong gang tấc, trái lại lại dẫn đến sát tâm của hắn, đây cũng là nguyên nhân mà nàng ta không muốn đối đầu trực diện với hắn.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trì Tinh có phần dữ tợn, đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, nàng ta chưa bao giờ phải chịu thua thiệt lớn như vậy, đau đớn đời trước, đời này nàng ta tuyệt đối phải trả lại hắn cả gốc lẫn lãi.

Chỉ cần tiếp tục nhẫn nại năm năm nữa thôi!

Trì Tinh nghĩ đến đây, hai mắt bắn ra ánh dao sáng rực.



Trì Am nằm trên lưng nam nhân ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì phát hiện bọn họ đã dừng lại.

Nàng rất bình tĩnh lau nước bọt chảy ra vì tư thế ngủ không đúng, ngồi dậy từ trong ngực nam nhân, ngáp một cái hỏi: “Tư Ngang, đây là chỗ nào?”

“Trung tâm của lăng mộ đại đế.” Nam nhân trả lời, lấy từ trong túi càn khôn ra một túi điểm tâm đưa cho nàng.



Bây giờ đã là sáng sớm, nên ăn sáng rồi.

Trì Am vừa ăn điểm tâm vừa quan sát chung quanh, hình như lúc này bọn họ đang ngồi trong một đại điện vắng vẻ nào đó, hơn nữa còn ngồi trên ghế có vị trí cao nhất trong đại điện, coi nó thành chỗ nghỉ ngơi như một lẽ đương nhiên. Chung quanh vẫn tối đen như mực, có thể nghe thấy tiếng động mà đám ma vật sinh sôi phát ra trong bóng tối.

Trì Am lấy từ trong túi càn khôn ra một cái đèn lồng, ánh đèn dịu nhẹ sáng lên, giống như ngọn đèn sáng trong đêm đen.

Những ma vật kia vừa bị ánh đèn chiếu vào liền thét một tiếng chói tai rồi biến mất.

Thật ra những ma vật hình thành từ ma phong này cũng không đáng sợ, bọn chúng sợ ánh sáng, chỉ cần có ánh sáng thì rất dễ dàng tiêu diệt chúng, nhưng ngặt nỗi số lượng chúng lại quá nhiều, hơn nữa hoàn cảnh trong lăng mộ đại đế không đơn giản như tưởng tượng, trên đường đi tới đây, bẫy rập liên tục, một đám võ giả đều thi nhau trúng chiêu, bây giờ vẫn đang giãy dụa trên đường kia kìa.

Còn về phần Trì Am, cả hai người không gặp phải cạm bẫy gì cả, toàn bộ đều nhờ vào nam nhân nào đó.

Đối với Tư Ngang, lăng mộ đại đế này không khác nào phía sau núi thành Thiên Ma, nơi nào cũng có bẫy rập, hắn hoàn toàn không cần nhìn đã có thể từ trong ma phong ở xung quanh tra xét rõ ràng.

Chỗ nào có ma phong thì đều là lãnh địa của hắn.

Không chỉ có vậy, hắn còn có thể biết tình hình của những người đi vào lăng mộ đại đế kia, chỉ cần có ma phong thổi qua chỗ đó thì hắn đều biết rõ ràng.

Nam nhân bưng một chén chứa chất lỏng màu xanh lên, tỏa ra hương vị nhẹ nhàng sảng khoái, đưa tới trước mặt nàng.

Sắc mặt Trì Am có phần khó nói, chỉ cần nghĩ đến đây là mật của một loài thú nào đó là nàng đã không nuốt trôi rồi — mặc dù nó quả thực rất ngon.

“Không phải là nàng thích uống à?” Nam nhân lấy làm kỳ lạ nhìn nàng, không hiểu tại sao bây giờ nàng lại không thích nữa?



Trì Am nói lầm bầm một tiếng, uống nhanh hơn, đồng thời cũng đút cho hắn ăn một chút.

Hiển nhiên nam nhân này cũng không cần phải ăn uống bình thường giống võ giả, lúc Trì Am ăn cơm với hắn, thấy hắn ăn không nhiều, hoàn toàn chỉ là ngồi ăn với mình, cũng không biết có phải hắn hút ma khí là có thể ăn no hay không.

Sau khi lấp đầy bao tử, Trì Am vỗ vỗ tay đứng lên, nói với nam nhân: “Tư Ngang, chúng ta đi tìm bảo vật đi! Nếu lăng mộ đại đế này đã có liên quan đến Hiên Viên thị thì nói không chừng chàng cũng có thể nhận được bảo tàng của nó đấy.”

Nếu Trì Tinh đã trăm phương ngàn kế trù tính để nhất tộc Hiên Viên phát hiện ra lăng mộ đại đế này, hơn nữa còn cùng Thập Lục công chúa đi vào đây, nhất định nàng ta có mưu đồ gì đó. Trì Am chỉ cần nghĩ đến thái độ thù địch của Trì Tinh dành cho Tư Ngang là đã không thích để cho nàng ta nhận được rồi, tất nhiên không cần tốn sức đi theo để tìm cơ hội phá hỏng.

Nam nhân lại không có hứng thú gì với lăng mộ đại đế này, hắn đi vào đây cũng bắt nguồn từ sự kiên quyết của Trì Am. Giờ nàng nói muốn tìm bảo vật, vậy thì đi tìm thôi.

Thế là hai người cùng nhau dạo chơi trong trung tâm lăng mộ Hiên Viên.

Trì Am đi dạo một lát, tìm được không ít đồ tốt, thầm đoán chủ nhân của lăng mộ đại đế này nhất định đã từng làm hoàng đế.

Nàng vừa sàng lọc đồ mình thích, vừa hỏi nam nhân đang cầm túi càn khôn giúp nàng đựng đồ vật ở bên cạnh: “Này, những người kia tới chưa?”

Nam nhân cảm nhận thử, nói: “Phải hai ngày nữa bọn họ mới có thể đến đây.”

Hai ngày? Lúc đó thì đến cả rau hoàng hoa cũng đã nguội lạnh luôn rồi*.

(*: Đại ý là đã quá muộn. Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn. Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng lạnh thì tức là đã quá trễ. )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook